Trong lòng Thẩm Triệt như sấm nổ!
Lại nghe Quân Hoài không nhanh không chậm nói: “Thẩm đại hiệp, ngươi võ nghệ cao thâm không giả, nhưng đầu óc lại không nhạy bén. Bây giờ chúng ta muốn vào không vào được, muốn ra không ra xong, ta cũng nói thật cho ngươi biết luôn. Độc trên người Lục Lẫm là ta hạ, trên đường các ngươi trở về ta đã sớm hạ độc ở trên người hắn, ta biết nội công của hắn đang ở giai đoạn hiểm yếu, một khi nội lực trong cơ thể hắn rối loạn, thì độc sẽ bộc phát. Tiêu Thanh Ngạn kẻ ngu này, cứ như vậy đem Bách Thảo hoàn cho ngươi.”
Thẩm Triệt bỗng nhiên nghĩ đến, ngày ấy khi Tiêu Thanh Ngạn đem bình thuốc cho hắn đã từng nói, đây là giải dược sau cùng của hắn.
Hắn hận không thể tự tán mình mấy cái bạt tai!
Thẩm Triệt a Thẩm Triệt!
Ngươi quả thực là đệ nhất đại khốn nạn trên đời!
Tiêu Thanh Ngạn nghe Quân Hoài đem chuyện cũ kể ra từng chuyện, muốn hắn câm miệng không nói nữa, lại khổ nỗi trên người không còn chút sức lực nào, đôi mắt khó mà mở ra, trầm thấp kêu một tiếng: “Quân Hoài ngươi câm miệng…”
Quân Hoài liếc mắt nhìn hắn, lạnh giọng cười nói: “Ngươi muốn làm việc thiện, ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi thì có gì không tốt? Ngược lại chúng ta cũng phải chết ở đây, không bằng trước khi chết, ta để cho Thẩm Triệt hắn sống rõ ràng.” Hắn cúi người xuống nhìn Tiêu Thanh Ngạn, chủy thủ trong tay hiện ra ánh sáng lạnh, nhẹ nhàng xẹt qua làn da Tiêu Thanh Ngạn, thấm ra tia máu, “Ngươi làm hư chuyện của ta, ta sẽ khiến cho ngươi chết không thoải mái.”
Dứt lời lớn tiếng cười nói: “Thẩm đại hiệp, không bằng ta sẽ nói cho ngươi biết một vài chuyện ngươi không biết. Mấy năm trước, thật sự Tiêu Thanh Ngạn có đi ám sát Lục Lẫm, nhưng hắn nhớ tới Lục Lẫm là tình nhân cũ của ngươi, không nỡ ra tay, chà chà, ngược lại bị Lục Lẫm gây thương tích. Thẩm đại hiệp, ngươi nói người này có phải rất ngu ngốc hay không, mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy?” Hắn ngồi xổm người xuống nắm cằm Tiêu Thanh Ngạn, cưỡng ép Tiêu Thanh Ngạn nhìn mình, “Lục Lẫm là một người thông minh, hắn lại không biết suy nghĩ của ngươi, ngươi thay hắn đi giết cừu gia, tại sao không nói cho hắn biết?”
Tiêu Thanh Ngạn ho khan vài tiếng, nói không ra lời.
Quân Hoài nói: “Lục Lẫm hắn không muốn tìm cừu gia tính sổ, Tiêu Thanh Ngạn ngươi thật nhiều chuyện! Ngươi có biết, ngươi giết đường chủ Ngự Lâm đường, mang đến cho ta thật nhiều phiền phức không!” Ánh mắt của hắn ngày càng lạnh, tiến lại gần Tiêu Thanh Ngạn, rồi bỗng nhiên dừng lại, dường như suy nghĩ gì đó, “Đường chủ Ngự Lâm đường bị lưỡi kiếm sắc bén giết chết, đúng rồi, chính là cây đoản kiếm này, ta phải phạt ngươi không hiểu quy củ như thế nào đây?” Hắn còn chưa dứt lời, thì tay đã động, đoản kiếm đâm thủng bàn tay Tiêu Thanh Ngạn, Quân Hoài đâm xuống, dĩ nhiên cắt đứt kinh mạch hai tay của Tiêu Thanh Ngạn.
Tiêu Thanh Ngạn đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không nhịn được kêu rên một tiếng.
Thẩm Triệt không biết Quân Hoài giở trò gì, nhưng ở bên ngoài nghe tiếng Tiêu Thanh Ngạn kêu rên, vội la lên: “Ngươi đừng tổn thương hắn!”
“Thẩm đại hiệp gấp cái gì đây. Nếu ta thoát khỏi phòng đá này, nhất định ta sẽ làm thịt ngươi và tình nhân cũ của ngươi, Lục Lẫm cũng không biết ơn Tiêu Thanh Ngạn.”
Trước mắt Tiêu Thanh Ngạn đã mơ hồ, nhưng vẫn chưa đạt thành tâm nguyện, nên dùng sức cắn đầu lưỡi, ép buộc bản thân phải giữ tỉnh táo.
“Thẩm đại hiệp, ngươi cho rằng Lục Lẫm theo ngươi xuống núi, là vì nối lại tình xưa với ngươi sao? Hắn có nợ máu với Hoa Điêu lâu, cũng có mối thù với Ngự Lâm đường, chỉ là Hoa Điêu lâu xem thường tổn thương hắn, Ngự Lâm đường lại bị Tiêu Thanh Ngạn thay hắn giải quyết, ngươi nói, hắn trở về muốn giết nhóm sát thủ Hoa Điêu lâu, vậy cũng không thích hợp a.” Quân Hoài tựa hồ có hơi khinh thường mà lắc lắc đầu, “Thẩm đại hiệp, ngươi thật ngu ngốc, không phải chúng ta muốn giết hắn, mà là hắn muốn giết tiểu Thanh Ngạn của ta đây.”
Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng hơi di chuyển thân thể, run rẩy đưa cánh tay lên mặt.
Nghe tiếng Thẩm Triệt ở bên ngoài không ngừng đánh vào cửa đá, Quân Hoài lười biếng dựa vào cửa đá: “Ngươi đánh gãy tay cũng phí công, bất quá may mắn còn có tiểu Thanh Ngạn bên cạnh ta, cuối cùng cũng coi như không cô quạnh.” Hắn cười híp mắt nhìn Tiêu Thanh Ngạn, lại có chút ghét bỏ địa đạo, “Thẩm đại hiệp, ta tự hỏi bộ dạng so với ngươi cũng tốt hơn, luận võ công, cũng không kém ngươi bao nhiêu. Ngươi nói đi, tại sao Tiêu Thanh Ngạn chỉ coi trọng ngươi vậy?”
Hắn lại tiếp tục ngồi xổm xuống, cắn răng nói: “Ta cứu ngươi, mang ngươi về Hoa Điêu lâu, dạy võ công cho ngươi, có chỗ nào không bằng tên Thẩm đại hiệp ngu ngốc này chứ? Ngươi lại thà chết cũng che chở cho hắn?” Hắn càng nói càng tức giận, liền vung lên đoản kiếm, “Tiểu Thanh Ngạn, muốn giữ ngươi ở bên người, sao khó như vậy?”
Tiêu Thanh Ngạn phí công trợn mắt, nhìn bóng dáng Quân Hoài lay động trước mắt, khóe miệng co rút: “Chúng ta… Đây không phải là đã ở cùng một chỗ rồi sao, ai cũng không đi được…”
“Không đủ.” Quân Hoài lắc đầu, mũi đoản kiếm di chuyển dọc theo cơ thể Tiêu Thanh Ngạn, “Ngươi không nghe lời như thế, làm sao ta có thể yên tâm đây.” Hắn cười nhìn Tiêu Thanh Ngạn, thần sắc lại có chút ám muội không rõ.
Tiêu Thanh Ngạn không để ý tới hắn, đã thấy Quân Hoài nhẹ nhàng để đoản kiếm lên cổ chân của hắn, đoản kiếm chậm rãi đâm vào.
Tiêu Thanh Ngạn gắt gao cắn môi, bỗng nhiên trên đùi phát lực, đột nhiên đánh về phía Quân Hoài, đẩy hắn ngã xuống đất, trong miệng bỗng nhiên phát ra ánh bạc, bay về phía yết hầu Quân Hoài!
Tinh thần Quân Hoài còn đang tập trung ở trên đoản kiếm, dù như thế nào cũng không nghĩ tới Tiêu Thanh Ngạn trong tình huống kinh mạch bị cắt đứt còn có thể bắn ra ám khí như vậy, nghĩ đến bản thân lại liên tiếp dính ám chiêu hai lần, đôi mắt trợn lên rất lớn, khó có thể tin.
Vết thương trên cổ họng Quân Hoài không sâu, nhưng Tiêu Thanh Ngạn ngắm rất chuẩn, trong lúc nhất thời, máu chảy thành sông, Tiêu Thanh Ngạn bổ một cái, ngã ở một bên, mãnh liệt thở dốc.
Đoản kiếm vẫn còn đâm vào mắt cá chân Tiêu Thanh Ngạn, vừa rồi hắn liều mạng nhào tới, Quân Hoài theo bản năng dùng sức, đoản kiếm đâm sâu vào thân thể.
Hắn không còn sức để rút ra đoản kiếm.
Quân Hoài cũng không thể nói câu sau cùng.
Tiêu Thanh Ngạn nghiêng đầu nhìn hắn, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn muốn cảm tạ Quân Hoài, chính Quân Hoài đã dạy hắn cách làm một sát thủ.
Không tới thời khắc cuối cùng, quyết không buông tha mục tiêu.
Thẩm Triệt vẫn ra sức tìm kiếm các loại phương pháp mở cửa đá.
Tiêu Thanh Ngạn giương mắt nhìn một chút, bỗng nhiên, ánh nến cuối cùng trong thạch thất cũng đã tắt.
Hắn muốn nói, Thẩm Triệt, ngươi đi đi.
Ngươi đi đi, duyên phận giữa chúng ta kết thúc tại đây.
Toàn thân đau nhức đang kêu gào, Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng lật người lại, đưa lưng về phía hai bộ thi thể.
Hắn rất thích nơi sạch sẽ.
Ngay cả chết cũng giống vậy.
Hắn bỗng nhiên hơi nhớ cây đào nhỏ mà hắn trồng, và một vườn hoa không biết tên trong sân viện kia.
Nếu như trước khi ra đi còn có thể nhìn vườn hoa nhỏ kia, cũng tốt a.
Hắn nhắm mắt lại, nghe bên ngoài Thẩm Triệt lo lắng gọi tên của mình.
Tiêu Thanh Ngạn!
Hắn bĩu môi, lầm bầm nói ở đáy lòng, Thẩm Triệt a, kiếp sau, hắn không bao giờ muốn làm Tiêu Thanh Ngạn nữa.
Mệt mỏi quá.
Hắn phảng phất nhớ đến khi còn bé, hắn chạy đến Thẩm phủ, nhón chân lên mà gõ vang cửa phòng Thẩm Triệt.
Sáng sớm Thẩm Triệt hoang mang rối loạn mà bò xuống giường, mê man mà kéo ra gài cửa, thấy là hắn, trên khuôn mặt anh tuấn nhưng non nớt lộ ra nụ cười cưng chìu.
Nhẹ nhàng mở miệng: “A Ngạn.”