Không đợi Hạ Lan Tử Kỳ mở miệng, Tề Dật Phàm giành biện bạch thay nàng trước: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Căn bản không có chuyện như vậy!”

Phu nhân vẻ mặt nghiêm nghị, hơi nâng tay: “Dật Phàm, con đừng kích động, cứ để Tử Kỳ tự nói ra đi!”

“Tử Kỳ không có tình nhân ở bên ngoài! Thỉnh mẹ chồng hiểu rõ!” Việc này rắc rối phức tạp, không phải một câu hai câu nói là có thể nói rõ ràng, huống hồ việc này, cũng không thể để cho họ biết được vì thể nàng mặt không biến sắc, kiên quyết phủ nhận!

“Thấy tứ thiếu phu nhân cũng rất thật thà, có lẽ sẽ không làm ra chuyện như thế đâu?” Tứ di nương có chút không tin, nói khẽ với đại thiếu phu nhân thấy đại thiếu phu nhân không tỏ thái độ gì, bà lại quay đầu hỏi Tam di nương: “Ai, tỷ thử nói xem?”

“Có câu nói như thế nào nhỉ? Đúng rồi, tri nhân tri diện bất tri tâm! Ta có biết gì đâu mà dám nói?” Tam di nương ôn hoà đáp lại.

Bọn họ đứng ở cạnh đó châu đầu chụm tai, bàn luận sôi nổi về chuyện này. Phu nhân nhăn mặt, hít sâu một hơi, cầm lấy chén trà trên bàn, đem tờ giấy đặt dưới chén trà: “Mẹ chồng cũng tưởng tin cô trong sạch, là con dâu tốt của Tề gia và cũng sẽ không làm chuyện bại hoại phá hỏng nề nếp Tề gia, nhưng còn cái này cô giải thích thế nào?”

Chẳng trách phụ nhân lại thẩm vấn nàng, thì ra là có chứng cớ. Hạ Lan Tử Kỳ không khỏi trở nên lo lắng chỉ vào tờ giấy kia, hỏi: “Đây là......”

“Tự cô xem thử đi!” Phu nhân đem tờ giấy giao cho Vú Diêu, từ Vú Diêu đưa tới trên tay của nàng.

Mở tờ giấy ra, nhìn kỹ, Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời dọa ra một thân mồ hôi lạnh! Nguyên lai, kia tờ giấy đúng là ngũ thiếu gia đón gió yến đêm đó, nàng mê hôn mê Tử Đào cùng tâm khiêu vũ, vụng trộm cấp hoa tranh đưa, xem ra, này tờ giấy hoa tranh tịch thu đến! Chính là sự cách lâu như vậy, này tờ giấy như thế nào lại rơi xuống phu nhân trong tay đây này?

Gặp Hạ Lan Tử Kỳ cầm tờ giấy, nháy mắt biến sắc, Tề Dật Phàm tiến lên, một tay lấy tờ giấy cướp đi.

Tờ giấy là viết cấp hoa tranh, đại khái nội dung là, nói hết đối với hắn tưởng niệm, cập ước định thời gian gặp mặt. Xem ra, Hạ Lan Tử Kỳ tờ giấy bị người giữ lại không thể nghi ngờ. Đồng thời, bằng này tờ giấy, nói nàng không tuân thủ nữ tắc, bên ngoài cùng người thông đồng, chứng cớ vô cùng xác thực a! Ngốc tử kỳ, làm sao ngươi có điểm không cẩn thận nhi đâu? Tề Dật Phàm tâm không khỏi vì nàng níu chặt.

Bất chấp Tề Dật Phàm nghĩ như thế nào rồi, dù sao hắn cũng biết trong lòng mình có người. Tóm lại, hôm nay chuyện này sợ là phiền toái lớn! Hạ Lan Tử Kỳ”Bùm” quỳ đến thượng, kiên định nói: “Mẹ chồng, kia tờ giấy không phải ta viết.” Đây cũng không phải là làm việc nhỏ, hướng lớn nói, bởi vậy đem nàng chìm đường cũng có thể! Cho nên, kiên quyết không thể thừa nhận.

