Sáng hôm sau, Diệp Đàn vừa tỉnh dậy, liền lăn vài vòng đến sát mép giường, ánh mắt đề phòng nhìn Ngọc Bạch Y.
Hai mắt hắn nhắm lại, trông có vẻ ngủ rất ngon.
Vậy mà thật sự ngủ rồi…
Diệp Đàn nhanh chóng bị si mê khuôn mặt đang ngủ của hắn, lông mi hắn rất dài rất đậm, giống như một cái quạt nhỏ, hiện tại cũng giống với thời điểm hắn uống say vậy đó, khiến người ta cảm thấy thật ngoan ngoãn.
Nhưng mà dù cảm thấy thế nào đi chăng nữa, cũng không thể chê giấu việc hắn là một cầm thú hàng thật giá thật (no=O=).
Bàn tay Ngọc Bạch Y để ngay bên cạnh Diệp Đàn giật giật, không thấy người kia đâu, lông mi hắn liền run rẩy, hơi hơi mở mắt ra.
Ánh mắt trong trẻo, lúc nhìn sang Diệp Đàn, mới có chút biểu hiện vui mừng.
“Tới đây.” Cổ họng hắn có chút khàn khàn, sáng sớm lại quá yên bình khiến cho giọng hắn vô cùng nhẹ nhàng ấm áp, “Ngủ thêm một chút.”
Diệp Đàn cực kì kiên định từ chối, “Em không qua!”
Cô nhớ lại chuyện tối hôm qua, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, hết sức lạnh nhạt nói, “Tối qua ai đó hơi quá đáng, đã làm mất hết niềm tin của em đối với ai đó.”
Ngọc Bạch Y: “…”
Ừ, hẳn là muốn tính sổ đây.
Thái độ Ngọc Bạch Y dường như rất hài lòng, hắn đứng dậy, ngồi xếp bằng một bên, yên lặng nhìn cô vợ của mình nổi giận.
“Hôm qua anh đồng ý với em chỉ một lần!” Diệp Đàn rất tức giận mà lên án, “Anh nói thử xem tối qua làm mấy lần? Đồ xấu xa! Không biết thương hoa tiếc ngọc! Không biết đau xót cho em chút nào! Ngọc Bạch Y em nói cho anh biết! Em rất giận!”
Sau đó Ngọc Bạch Y rất bình tĩnh trả lời: “Ba lần, tôi cảm thấy nó vẫn còn trong phạm vi chịu đựng được.”
“Vấn đề là đây là lần đầu tiên của em!”
Ngọc Bạch Y yên lặng chớp mắt một cái, ngước mắt nhìn Diệp Đàn, “Tôi đã không khống chế được.” Hắn dừng một chút, giọng nói không chút phập phồng, “Đây cũng là lần đầu tiên của tôi.”
… Căn bản là không thể so sánh tính chất của hai cái này với nhau…
Huống chi! Mỗi lần cô khóc nói muốn ngủ hắn đều không chịu ngừng, cái này mới khiến người ta tức giận!
“Dù sao em cũng rất giận!” Diệp Đàn nói tiếp, “Rốt cuộc là tại sao anh không nhẫn nhịn!”
“Nhịn không được.”
“Em nhìn lầm anh rồi, hóa ra nam thần anh là loại người này!”
“Ừ.”
“…” Ngọc Bạch Y trả lời như thế khiến cho Diệp Đàn cảm thấy có chút thất bại, cô quyết định đi đường khác, “Anh làm cho em mất ngủ!”
“Hôm nay em có thể ngủ nguyên ngày.”
“… Xương sống thắt lưng chân em đều đau!”
“Buổi tối dẫn em đi tập thể dục.”
“… Anh nhất quyết không chịu nhận sai đúng không!” Diệp Đàn ôm chăn trừng mắt nhìn hắn, “Qủa nhiên đàn ông có được rồi sẽ không biết quý trọng nữa, em giận anh cũng không thèm dỗ, nghĩ lại tối qua em kiên nhẫn dỗ dành anh thế nào chứ, ngay cả bản thân mình cũng dâng lên luôn rồi!”
Ngọc Bạch Y giơ tay kéo Diệp Đàn về, ôm vào trong lòng mình, hắn chậm rãi nói chuyện, “Tôi quá mức say mê, nên không quan tâm đến cảm nhận của em, là lỗi của tôi.”
