“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thấy Tề Dật Phàm đang từng bước một đi đến gần mình, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vô cùng bất an: “Ngươi cách xa ta ra, đừng có đến gần đây!”

Ở cùng Tề Dật Phàm trong một không gian, Hạ Lan Tử Kỳ tự nhiên thấy rất khó chịu, thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn ném về phía Tề Dật Phàm.

Tề Dật Phàm thân thủ, một tay lấy chén trà tiếp được: “Tử Kỳ ngươi bình tĩnh một chút, nghe ta đem lời nói cho ngươi xong.”

Hắn muốn nói với mình về chuyện hôm đó sao? Việc này đối với nàng mà nói cứ như một cơn ác mộng, nàng vĩnh viễn không bao giờ muốn nhắc lại nữa, vì thế che lỗ tai, đầu lắc như trống bỏi: “Không nghe không nghe, ta không nghe! Giữa chúng ta không có gì để mà nói hết!”

Thấy nàng quá mức kích động, không cho mình quyền được lên tiếng Tề Dật Phàm không thể không sử dụng sức mạnh áp đảo giữ chặt lấy nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ bị kéo đến bên giường, bất đắc dĩ liền cầm lấy cái gối nhỏ trên giường đập lên đầu Tề Dật Phàm, nhưng mà một cái gối nhỏ có thể ngăn cản được hắn sao?

Hạ Lan Tử Kỳ thấy đã hết đường lui, cuối cùng bị Tề Dật Phàm hạ gục ấn lên trên giường.

“Đại sắc lang! Không biết xấu hổ, ngươi mau thả ta ra!” Mặc dù bị đè chặt hai tay, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn không khuất phục, cứ giãy dụa không ngừng.

Nhưng mà nếu Tề Dật Phàm đã không muốn buông nàng ra thì nàng dù có giãy thế nào cũng chỉ phí công thôi.

“Cô đừng lộn xộn, ta không hề muốn hại cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe hêt lời ta nói thì ta sẽ thả cô ra!” Tề Dật Phàm kỳ thật cũng không muốn ép buộc nàng, nhưng nếu cứ đợi nàng từ từ hết giận thì hắn cũng không biết sẽ phải đợi đến năm nào, tháng nào cho nên mới phải dùng đến hạ sách này.

Nếu đã không giãy dụa nổi Hạ Lan Tử Kỳ còn có thể làm gì nữa đây? Nàng phẫn nộ trừng mắt lườm Tề Dật Phàm, vẻ mặt tỏ ra chán ghét, chuyển mắt sáng phía bên cạnh. Cho dù không lên tiếng nhưng Tề Dật Phàm hiểu nàng đã ngầm đồng ý.

Vì thế, vội vàng nắm lấy cơ hội: “Tử Kỳ, thật sự là hôm đó cô hiểu lầm rồi. Tuy là cô trúng xuân dược, nhưng giữa chúng ta không hề xảy ra điều gì, ừm…không hề xảy ra cái chuyện giống như cô nghĩ đâu.”

Thấy Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt không tin, Tề Dật Phàm nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Ta thừa nhận, lúc cô không cố ý quấn lấy ta thì đúng là ta có không kiềm chế được dụ hoặc mà hôn cô, cũng bế cô lên. Nhưng mà ta thề là ta không làm chuyện gì khác, một chuyện cũng không.”

“Vậy thì ta giải xuân dược kiều gì?” Hạ Lan Tử Kỳ xoay đầu lại nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tề Dật Phàm cũng không tránh né ánh mắt nàng, giải thích chi tiết: “Ta cho cô ngâm mình trong bồn nước lạnh, sau đó điều chỉnh chân khí cho cô, làm giảm bớt sự khó chịu trong cơ thể cô. Vì vậy cô mới gắng gượng qua khỏi được! Ta cam đoan, ta sao có thể lợi dụng cô như vậy mà làm chuyện đó? Cô vẫn luôn trong sạch!”

“Tất cả mọi thứ ngươi nói đều là thật?” Thấy hắn nói rất rành mạch, không giống như đáng nói dối khiến Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng kích động.

Tề Dật Phàm sợ Hạ Lan Tử Kỳ không tin, lập tức giơ thẳng hai ngón tay lên trời, không tiếc phát lời thề độc: “Thật sự, nếu ta lừa cô thì ta ra khỏi cửa sẽ bị sét đánh chết!”

Dám phát lời thề độc thế này thì có lẽ trong lòng hắn không có quỷ đúng không? Hạ Lan Tử Kỳ không hề chớp mắt nhìn hắn, trong ánh mắt hắn không hề bận loạn như kẻ đang nói dối, trái tim Hạ Lan Tử Kỳ vốn như đang rơi xuống địa ngục nay lại được giải thoát.

Nhưng mà, nàng vẫn thận trọng hỏi lại: “Ta...... Ta...... Quần áo của ta......” Nàng còn nhớ rõ, khi…tỉnh lại, hai người bọn họ nằm ở trên giường, còn bản thân mình không mặc quần áo, vậy chuyện này phải giải thích thế nào?

Tề Dật Phàm buông một cánh tay nàng ra, gãi gãi ót mình: “Y phục của cô là cô tự cởi, lúc ấy ta đã truyền cho cô toàn bộ chân khí đã chẳng còn chút khí lực nào rồi, dùng quần áo bọc cô lại bế đến trên giường, sau đó cũng không biết tại sao ta lại mệt quá đến ngất xỉu đi!”

Vậy thân thể của mình chẳng phải đã bị hắn thấy hết rồi sao? Nghĩ đến đây, Hạ Lan Tử Kỳ hai gò má nóng lên, nhất thời xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, như vậy cũng vẫn còn tốt hơn mất trong sạch đúng không?

Cũng ý thực được dưới tình huống như thế mà tề Dật Phàm vẫn có thể giữ vững định lực, không hề lợi dụng lúc người ta gặp nạn, quả đúng là quân tử. Đồng thời, vốn dĩ Tề Dật Phàm là người cứu nàng, đối với nàng có ân nhưng kết quả khi nàng tỉnh lại chẳng những không cảm tạ người ta, còn hiểu lầm người ta phi lễ mình, bây giờ không biết phải nói sao cho phải, Hạ Lan Tử Kỳ ngượng ngùng vì đã trách người ta, nhưng mà có ngại thế nào cũng phải giữ mặt mũi, nàng cắn môi dặn dò: “Việc này chỉ có ngươi biết ta biết, trời biết đất biết, không thể để lọt vào tai người thứ ba, ngươi phải thay ta giữ kín bí mật này!”

Cho dù nàng thân trong sạch nhưng cũng không muốn chuyện này bị truyền ra, làm ảnh hưởng đến danh dự của nàng.

Lúc này, Tề Dật Phàm lại nhìn nàng: “Phương pháp giữ bí mật tốt nhất chính là, cô gả cho ta! Nếu không...... Cô tự hiểu!”

Không ngờ hắn lại mở miệng nói một câu như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ chán nản: “Ngươi, ngươi, ngươi đang nói đùa gì vậy? Không phải ngươi vẫn luôn muốn giữ vị trí chính thê cho người trong lòng sao?”

Tề Dật Phàm ghé sát mặt vào, cười đến tươi rói: “Ta không hề nói đùa, người trong lòng ta chính là nàng đấy!”

Hạ Lan Tử Kỳ thật sự bị lời hắn nói dọa sợ, trừng lớn hai mắt, không tin nổi: “Tề Dật Phàm, hôm nay ngươi bị sốt hả? Nói mê sảng cái gì đó?”

“Ta không nói mê sảng.” Tề Dật Phàm hôm nay tính đem tấm màn chắn giữa hai người họ phá vỡ, hắn muốn cùng Hạ Lan Tử Kỳ nhận ra nhau, hắn muốn cùng nàng nhìn rõ đối phương, song túc song phi: “Tử Kỳ, có một chuyện ta vẫn luôn muốn nói với nàng nhưng không biết phải mở miệng thế nào.”

Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn, cũng muốn nghe xem hắn nói những thứ gì.

“Tử Kỳ, thật ra, ta chính là......”

“Phanh” Tề Dật Phàm còn chưa nói xong câu, đã nghe tiếng bà Ngô ở trong sân hô to: “Ôi, các ngươi làm gì vậy? Tứ thiếu gia cùng tứ thiếu phu nhân còn đang ở bên trong đó. Các ngươi không thể đi vào!”

“Chúng tôi là phụng mệnh phu nhân, đến mời thiếu phu nhân tới Vinh Nhã Cư.” Ngoài cửa truyền đến tiếng của một bà vú, Tề Dật Phàm vừa nghe đã biết đó là người thân cận bên cạnh phu nhân, Vú Diêu.

“Vậy xin chờ một chút, để ta thông báo một chút.” Bà Ngô nhanh chóng gõ cửa gọi: “Tứ thiếu gia, phu nhân phái người mời tứ thiếu phu nhân đến Vinh Nhã Cư.”

Tề Dật Phàm đang muốn đem mọi chuyện nói thẳng hết ra, nhưng không ngờ giữa đường gặp kẻ ngáng chân, bất đắc dĩ, hắn đành phải nói: “Chờ nàng về ta sẽ lại nói cho cô.” Hắn buông Hạ Lan Tử Kỳ ra, đứng dậy chuẩn bị mở cửa.

Hạ Lan Tử Kỳ cũng gấp rút từ trên giường đứng lên, bối rối sửa sang lại y phục của mình một chút.

Tề Dật Phàm mở cửa phòng, thấy người đứng trong sân quả nhiên là vú Diêu – người thân cận bên cạnh phu nhân.

“Lão thân bái kiến tứ thiếu gia!” vú Diêu vẫn rất cung kính với hắn nên vội vàng tiến lên thi lễ.

“Mẹ ta sao lại muốn mời Tử Kỳ qua đó?” Tề Dật Phàm hậm hực, mặt không chút thay đổi.

Vú Diêu rất giảo hoạt trả lời trôi chảy: “Hình như phu nhân có chuyện gì muốn hỏi cô ấy, về phần là chuyện gì thì lão thân không hề biết.”

Nếu phu nhân tìm nàng thì nàng không thể nào mà không đi được, vì thế nàng từ trong đi ra: “Vậy được rồi! Ta sẽ cùng bà đi qua đó.”

Phu nhân đang bình thường tự nhiên gọi Hạ Lan Tử Kỳ qua, Tề Dật Phàm dù thế nào cũng cảm thấy chuyện có chút kì quái, hắn lo lắng nói với theo sau: “Hôm nay ta cũng chưa thỉnh an mẫu thân, để ta đi cùng nàng.”

Hắn đi cũng là chuyện tốt, dù sao có chuyện gì hắn cũng sẽ bảo vệ mình, cho nên Hạ Lan Tử Kỳ không hề ngăn cản. Vú Diêu tuy là hơi do dự một chút, nhưng có thế nào bà ta cũng chỉ là một hạ nhân, không có quyền can thiệp vào hành vi của Tề Dật Phàm.

......

Cũng như hai lần trước, chỉ cần trưởng bối muốn kéo Hạ Lan Tử Kỳ đi qua thì nhất định sẽ không có chuyện gì tốt.

Ở trong Vĩnh Nhã Cư, lấy phu nhân làm chủ thì tất cả các vị di nương đều có mặt. Ngay cả mấy chị em dâu cũng ở đó, còn trong số các vị thiếu gia thì ngoại trừ Ngũ thiếu gia đang học ở trong Kim Lâu và Lục thiếu gia không biết chạy đi đâu ăn chơi đàm điếm thì tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ.

Sau khi Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm vào nhà, đã cảm thấy không khí bất ổn, nhưng vẫn hành lễ với mọi người theo thứ tự. Phu nhân không ngờ Tề Dật Phàm cũng đến theo, ngẩng đầu liếc mắt nhìn vú Diêu một cái.

