Thấy Tề Dật Phàm xấu hổ, bà Ngô vội vàng chạy đến hoà giải: “Lang trung nói chỉ cần tứ thiếu phu nhân tỉnh lại, tĩnh dưỡng thật tốt thì sau đó sẽ không sao nữa! Tứ thiếu gia, ngài đã ở trước giường trông coi hai ngày hai đêm rồi, hay là đi nghỉ ngơi trước đi đã. Có chuyện gì thì chờ sau khi nghỉ ngơi tốt thì hẵng nói, mọi việc ở đây cứ giao cho lão nô xử lý là được!”
Tề Dật Phàm do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái rồi xoay người ra khỏi cửa.
“Các ngươi cũng lui xuống hết đi.” Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ giọng ra lệnh.
Bà Ngô vung tay về phía bọn nha hoàn trong phòng, bọn họ liền nhẹ tay nhẹ chân lui khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận.
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ loay hoay muốn nhỏm dậy, bà Ngô ở bên cạnh lấy một cái gối mềm ra, rồi nâng nàng dậy, lót ở phía sau lưng nàng. Sau đó ngồi ở bên cạnh giường, thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Tứ thiếu phu nhân, hôm đó sau khi cô bị kẻ xấu bắt đi, đúng là đã dọa lão nô sợ đến chết rồi! Cũng may là cô không có chuyện gì! Cô biết không? Đêm đó cô đi cả đếm không về, tứ thiếu gia cũng không về nữa, Tề phủ cao thấp trên dưới đều lo lắng, phải phái gia đinh trong phủ tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy!”
“Ấy, đợi chút!” Hạ Lan Tử Kỳ nghe ra ở đây có vấn đề, vội vàng hỏi: “Bà Ngô, chẳng lẽ không phải là bà nói Tứ thiếu gia đến cứu ta sao?”
Bà Ngô lắc lắc đầu: “Ngày hôm đó cô bị kẻ xấu bắt đi! Bỗng có một nam tử đeo mặt nạ màu bạc từ trong núi đi xuống, hắn nói hắn là bằng hữu của cô, xuống núi là để đón cô! Kết quả, sau khi biết cô đã bị bắt cóc! Hỏi rõ bọn hắn chạy theo hướng nào, hắn liền lòng như lửa đốt đuổi theo ngay!” Bà Ngô nói xong, vẻ mặt có vẻ suy tư: “Tứ thiếu phu nhân, hắn chính Hoa Tranh công tử mà cô muốn gặp sao?”
“Đúng vậy!”
Bà Ngô kéo tay Hạ Lan Tử Kỳ: “Thế này cũng thật lạ, rõ ràng là Hoa Tranh công tử đi cứu cô, sao cuối cùng người cứu cô về lại là Tứ thiếu gia vậy?”
“Đúng thế, tại sao có thể như vậy?” Đây cũng vừa đúng là điều mà Hạ Lan Tử Kỳ đang băn khoăn.
Bà Ngô suy nghĩ một chút rồi sâu xa nói: “Tứ thiếu phu nhân, cô xem liệu có khả năng này hay không, Hoa Tranh công tử không đuổi kịp mà trùng hợp Tứ thiếu gia lại phát hiện kịp thời thế nên đã cứu được cô về?”
Bây giờ cũng chỉ có thể giải thích như thế này thôi, Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười: “Đúng rồi bà Ngô, bà và Thiên Hồ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì.” Bà Ngô vẻ mặt đau lòng nhìn nàng: “Tứ thiếu phu nhân, người bắt cô rốt cục là ai? Sao bọn họ lại muốn bắt cô?”
Nghĩ đến chuyện hôm đó, quả thực giống như bóng ma tâm lý khiến nàng trở nên sợ hãi nhắm chặt mắt lại, hai tay gắt gao nắm lại.
“Tứ thiếu phu nhân!” bà Ngô gọi một tiếng.
Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới mở mắt: “Bà Ngô, chuyện này con chỉ kể với bà, bà không được nói cho ai khác nữa đấy.”
“Yên tâm, lão nô rất kín miệng mà!”
Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi: “Người bắt ta đi chính là Nam Cung Hoàng, hắn muốn bắt ta làm vợ bé bên ngoài của hắn!” Sau đó, kể rành mạch hết mọi chuyện ra.
“Là hắn?” bà Ngô kinh ngạc đồng thời lòng đầy căm phẫn: “Đây thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm[1] mà! Nhìn hắn áo mũ chỉnh tề, mặt mày sáng sủa thật không ngờ lại làm ra cái loại chuyện thất đức đến mức này! Tứ thiếu phu nhân, hắn dám khinh bạc cô như thế thì thật đúng là không để tứ thiếu gia vào trong mắt, lại càng không nể mặt Tề gia. Việc này chúng ta không thể để yên được, theo lão nô thấy thì việc này nên nói cho Hầu gia biết để Hầu gia thay cô làm chủ đòi lại công bằng!”
Hạ Lan Tử Kỳ không phát biểu bất cứ ý kiến gì, chính lẳng lặng nhìn bà.
Bà Ngô nghĩ nghĩ một lúc, vỗ ót, hiểu ra vấn đề: “Ôi trời thế cũng không ổn! Danh tiết của nữ nhân là quan trọng nhất, cô bị Nam Cung hoàng bắt đi một đêm không về, tuy rằng sau đó được tứ thiếu gia cứu về, nhưng việc này nếu bị truyền ra ngoài cũng khó tránh khỏi sẽ có người nói ra nói vào. Cho nên việc này không thể nói ra được, thù này mai sau báo cũng chưa muộn!”
Nếu bà Ngô có thể nghĩ chu toàn thế này, thì Tề Dật Phàm cũng có thể đã nghĩ đến. Hạ Lan Tử Kỳ lại hỏi: “Khi Tứ thiếu gia về đã nói như thế nào với mọi người về chuyện của ta?”
Bà Ngô bẩm báo chi tiết: “Tứ thiếu gia nói lúc cậu ấy đang đi dạo phố thì hát hiện có người đang bắt lấy cô, muốn tống tiền Tề gia. Cậu ấy đã cứu được cô, đồng thời, cậu ấy cũng nói là vì muốn cùng cô lãng mạn một lần nên buổi tối đã ở lại tửu lâu.”
Vẫn biết hắn là người thông minh, sẽ không làm khó mình. Dù sao mình bị chịu tiếng xấu cũng ảnh hưởng đến mặt mũi của hắn. Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, cảm thấy mệt mỏi.
Bà Ngô thấy nàng mệt mỏi, đứng dậy nói: “Tứ thiếu phu nhân, cô cứ nằm xuống nghỉ một lát đi! Lão nô gọi phòng bếp làm cho cô bát cháo, uống một chút!”
Bà Ngô giúp nàng đắp kín chắn, vừa định xoay người rời đi, Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên mở miệng: “Bà Ngô, con nghe mẹ con kể là bà làm chè hạt sen long nhãn uống rất ngon!”
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ muốn uống chè bà tự tay làm, trên mặt bà Ngô nở ra nụ cười hạnh phúc: “Được, được, cô cứ chờ một lát, lão nô tự tay làm cho cô!”
Bà Ngô rời đi, trong phòng khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Hạ Lan Tử Kỳ nằm ở trên giường, nhớ đến tình hình chật vật không chịu nổi hôm đó của mình, lòng của nàng tựa như rơi vào hố băng, cảm giác bất lực và tuyệt vọng như xuyên thấu.
Nàng cùng Tề Dật Phàm vốn là đôi vợ chồng giả, nàng vẫn luôn ao ước một ngày kia có thể tìm ra thủ phạm giết mẹ Tề Dật Phàm, thế là nàng được tự do có thể cùng người trong lòng song túc song phi. Nhưng sự thật quá tàn khốc rồi, nay nàng đã cùng Tề Dật Phàm biến khéo thành vụng, tự yên lại thành vợ chồng thật sự. Hiện tại trong lòng tràn ngập cảm giác bất đắc dĩ và hối hận khiến người ta khó mà chấp nhận.
