Editor: Snowflake HD

Bị hành cả đêm Diệp Đàn đã sớm có kinh nghiệm.

Không thể thấy người ta có hình dạng con người mà nghĩ người ta bình thường được, đàn ông thì có rất nhiều thứ không thể trêu chọc.

“Chưa muốn ngủ?”

Ngọc Bạch Y ôm Diệp Đàn đang nằm im ở trên giường, Diệp Đàn dựa lưng vào ngực hắn, hết sức ngoan ngoãn, “Em ngủ đây.”

“Ừ.” Giọng nói hắn lạnh nhạt, trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu Diệp Đàn, “Không nên lộn xộn.”

“… Em không nhịn được.” Diệp Đàn lầm bầm, “Lúc em ngủ rồi thì không biết bản thân mình làm gì đâu nha.”

“Tôi ôm em.” Hắn hôn xuống mái tóc cô, động tác rất nhẹ, dịu dàng an ủi, “Ngủ đi.”

Diệp Đàn ôm cánh tay Ngọc Bạch Y, hài lòng nhắm mắt lại, “Ừm.” Cô híp mắt cười trả lời, “Nam thần, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Sáng sớm hôm sau Bạch Uyển Thư liền chạy tới gõ cửa, Ngọc Bạch Y ra mở cửa cho cô, hắn vô thức giơ ngón trỏ đặt trên môi, ý bảo Bạch Uyển Thư giữ im lặng.

Bạch Uyển Thư đứng trước cửa ra vào, chép miệng, thấp giọng hỏi, “Đang ngủ à?”

“Ừ.”

Ngọc Bạch Y mặc áo thun trắng đơn giản, trên áo có vẽ đầu rồng chibi rất đáng yêu, bên dưới mặc quần cao bồi.

Bạch Uyển Thư nhìn hắn thật lâu cuối cùng đánh giá…

“Thân thể anh…” Cô ho nhẹ vài tiếng, nín cười, “Rất trẻ rất trẻ, được lắm rất tốt, giống như sinh viên vậy đó.”

Sau đó Bạch Uyển Thư nhìn khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của Ngọc Bạch Y, giật mình, “Nhất định là Tiểu Diệp chọn cho anh đúng không? Chậc chậc chậc, ánh mắt không tệ, xuân xanh phơi phới, sức lực tràn trề.”

“Nhỏ giọng một chút.” Ngọc Bạch Y rất bình thường, “Không nên đánh thức cô ấy.”

“Tối qua không ngủ được sao?”

Ngọc Bạch Y để lại một tờ giấy cho Diệp Đàn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này hắn mới trả lời Bạch Uyển Thư: “Cũng hơi khó ngủ.”

Giọng điệu hắn lạnh nhạt, chẳng qua là khi nhắc đến Diệp Đàn, nói chung cũng có vài phần ấm áp và cưng chiều.

Bạch Uyển Thư vô cùng sâu sắc mà “À” một tiếng.

“Ôi, Tiểu Diệp gặp được anh không biết là do quá may mắn.” Cô rất cảm khái, “Hoặc cũng có thể là ăn ở quá xấu.”

“Không đâu.”

Ngọc Bạch Y đi cùng với Bạch Uyển Thư đi ra khỏi khách sạn, hắn đứng ở cửa, nhìn thẳng mặt Bạch Uyển Thư, dùng thái độ thanh thản bình tĩnh, nhưng lại khiến vạn vật bất động, cho người ta có cảm giác, hắn cực kì kiên định, là một nam nhân nhạt nhẻo thờ ơ.

“Không đâu.” Hắn thấp giọng lặp lại hai chữ này lần nữa, sau đó mới bổ sung thêm một câu, “Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không để Tiểu Diệp bị tổn thương.”

Trong mắt Bạch Uyển Thư xuất hiện sóng lớn, đôi mắt quyến rũ xinh đẹp nhìn Ngọc Bạch Y, thấy hắn bảo vệ Diệp Đàn như vậy, cô đột nhiên bật cười.

“Chẳng cần phải bi quan như vậy đâu.” Bạch Uyển Thư đi trước dẫn đường, “Cho nên bây giờ tôi mới cần anh nhận vai diễn này, để cho anh gặp một người.”

Trên đường tới chỗ quay phim, Bạch Uyển Thư cẩn thận nói ra bối cảnh đối phương, “Gần đây xuất hiện một nữ minh tinh, trước kia được xưng là bình hoa di động bất tài, sau đó xảy ra chuyện mất trí nhớ, bỗng nhiên như biến thành người khác.”

Cô đến sân quay phim thì dừng lại, ra hiệu bằng mắt ý bảo Ngọc Bạch Y nhìn cô gái váy tím đằng kia, đang đứng bên cạnh đạo diễn, “Là cô ấy.” Bạch Uyển Thư cười cười, bổ sung, “Tên là Bùi Mẫn.”

Ngọc Bạch Y nhìn về phía Bùi Mẫn, chợt giật mình.

“Bây giờ thì biết lý do tại sao tôi muốn anh nhận vai này chưa!” Bạch Uyển Thư có chút đắc ý, “Vấn đề là, cô ấy và anh đều giống nhau, không phải người của thế giới này.”

“Đều đến từ thế giới khác, nhưng mà!” Bạch Uyển Thư nhấn mạnh, “Cô ấy không bị thế giới này bài xích, mà còn sống rất tự do tự tại.”

Đạo diễn vừa nhìn thấy Ngọc Bạch Y, liền giơ tay vẫn hắn tới, cô gái tên Bùi Mẫn kia cũng ngẩng đầu lên.

Bề ngoài của cô cực kì xinh đẹp sắc sảo, khuôn mặt khá nhỏ, mỗi một đặc điểm trên mặt cô, giống như được thượng đế đặc biệt điêu khắc vẽ thành.

Ngoại trừ đẹp, chính là đẹp, loại xinh đẹp này còn chân thật hơn cả tưởng tượng, thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, nhìn thấy sự trải đời cùng khôn khóe, vô cùng thú vị.

Bạch Uyển Thư không nhịn được thở dài, Bùi Mẫn này phải trải qua rất nhiều sự đời, mới có thể có ánh mắt như hiện tại.

Nhưng mà… Trong mắt của Ngọc Bạch Y, Bùi Mẫn cũng chỉ là người có khuôn mặt, đôi mắt lông mi với cái lỗ tai mà thôi, y hệt người bình thường.

Cô ta đặc biệt ở chỗ ---

Cô ta là người thế giới khác, nhưng không bị thế giới này bài xích.

Đạo diễn trông cỡ chừng hơn ba mươi, vừa cao vừa gầy, được mệnh danh là quỷ tài đạo diễn, anh ta rất ít quay phim, nhưng chỉ cần bấm máy, đều là tác phẩm đầu tư lớn, cố gắng đạt được thành công tốt đẹp.

Cả người anh ta thoạt nhìn có vẻ ốm yếu âm trầm, vừa nhìn thấy Ngọc Bạch Y đi tới, liền nâng mắt đánh giá cách ăn mặc của Ngọc Bạch Y hôm nay, sau đó anh ta dập thuốc, mở miệng, giọng nói cực kì khàn, “Lão Ngô với tôi đều muốn nâng đỡ cậu, cho nên tôi muốn giao vai An Đạo cho cậu, nhưng mà người quản lý của cậu lại đòi vai Tàng Phong.”

Đạo diễn đè lên tàn thuốc.

“Tôi thích sự khiêu khích.” Anh ta nói chuyện luôn luôn không biết điều, chứa đầy cảm giác quái dị, “Cậu có thể diễn thử vai Tàng Phong, nếu làm không được chẳng phải là rất thú vị sao?”

Anh ta ra hiệu cho Bùi Mẫn đưa kịch bản cho Ngọc Bạch Y, “Cậu có nửa tiếng để chuẩn bị, nếu diễn xuất đạt, ngày mai có thể tới đây quay.”

Bạch Uyển Thư nhịn không được lên tiếng: “Ý của anh là thử vai?”

Đạo diễn lạnh lùng hỏi lại, “Chẳng lẽ không nên thử vai sao?”

Bạch Uyển Thư kiềm chế, ôn hòa cung kính hỏi, “Chỉ có một mình Ngọc Bạch Y nhà tôi thử vai sao?”

Đạo diễn xoay người, đi nhìn máy quay, hờ hững trả lời, “Đúng vậy.”

“-_-#” Bạch Uyển Thư hắng giọng một cái, “Theo tôi được biết, vai Tàng Phong đã quay được mấy ngày rồi.”

“Tin tức cũng nhanh lắm.” Vị đạo diễn kia chẳng thèm ngẩng đầu, nói chuyện thô y như giấy nhám, “Vì vậy bây giờ cầm kịch bản đi chuẩn bị đi.”

Bạch Uyển Thư thực sự sợ đến ngây người.

Cô nghe danh vị đạo diễn này rất đáng tin cậy, vừa quay giỏi vừa có tài, nhưng mà không ngờ anh ta lại không đáng tin cậy như vậy.

Ngày mai phải quay, hôm nay mới cho Ngọc Bạch Y thử vai, hơn nữa chỉ có một mình Ngọc Bạch Y thử vai này --- lỡ như Ngọc Bạch Y không thích hợp thì làm sao đây?

… Hơn nữa… Tính tất cả phân cảnh còn chưa quá bốn tập, thực tế mà nói nhân vật phản diện đó chỉ chừng 30, 40 phút, có cần thiết phải giày vò người ta sao?!

Ngọc Bạch Y rất bình tĩnh cầm lấy kịch bản trên tay Bùi Mẫn, lật vài tờ.

Bạch Uyển Thư vội vàng liếc qua xem thử, “Thế nào, khó không?”

Bùi Mẫn đang mặc đồ diễn, có chút buồn cười nhìn Bạch Uyển Thư và Ngọc Bạch Y, không kiềm chế được mở miệng.

“Không khó lắm đâu.” Bùi Mẫn là nhân vật nữ chính trong phim, một người thành thục dũng cảm tư thế hiên ngang, cô chớp mắt, “Chắc chắn anh ta làm được.”

Bạch Uyển Thư lướt qua kịch bản một lần…

Lúc ấy cô sai người đi dò hỏi có vai diễn nào ít tiếp xúc với nhân vật nữ hay không, sau đó nhận được câu trả lời là vai nhân vật phản diện…

Nhưng mà… không ai nói cho cô biết đặc điểm tính cách chung của nhân vật này: Tàn khốc điên cường ác độc!!!

Tàn khốc điên cuồng ác độc đặt lên người Ngọc Bạch Y, nhìn thế nào cũng không thấy hài hòa!!

Đối với Ngọc Bạch Y hắn hoàn toàn không ôm hy vọng Bạch Uyển Thư tìm cách liên lạc với Bùi Mẫn, cuối cùng Ngọc Bạch Y nói với đạo diễn hắn đã chuẩn bị xong.

Bạch Uyển Thư vừa quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy Diệp Đàn thở hồng hộc chạy vào, cô mặc áo đôi với Ngọc Bạch Y, ngay ngắn im lặng ngồi xuống một ghế trống.

Bạch Uyển Thư lại nhìn sang Ngọc Bạch Y, quả nhiên, ánh mắt của hắn nhìn Diệp Đàn chăm chú, tuy lành lạnh, nhưng vô cùng chuyên tâm, trong mắt cũng không có thứ gì khác.

“Bọn họ làm tôi liên tưởng tới một cặp… vợ chồng khác.” Bùi Mẫn híp nửa mắt, “Bao Tử và Hoắc Sâm, trong mắt chỉ tồn tại đối phương, thật khó khăn mới đến được với nhau.”

Bạch Uyển Thư nhìn theo ánh mắt Bùi Mẫn, thấy cô ta đang nhìn Diệp Đàn, Bạch Uyển Thư hỏi, “Bùi tiểu thư biết bọn họ là vợ chồng sao?”

Bùi Mẫn cười cười, nhưng hỏi ngược lại, “Trái lại cô nên nói cho tôi biết, tại sao lại cố ý tìm tôi?”

“Nói như thế nào nhỉ.” Bạch Uyển Thư tươi cười đáp trả, “Bùi tiểu thư là người xuyên không?”

Ngọc Bạch Y ở bên kia mở miệng nói câu đầu tiên: “Em.” Mặt mũi hắn đầy tà ý, đôi mắt đen cuồn cuộn lạnh lùng và tàn ác, thậm chí giọng nói của hắn khiến người ta sởn gai óc, giống như con rắn trơn trượt lạnh băng, “Tới đây.”

Mắt Diệp Đàn lóe sáng “Oa” một tiếng.

Mẹ ơi, nam thần đẹp trai quá nha!

Đang lúc cảm thấy Ngọc Bạch Y thật là soái không chịu nổi, vị đạo diễn tóc tai lộn xộn quay đầu, bảo cô, “Cô lên đi.”

Diệp Đàn: Hả?

Cô cũng không kịp phản ứng, Bạch Uyển Thư liền đẩy cô tới bên cạnh Ngọc Bạch Y.

Mắt Ngọc Bạch Y rét lạnh nhìn chằm chằm cô, đến khi Diệp Đàn run rẩy đi tới trước mặt hắn, hắn lập tức giơ tay ra, kéo cô kìm chặt trong ngực, một tay nâng cằm của cô lên, sau đó tiến lại gần.

Mở miệng nói: “Trưa muốn ăn cái gì?”

Bạch Uyển Thư:… Kịch bản… Cô thật sự không muốn thừa nhận đây là nghệ sĩ của nhà mình đâu.

Giọng nói Ngọc Bạch Y vừa lạnh vừa cứng, động tác tay cực kì bá đạo, hắn siết chặt Diệp Đàn trong ngực, không cho phép cho cử động.

Diệp Đàn nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hắn, rõ ràng là bộ dáng tham lam độc chiếm, cô nuốt một ngụm nước bọt, ra vẻ bình tĩnh đáp, “À, tùy anh.”

“Vậy ngoan ngoãn chờ tôi.”

Mỗi câu mỗi chữ, đều thấy được mùi vị độc chiếm, trong ánh mắt thâm trầm ẩn chứa ánh lửa nóng bỏng điên cuồng, nhưng những thứ đó được hắn chôn vùi dưới đáy mắt, tất cả đều phủ một màu đen dày đặc, những thứ kia cùng sự độc chiếm bị che lấp, giấu trong đôi mắt xinh đẹp, chỉ có thể đánh giá rằng hắn sâu không lường được, khiến người ta hoảng sợ trong lòng, giống như là --- tâm trí điên cuồng.

Ngay lúc đó Diệp Đàn bị sợ đến mức không dám thở.

Sau đó người ôm cô đột nhiên buông lỏng, ánh mắt nghiêm túc lạnh nhạt bình tĩnh nhìn cô, giọng nói cũng ấm nóng sâu sắc, mang theo một ít ý vị dỗ dành, “Chúng ta về nhà?”

Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần.

Trong mắt u ám của đạo diễn cuối cùng cũng xuất hiện một chút ánh sáng, tuy nhiên ngoài miệng thì nói, “Cậu phá kịch bản rồi! Mau về nhà ôm vợ đi! Ngày mai tới quay phim.”

Bạch Uyển Thư quan sát toàn bộ quá trình: Mẹ nó… Qủa thật là mẹ nó!! Khốn khiếp! Khốn khiếp! Khốn khiếp!!

Ngọc Bạch Y nắm tay Diệp Đàn đi xuống, Bạch Uyển Thư đuổi theo hắn: “Ài ài ôi chao nam thần, hay là chúng ta ký hợp đồng dài hạn đi! Dài hạn dài hạn!”

Ngọc Bạch Y cầm tay Diệp Đàn, xoa đầu của cô, “Bị dọa sợ rồi sao?”

“Không có.” Diệp Đàn lắc tay hắn, “Anh soái muốn chết.”

“Hai vợ chồng các người có thể chú ý một chút đây là chỗ nào không? Sửa lời kịch bản không nói làm gì, tôi vẫn còn sống sờ sờ ở đây mà!”

Sau đó Bạch Uyển Thư lập tức bị Ngọc Bạch Y đả kích.

Hắn vén tóc xõa trên trán Diệp Đàn sang một bên, rất chân thành nói, “Nhìn thấy em mới có động lực diễn, tôi nghĩ em sẽ rất thích.”

“Đúng vậy.” Diệp Đàn gật đầu, “Em thấy thích lắm, rất tốt, em cực kì thích luôn.”

“Ừ.” Ngọc Bạch Y bình tĩnh lên tiếng, tiếp tục yêu cầu, “Vì vậy phải thưởng.”

Diệp Đàn im lặng nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Ngọc Bạch Y, thần thái sang chảnh hết chỗ chê.

Cô kiễng chân “Chụp” hôn lên mặt Ngọc Bạch Y, sau đó thân thiết oán trách, “Nam thần ấu trĩ, nhận lấy phần thưởng của mình đi.”

Bạch Uyển Thư hoàn toàn bị bỏ xó: Tôi muốn nuôi chó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play