Vú Diêu đi theo phu nhân đã nhiều năm, lập tức đoán được tâm tư trong lòng phu nhân, đi đén bên tai bà nhẹ nhàng nói: “Là tứ thiếu gia tự mình đòi đi theo.”

Phu nhân khoát tay chặn lại, ý bảo bà ta lui ra. Đồng thời nghiêm mặt, gọn gàng dứt khoát hỏi Hạ Lan Tử Kỳ: “Ngày hôm đó con bị ai bắt đi?”

Việc này cũng đã qua hai ngày rồi, không ngờ phu nhân lại còn muốn lật lại, tra hỏi nàng. Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm liếc nhau, có chút bất ngờ.

Sau khi thất thần, Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng trấn tĩnh lại, Hầu gia hôm kia mới xuất môn làm việc, hôm nay phu nhân làm chủ nên mình không thể sơ hở để bà nắm được nhược điểm. Vì thế, thần sắc bình tĩnh lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Mẹ chồng, hôm ấy kẻ xấu đó bịt kín mắt con, cho nên con không hề thấy được dung mạo của hắn.”

“Thật không? Là không có thấy rõ, hay là cố ý giấu diếm vậy?” Đại di nương bỗng nhiên xen vào một câu, khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ xấu hổ không thôi.

Tề Dật Phàm từ trước đến nay vẫn luôn không vừa mắt Đại di nương, lúc này nghe thấy bà ta nói vậy thì lửa giận trong lòng lại bùng lên, mày kiếm nhăn tít lại, khí thế bức người: “Bà có ý gì?”

Đại di nương thần sắc khẽ biến, bị khí thé kia dọa đến sợ hãi, giọng nói cũng tỏ vẻ sợ hãi, lo lắng: “Ta không có ý gì, nhưng mà tứ thiếu gia à, cậu cũng nên biết hiện tại trên dưới khắp nơi trong phủ đều có lời đồn, nói rằng tứ thiếu phu nhân đã có người ở bên ngoài, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ! Tứ thiếu gia, chuyện này liên quan đến mặt mũi của cậu, cậu cũng nên điều tra kĩ một chút chứ?”

Ý trong lời của Đại di nương là Tề Dật Phàm bị thê tử cắm sừng, vì thế hắn giận đến tím mặt: “Bà câm mồm cho ta!” Nói xong đã định xông lên.

“Dật Phàm!” Phu nhân vội vàng quát hắn lại, tiện đà nhẹ giọng trấn an: “Dật Phàm con đừng quá kích động, chuyện này không phải vẫn đang điều tra sao? Nếu quả thật là tung tin vịt, nhất định sẽ trải lại sự trong sạch cho Tử Kỳ.”

Hạ Lan Tử Kỳ cũng giữ chặt cánh tay của hắn, lắc lắc đầu, Tề Dật Phàm đành phải thôi.

Kỳ thật, từ sau lần gặp chuyện không may đó, những lời đồn không tốt về Hạ Lan Tử Kỳ ngày càng nhiều, bà Ngô cũng từng nhắc qua với Hạ Lan Tử Kỳ nhưng bởi vì lúc ấy nàng đã rất thương tâm khổ sở rồi, chắc còn lòng dạ đâu mà bận tâm đến những cái khác nên không đem những chuyện này ở trong lòng. Cho là một thời gian nữa những tin đồn này sẽ tự hết, nhưng chẳng ngờ được hôm nay lại bị dẫn vào đây chất vấn.

“Mẹ chồng, con dâu nói điều gì cũng là thật, không hề có…chút nào giấu diếm, mong mẹ chồng minh giám!” Hạ Lan Tử Kỳ khiêm tốn cúi đầu, thái độ không thẹn với lương tâm.

Phu nhân trên mặt không rõ cảm xúc, chỉ cười lạnh: “Thật không có giấu diếm ư? Vậy sao có người mật báo, nói cô ở bên ngoài có tình nhân?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play