Trước mắt, nàng cảm thấy mình chẳng còn ý nghĩ gì nữa rồi. Đã không còn xứng với Hoa Tranh tao nhã sống cùng nhau, bởi vậy, cảm giác thương tâm muốn chết đi tràn ngập toàn bộ tâm tư nàng!
Bà Ngô nói Hoa Tranh biết mình bị bắt, có thể tưởng tượng ra bây giờ có lẽ Hoa Tranh đang vô cùng thương tâm đấy! Hạ Lan Tử Kỳ níu lấy chăn, khổ sở khóc thêm trận nữa, cho đến tận khi đã đem hết đau khổ cùng tủi thân trong tim khóc ra gần hết, lúc này mới ngừng rơi lệ, loay hoay ở trên giưởng ngồi dậy.
Nàng đi giày vào, bởi vì trên người chẳng cót tí sức lực nào nên khi nàng đứng thẳng người thì đầu hoa óc váng, nhưng nàng vẫn kiên trì chống vào kệ bên giường, từng bước một lần đi đến bên cạnh bàn, nhắc bút lông lên. Cứ do dự mãi rồi cũng đành phải hạ quyết định viết cho Hoa Tranh một bức thư chia tay.
Thân thể nàng hiện tại vốn không thể đến rừng trúc được, nàng mở cửa sổ ra thì v=phát hiện vừa vặn bây giờ đang là lúc ngủ trưa, trong sân không có ai vì thế nàng dùng còi gọi bồ câu truyền thư đến để gửi thư ra ngoài.
Sau khi kiên trì làm xong hết thảy, nàng cả người đã mồ hôi đầm đìa, bởi vì thể lực không chống đỡ nổi nữa, dựa vào cửa sổ, từ từ ngồi xuống. Nghĩ đến mối tình nàng luôn trân trọng yêu thương cứ như vậy mà chết đi, nước mắt không kìm được cứ từng giọt từng giọt lăn dài trên má, khóc không thành tiếng.
......
Hạ Lan Tử Kỳ không rõ bị ai bắt đi, sau khi được cứu trở về đến còn ngủ mê man hai ngày hai đêm, chuyện này ở trong phủ xem như là tin tức nóng hổi nhất. Tuy rằng Tề Dật Phàm cũng có giải thích, nhưng đám tiểu thiếp cùng chị em dâu rảnh rỗi trong tiểu viện, căn bản không tin, vẫn luôn ở sau lưng đoán mò nguyên nhân thật sự.
Vì thế, bí mật vẫn luôn khó giữ nếu nhiều người biết. Mấy chuyện linh tinh mà bọn họ đồn đoán tương đối sinh động, tóm lại truyền ra vài ba phiên bản, một bản là: Hạ Lan Tử Kỳ trước khi thành thân đã có người yêu, nhưng vì tiểu tử đó nghèo quá cuối cùng chim khôn lựa cành mà đậu, Hạ Lan Tử Kỳ gả cho tứ thiếu gia. Vì thế người kia ghi hận trong lòng, bắt cóc tứ thiếu phu nhân là muốn trả thù nàng.
Phiên bản thứ hai là: Hạ Lan Tử Kỳ không thương tứ thiếu gia, lại là một nữ nhân tham lam đầy mưu mô. Nàng quen biết một người còn giàu có quyền thế hơn Tề Dật Phàm nhiều, cái chuyện bị đánh cướp chẳng qua cũng chỉ là diễn trò, nghĩ ra kế kim thiền thoát xác[2], cùng người ta xa chạy cao bay.
Phiên bản thứ ba là kỳ quái nhất: Nói mục đích Hạ Lan Tử Kỳ gả vào đây không hề trong sạch, chủ yếu là vì thèm muốn tài sản Tề gia, vì thế cùng phụ thân hợp mưu, diễn ra màn bị bắt cóc tống tiền, làm như vậy là để bòn rút tài sản Tề gia.
Tóm lại, có rất nhiều loại suy đoán. Tuy có câu nói gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, nhưng bọn họ đã đem chuyện này thành đề tài khi trà dư tửu hậu, cho nên nào có quan tâm là thật hay giả! Cả đám cứ như là tận mắt chứng kiến vậy, nói chính xác lắm!