“Kia rõ ràng là chữ viết của cô, còn muốn chống chế sao?” Phu nhận có vẻ như đã khẳng định chính là nàng rồi.

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu: “Mẹ chồng, cũng có có thể là người ta tưởng hãm hại con, bắt chước chữ của con! Hơn nữa chỉ bằng một tờ giấy kì quái này mà đã định tội con thì có phải là quá sớm hay không ạ?”

“Hừ! Không nhìn ra, cô thế mà còn dám nói dối! Một khi đã như vậy, ta sẽ khiến cô phải tâm phục khẩu phục!” Phu nhân hơi hơi quay đầu, quăng ánh mặt về phía Nhị thiếu gia: “Ta chẳng những có vật chứng, hơn nữa còn có cả nhân chứng! Tường Thụy, con tới đây nói rõ tình cảnh ngày hôm đó.”

“Oang” ánh mắt của mọi người toàn bộ tập trung trên người Tề Tường.

Tề Tường Thụy bước ra khỏi hàng, đi đến phía giữa lớn tiếng nói với mọi người: “Chuyện là thế này, đêm Ngũ đệ trở về, mọi người sau khi cơm nước xong thì giải tán cả, lúc ấy ta uống hơi nhiều, không muốn về nghỉ sớm nên đã chạy đến hoa viên Lưu Loan, kết quả vừa vặn nhìn thấy Tứ thiếu phu nhân cầm cái khăn tay rồi gọi hai nha hoàn đến ngửi, hai nha hoàn kia sau khi ngửi thấy mùi hương trên khăn tay thì liền té xỉu, sau đó tứ thiếu phu nhân một mình đi vào rừng trúc trong hoa viên.”

Tề Tường Thụy chậm giọng lại, tiếp tục nói: “Ta nhanh chóng nhìn thấy Tứ thiếu phu nhân dùng còi gọi một con chim bồ câu nhỏ, lúc đó ta mới biết được là nàng ta truyền thư ra ngoài phủ. Ta nghĩ đến có thẻ nàng ta là gian tế của một thế lực nào đó gài vào trong phủ, nào biết sau khi bắt được tờ giấy trong chân bồ câu, mới hiểu rõ thì ra Tứ thiếu phu nhân có người tình bên ngoài!”

Hắn luôn mồm cam đoan: “Hôm đó mọi chuyện đều là ta tận mắt nhìn thấy, câu nào cũng là thật tuyệt đói không thể sai. Nếu mọi người không tin thì có thể gọi hai nha hoàn hôm đó đi cùng Tứ thiếu phu nhân vào đối chất là xong.”

Thì ra là Nhị thiếu gia bắt được thư của mình! Nay nhân chứng vật chứng đều đủ, Hạ Lan Tử Kỳ rốt cuộc cũng không thể chống chế nữa rồi, khép mắt lại biết mình đã đến đường cùng!

“Đêm đó là hai nha hoàn nào đi cùng Tứ thiếu phu nhân?” Phu nhân nhẹ giọng mở miệng.

Nhị thiếu gia trả lời: “Một người là Tử Đào đã chết kia, một người là Liễu Tâm Vũ vẫn luôn đi theo Tứ thiếu phu nhân.”

Kỳ thật, Nhị thiếu gia đã sớm biết việc này nhưng không hề có hành động bất lợi gì với Hạ Lan Tử Kỳ, nhưng lần này hắn muốn lôi chuyện này ra là để khiến Hạ Lan Tử Kỳ mất tất cả, nguyên nhân phần lớn là vì chuyện của Tiểu Duyệt Thiên.

Tuy nói đã điều tra rõ người hạ độc không phải Hạ Lan Tử Kỳ, nhưng Nhị thiếu gia tâm địa nhỏ nhen luôn cảm thấy khóa trường mệnh là do Hạ Lan Tử Kỳ đưa nên khó tránh khỏi trách nhiệm, hơn nữa Tề Dật Phàm nay cũng là đối thủ cạnh tranh của hắn, sao có thể để họ phu xướng phụ tùy, hài hòa mỹ mãn được? Thế nên mới lôi việc này ra nhằm khiến Tử Kỳ suy sụp!

Nhưng mà có nên đứng ra trực tiếp vạch trần Hạ Lan Tử Kỳ hay không, hắn vẫn do dự một thời gian. Nếu hắn không đứng ra, chỉ đem tờ giấy này ném vào phòng của phu nhân thì còn sợ độ mạnh yếu không đủ, phu nhân sẽ áp chế việc này, không đi truy cứu. Nhưng nếu hắn đứng ra thì chắc chắn sẽ đắc tội với người ta, về sau mọi người gặp mặt chắc là khó xử lắm. Hắn trái lo phải nghĩ, dù sao cũng cứ vạch mặt trước đã, coi như là giúp Tứ đệ gỡ xuống cái sừng này. Tứ đệ cho dù trong lòng không vui nhưng cũng chẳng có lí do gì mà ghét bỏ mình hết? Cho nên đối với hắn mà nói, nhổ được cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mới là việc chính, thế nên quyết định đứng ra làm chứng.

Hiện tại Tử Đào không còn, chỉ có một mình Liễu Tâm Vũ, trước mặt mọi người, nhất là khi Hầu gia không ở nhà, phu nhân làm việc không bao giờ để cho người ta có lí do sơ hở nào, vô cùng cẩn thận nên bà cho gọi Liễu Tâm Vũ đến.

Liễu Tâm Vũ vốn dĩ không biết đang có chuyện gì xảy ra, cho nên khi vừa được hỏi chuyện xảy ra hôm đó, nàng liền nói chi tiết, vô hình trung đã làm chứng cho những điều mà Nhị thiếu gia nói.

Chân tướng đã rõ ràng, phu nhân mặt trầm như nước: “Tử Kỳ, hiện tại cô còn có lời gì để nói?”

Sự tình đã đến bước này rồi, có chống chế gì cũng vô ích mà thôi, Hạ Lan Tử Kỳ lặng lẽ thở dài, bất lực nói: “Con không còn lời nào để nói!”

Thấy nàng nhận tội, mọi người trong phòng xôn xao hẳn lên, phu nhân tức giận: “Tốt lắm! Hạ Lan Tử Kỳ thân là con dâu Tề gia, phẩm hạnh không đoan chính, tính tình lẳng lơ, không tuân thủ nữ tắc, có nhân tình ngoài trượng phu! Tội khó tha thứ, thiên địa bất dung! Người đâu! Theo gia pháp, sau khi đánh ba mươi trượng thì nhốt vào phòng củi, chờ lão gia về xử lý!”

“Vâng.”

Phu nhân vừa hạ lệnh, ngoài cửa có vài gã gia đinh xông vào, tiến lên phia trước túm lấy nàng lôi đi, ngay thời khắc quan trọng thì Tề Dật Phàm ở bên cạnh giận dữ quát: “Dừng lại!”

Một tiếng quát mà dùng nhiều khí lực khiến cho mọi người trong phòng ù hết cả tau

Phu nhân không khỏi nhíu mày: “Dật Phàm, chuyện vừa rồi con cũng đã chứng kiến rõ ràng. Bị nàng ta cắm sừng như vậy, chẳng lẽ con còn muốn cầu xin thay cho loại đàn bà vô liêm sỉ này sao?”

“Mẹ ——” Một tiếng “mẹ” này của Tề Dật Phàm gọi vô cùng lớn, trong giọng nói tràn ngập cảm xúc bất mãn: “Tử Kỳ là cô gái tốt, nàng ấy trong sạch, không hề tư thông với người ngoài!”

“Dật Phàm, có phải con bị ma xui quỷ khiến rồi không? Nhân chứng vật chứng đều đủ, chẳng lẽ con còn không tin sao?” Thấy hắn bộ dáng kiên quyết không phục, phu nhân cũng bắt đầu khó chịu!

Tề Dật Phàm ngoài dự đoán của mọi người bỗng nhiên kéo tay Hạ Lan Tử Kỳ, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mắt nàng, thâm tình nói: “Không phải ta bị ma xui quỷ khiến gì, mà Hoa Tranh trong thư của Hạ Lan Tử Kỳ viết kia chính là ta!”

Tức khắc, Hạ Lan Tử Kỳ trong đầu trống rỗng, cả người như cứ như tượng gỗ đứng ngây ra. Những người khác trong phòng nghe xong đều không hiểu ra sao trố mắt ra nhìn nhau.

Phu nhân ra cũng bị làm cho hồ đồ rồi, ngẫm một chút rồi hoài nghi nói: “Dật Phàm, con đang ở đây nói bậy nói bạ gì đó?”

“Con nói con chính là Hoa Tranh, Hoa Tranh cũng là con, thật ra đều là một người cả.” Tề Dật Phàm khi nói những lời này đều không hề nhìn ai cả, hắn đã nghĩ rất nhiều lần về chuyện công khai thân phận mình, nhưng thế nào cũng không ngờ tới sẽ ở trong tình huống thế này mà cùng Hạ Lan Tử Kỳ nhận mặt, hắn nhìn Hạ Lan Tử Kỳ, còn rất tự tin nói: “Người Tử Kỳ yêu vẫn luôn là con.”

Cho tới giờ khắc này, Hạ Lan Tử Kỳ rốt cục cũng hoàn hồn lại, nhưng mà sau khi tự trả lời một loạt nghi vấn trong lòng nàng vẫn không tin đây là sự thật, bởi vì Tề Dật Phàm tuy thân hình giống với Hoa Tranh, nhưng giọng nói và khuôn mặt lại không giống! Trên mặt Hoa Tranh lại còn có một cái bớt đen rất lớn nữa, mà khuôn mặt Tề Dật Phàm trắng trẻo sạch sẻ, đừng nói bớt đến cả tàn nhang cũng không có, hơn nữa tính cáng cũng chẳng hè giống nhau, Hoa Tranh là ánh mắt trời dịu dàng mà Tề Dật Phàm thì sao! Âm hiểm, xấu tính lại cực đoan, hai loại tính cách trái ngược nhau như vậy sao có thể là một người chứ?

Nếu không phải một người, sao Tề Dật Phàm lại nói như vậy? Càng nghĩ, Hạ Lan Tử Kỳ càng cảm thấy chỉ là hắn đang bảo vệ tự tôn của kẻ làm nam nhân như hắn, cũng chỉ vì lo lắng đến lợi ích của bản thân nên mới ra mặt, một khi đã như vậy thì mình cũng cứ phối hợp đi! Có lẽ nếu Tề Dật Phàm mà biết Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ như vậy, nhất định sẽ tức giận đến mức biến thành cục gạch đánh nàng đến tỉnh ra mới thôi!

Xem ra sự tình vẫn còn có khúc mắc! Phu nhân ngồi xuống: “Dật Phàm con nói rõ cho t, chuyện này là thế nào?”

Tề Dật Phàm vẫn cứ nắm lấy tay Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thẳng phu nhân: “Chuyện là thế này, ta và Tử Kỳ lúc chưa thành thân đã có quen biết ở bên ngoài, lúc ấy con không dùng tên thật nên nói cho nàng ấy rằng con tên là Hoa Tranh. Chúng con chuyên dùng bồ câu để liên lạc thư từ. Sau đó chúng con duyên phận trời định, thật sự thành thân nhưng vẫn duy trì thói quen ở chung trước đây, sau lưng nàng vẫn thích gọi con là Hoa Tranh, khi muốn nói ra suy nghĩ của mình cũng vẫn dùng cách truyền thư này, cho nên, mới có tờ giấy gây hiểu lầm này!”

Tuy rằng chuyện xưa nửa thật nửa giả, nhưng là nói cũng đã nói rồi, thần sắc của phu nhân cũng đã hòa hoãn được chút ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play