Hắn hôn lên khóe miệng Diệp Đàn, “Để tôi dỗ dành em.” Giọng hắn lành lạnh, nhưng lại thêm chút nhẹ nhàng an ủi, “Em đừng giận.”
“Qua loa.” Diệp Đàn trả lại tất cả những gì tối qua hắn nói lại cho hắn, “Em vẫn còn giận.”
Vì vậy Ngọc Bạch Y bổ sung thêm một câu, “Hôm nay em muốn coi cái gì, tôi cũng không quản em.”
Diệp Đàn kiêu ngạo “Hừ” một tiếng, “A” cô cẩn thật đáp, “Em miễn cưỡng tha thứ cho anh vậy.”
Một Ngọc Bạch Y chẳng có chút trọng lượng so với weibo: …
Ăn sáng xong, Diệp Đàn nằm trên giường lướt weibo, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề vô cùng quan trọng.
Cô lập tức đứng dậy, hỏi Ngọc Bạch Y đang ngồi ghế sofa đọc sách: “Tối qua anh thổ huyết rất nhiều phải không?”
Trí nhớ của cô dừng lại ở việc Ngọc Bạch Y ôm cô đi tắm, sau đó… Không có sau đó nữa… cô ngủ rồi…
Bàn tay lật sách của Ngọc Bạch Y dừng lại một lát.
“Không có.” Hắn nhàn nhạt trả lời, “Về sau sẽ không bị nữa.”
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Đàn, ánh mắt mang theo sự ấm áp, “Bây giờ đừng hỏi gì hết, mai mốt sẽ nói cho em biết.”
“… À.” Ánh sáng mờ nhạt, Diệp Đàn nhìn đường cong khuôn mặt hắn thấy thật đẹp, cô không biết Ngọc Bạch Y làm cái gì, cũng không biết Ngọc Bạch Y phải trả giá như thế nào, nhưng mà, cô biết Ngọc Bạch Y làm tất cả vì tương lai.
Mà trong tương lai đó, nhất định có cô.
Cô không chỉ lựa chọn tin tưởng hắn, mà tuyệt đối tin tưởng --- bất kể hắn có làm gì, nhất định đều là lựa chọn tốt nhất mà hắn có thể làm.
Phát hiện ánh mắt Diệp Đàn dừng trên mặt mình thật lâu, Ngọc Bạch Y ngẩng đầu hỏi cô, “Đang nhìn cái gì?”
Diệp Đàn bật cười, “Anh thật đẹp trai.”
Ngọc Bạch Y dừng ở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của Diệp Đàn, sau đó mím môi, ánh mắt trong sáng, “Em cũng rất đẹp.”
“Ông xã đại nhân của em nhìn đẹp mắt lắm.” Diệp Đàn cười híp mắt, “Em hỏi anh một vấn đề cuối cùng được không?”
Ngọc Bạch Y nghe ra trong giọng nói của Diệp Đàn giống như tên trộm vậy.
“Vậy mà anh lại dùng TT nha! Thật kỳ lạ! Sao anh biết được?”
Cuối cùng Diệp Đàn nhấn mạnh, “Em chỉ tò mò muốn biết mà thôi.”
Ngọc Bạch Y im lặng một hồi, sau đó cúi đầu chăm chú đọc sách.
“Này, sao anh lại không trả lời?” Diệp Đàn nhảy xuống giường, chạy đến trước mặt Ngọc Bạch Y, “Anh phải trả lời em.”
Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nhíu mày, “Mang giày vào.” Hắn đặt sách xuống, bế cô trở lại giường, có vài phần bất đắc dĩ, “Không phải là mệt mỏi lắm sao?”
Hắn thấy cô rất khỏe mạnh đấy chứ.
Diệp Đàn nghe vậy lập tức ngã xuống giường, yếu ớt nói, “A, mệt quá, đau quá, em muốn nghỉ ngơi cho khỏe.”
Ngọc Bạch Y: …
Thật là… tức chết mà.
Bị hắn làm gián đoạn, Diệp Đàn liền quên mất bản thân muốn hỏi gì.
Ngọc Bạch Y quay trở lại sofa đọc sách, nhưng tâm trí lại đặt hết lên người Diệp Đàn và weibo.
Ừ… biện pháp dỗ dành này cũng tốt.
Ở Florence bảy ngày bọn họ chuẩn bị đi đến Lucerne, Diệp Đàn có chút không muốn đi.
“Màn cầu hôn của em, áo cưới của em, còn có rất nhiều thứ muốn làm ở đây a!” Diệp Đàn kéo tay Ngọc Bạch Y, “Kỷ niệm một năm kết hôn chúng ta lại tới đây nha.”
Ngọc Bạch Y xoa đầu cô, thấp giọng đáp một chữ, “Được.”
Tối đó đến Lucerne, Diệp Đàn vui vẻ đến mức quên cả bà dì cả đến thăm.
Cô cố ý rửa mặt qua loa, trang điểm, mặc váy hở ngực đi tìm Ngọc Bạch Y.
Ngọc Bạch Y bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó liền cúi đầu đọc sách.
Diệp Đàn:!!! Cực kì quá đáng rồi nha!!! Vậy mà dám ngó lơ sự quyến rũ của vợ!!!
Diệp Đàn giơ tay ôm cổ Ngọc Bạch Y, chen lấn ngồi chung ghế với hắn, mềm mỏng nói, “Sách có đẹp hơn em không?”
“Đừng lộn xộn.” Ngọc Bạch Y không ngẩng đầu, bàn tay cầm sách cũng không động đậy, “Em bất tiện, cho nên đừng chọc tôi.”
… Rõ ràng là cuộc sống thường ngày của ông xã không có gì thú vị…
Với lại… cũng bởi vì bất tiện cho nên mới chêu trọc anh đó! Để xem trừng phạt anh thế nào đây!
Diệp Đàn lấn tới hôn hắn, sau đó hùng hổ nói, “Em cứ thích chọc anh đó, thì sao nào!”
Ngọc Bạch Y bình tĩnh ngồi im, hưởng thụ sự chêu đùa của cô vợ nhỏ, châm dầu vào lửa.
Diệp Đàn cắn lỗ tai hắn, mơ mơ màng màng hỏi hắn, “Này, anh có phản ứng gì không?”
Ngọc Bạch Y một tay ôm eo che chở cho Diệp Đàn, một tay cầm sách hết sức bình tĩnh, “Vẫn chưa, em cần cố gắng thêm.”
Sau đó Diệp Đàn lại hôn môi của hắn, cẩn thận từng li từng tí dùng lưỡi trêu ghẹo hắn, hắn từ từ hôn trả lại, thận trọng mà dịu dàng.
Hôn xong, Ngọc Bạch Y tiếp tục bình tĩnh nói: “Được rồi, em đi ngủ đi.”
Diệp Đàn nhìn vẻ mặt bình thản như mây trôi nước chảy của Ngọc Bạch Y, đau lòng không thể tả.
Thật là quá đáng mà! Tại sao lão bà ngồi trong lòng ngươi náo loạn cả buổi mà ngươi vẫn không loạn, lão bà sắp nổi giận rồi đấy!
“Được chỗ nào chứ?” Diệp Đàn nghiến răng nghiến lợi, “Chúng ta tiếp tục!”
Cô hôn xuống cằm hắn, hôn vào cổ hắn, hôn xuống xương quai xanh của hắn, đến khi ướt đẫm một mảng, đến khi cô đụng phải vật vừa cứng vừa nóng.
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Ngọc Bạch Y.
Ánh mắt của hắn có chút ý cười cùng với kiềm chế.
Diệp Đàn vội vàng bò từ trong ngực Ngọc Bạch Y xuống, hết sức vui vẻ nói, “Ôi chao em đi ngủ đây, hôm nay em bất tiện rồi, nam thần anh tự mình nghĩ cách phải làm sao đi nha!”
Diệp Đàn chưa đi được vài bước, đã bị Ngọc Bạch Y kéo trở về.
Một tay hắn giữ chặt gáy của cô, dịu dàng hôn cô, dây dưa triền mien.
Diệp Đàn bị hắn hôn đến chóng cả mặt, chỉ nghe thấy tiếng Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nói, “Tôi biết rõ em bất tiện.
Diệp Đàn dán môi lên môi Ngọc Bạch Y, ngoan ngoãn phát ra một tiếng “Ừ” từ lỗ mũi.
“Vì vậy.” Hắn nhẹ cầm tay Diệp Đàn, dùng một loại thần thái cực kì thần bí, dáng vẻ thế ngoại cao nhân nói, “Dùng tay được rồi.”