Nhưng mà, trọng tâm chính tỏng tất cả những lời đồn này là nói Hạ Lan Tử Kỳ phẩm hạnh không đứng đắn, làm vợ không nghiêm nên mới rước họa vào thân!
Hạ Lan Tử Kỳ đã xảy ra chuyện, Phùng thiếp cùng Tôn thiếp khi ở trước mặt Tề Dật Phàm thì biểu hiện quan tâm lắm, mỗi ngày đều đến thăm, dặn dò bọn hạ nhân, phải chăm sóc thật tốt..., toàn bộ Thủy Tiên Các từ trên xuống dưới nhìn vào thật sự có thể nói là “hài hòa”!
Hoàng hôn buông xuống, Tề Dật Phàm ở trong thư phòng thắp đèn, hắn ngồi một mình ở bên thư án, đưa tay lấy gia bức thư chia tay mà Hạ Lan Tử Kỳ viết cho Hoa Tranh vừa nhận được chiều nay. Kỳ thật, bởi vì đây là chuyện chẳng hay ho gì nên Hạ Lan Tử Kỳ cũng không có đem chuyện đã trải qua giải thích hoàn toàn, chỉ nói nàng hiện tại bình an, không cần quan tâm. Còn nữa nàng đã phát hiện ra mình yêu Tề Dật Phàm rồi, không muốn chậm trễ hắn nữa cho nên quyết định chia tay.
Trên tờ giấy có vết nước mắt mơ hồ, nhìn lá thư này, Tề Dật Phàm có thể tưởng tượng ra khi Hạ Lan Tử Kỳ viết thư đã có tâm trạng khổ sở nhường nào.
Hạ Lan Tử Kỳ thương tâm, cũng khiến hắn thương tâm theo. Bởi vì bị hiểu lầm mà tâm tình càng thêm rối rắm. Lúc này, hắn nghĩ muốn đi qua an ủi người yêu nhiều hơn một chút, nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ căn bản không muốn nhìn mặt hắn. Hắn không muốn lại kích thích nàng lần nữa, thôi thì đợi nàng bình tĩnh lại rồi nói sau.
Kỳ thật Tề Dật Phàm cũng biết, trước mắt phải đem chuyện hiểu lầm giải thích tốt là quan trọng nhất. Đồng thời hắn cũng nghĩ xem phải dùng cách nào để giảm bớt tổn thương cho Hạ Lan Tử Kỳ, rồi đem thân phận thật của mình nói cho nàng biết.
Bởi vì sợ Hạ Lan tử Kỳ đang tổn thương không tiếp nhận nổi, cho nên Tề Dật Phàm cân nhắc lại, vẫn chưa nghĩ ra cách nào hợp lí nhất.
Đang lúc hắn đang vắt óc nghĩ ra cách xử lí hoàn hảo nhất thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, hắn chưa kịp mở miệng thì Phùng thiếp đã đẩy cửa ra, bưng một khay trà Long Tỉnh thượng hạng, cười khanh khách thoải mái tiến vào: “Tứ thiếu gia, ngài xem hai ngày nay ngài tiều tùy thành bộ dạng gì rồi? Đừng để mệt mỏi quá, uống chút trà đi!” Nói xong rót đầy một chén trà đưa đến trước mặt hắn, Tề Dật Phàm mặt không chút thay đổi, cũng không có đưa tay nhận trà.
Phùng thiếp xấu hổ, cười cười: “Trà này còn nóng, thổi thổi chút rồi uống!” Sau đó chuyển tới phía sau Tề Dật Phàm: “Tứ thiếu gia, vì chiếu cố tứ thiếu phu nhân mà ngài gần đây cũng chưa hề ngủ! Hay là để thiếp thân xoa bóp vai cho ngài, thư giãn một chút nhé!”
Ngón tay dài bạch ngọc của nàng vừa mới chạm một cái vào vai Tề Dật Phàm hắn đã lạnh giọng quát: “Không cần!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT