Lục Vưu cách đó không xa đã nghe trộm được hết, thập thò lộ nửa thân người, không chút thành ý bảo: “Ý dà, ấn tượng với ai thế.”

Giang Hoài không hề giật mình, cứ như thể đã biết hắn ở đây từ trước.

Lục Vưu tiến lại gần nhiều chuyện: “Ngươi có người trong lòng rồi hả? Là ai thế? Nói nhanh lên! Đừng thẹn thùng chứ, ta làm quân sư cho.”

Giang Hoài rảo bước nhanh hơn, mặc kệ hắn.

Lục Vưu bị bỏ lại đằng sau, kéo dài giọng gọi: “Đồ…..keo…..kiệt…..ta sẽ đi hỏi sư muội của ngươi!”

Thì Thất đương nhiên cũng không biết, còn khó hiểu hỏi lại hắn: “Người sư huynh thích không phải là huynh sao đại tẩu?”

Lục Vưu phun một ngụm trà: “Sư phụ cô không dạy cô không được nói bậy hả ??”

Thì Thất đưa hai tay đỡ mặt: “Chuyện sớm muộn thôi, tranh cãi nhiều làm gì.”

Lục Vưu nói: “Cơ mà Giang Hoài thật sự không thích vị cô nương Tần Sanh kia hử? Ta thấy hắn có vẻ chán nản đó.”

Thì Thất liên tục lắc đầu, như đinh đóng cột nói: “Không! Thể! Nào! Tần Sanh tỷ quen biết đại sư huynh đã mười mấy năm, nếu có thể thành đôi thì làm gì đến lượt huynh chứ? Hôn ước này vốn là trưởng bối hai nhà ước định, đại sư huynh vẫn chưa tỏ thái độ, ngược lại thì Tần Sanh tỷ dường như rất thích đại sư huynh đó.”

Lục Vưu yên lặng: “….. Nếu đúng như cô nói, ta vẫn còn có cơ hội ư?”

Thì Thất hùng hồn đáp: “Đúng vậy! Đại sư huynh của ta tốt như vậy, huynh còn không hài lòng cái gì chứ?”

Lục Vưu hùa theo nàng: “Đúng đúng đúng, đại sư huynh nhà cô là tốt nhất, Lục mỗ đây chẳng có của nả gì, tay không bắt sói trắng*, quả không biết xấu hổ.” Nói xong lời cuối, bản thân cũng bật cười.

*: công sức bỏ ra ít nhưng đạt thành quả lớn

Màn đêm buông xuống, Lục Vưu ở chỗ Thì Thất ăn no đến căng cả bụng mới chậm rãi quay về Tây các của Giang Hoài. Mà nhắc tới cũng lạ, ban ngày sau khi từ biệt thì chẳng thấy Giang Hoài đâu nữa.

Lục Vưu nghĩ không lẽ tìm chỗ để khóc?

Có tiếng sột soạt vọng từ phía trên, Lục Vưu nhảy lên, liền thấy Giang Hoài ngồi trên nóc nhà ánh mắt xa xăm, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Lục Vưu cẩn thận đi trên mái ngói, đến gần bên cạnh y rồi ngồi xuống: “Giang đại hiệp, ngắm trăng à?”

Giang Hoài liếc hắc một cái: “Chuyện gì?”

Lục Vưu nói: “Không có việc gì thì không thể tìm ngươi à? Ta nhớ ngươi thôi.”

Giang Hoài: “…….”

Lục Vưu lấy ra một bọc giấy dầu, niềm nở mời: “Ta tiện tay lấy điểm tâm từ chỗ sư muội ấy, có muốn nếm thử không?”

Giang Hoài lấy một miếng, cắn một cái, giọng điệu liền thay đổi: “Đây là……”

Lục Vưu chợt nhớ tới cái gì đó: “Sư muội ngươi nói là đây là tửu tâm gì ấy? Phàm nhân các ngươi khẩu vị thật kì quái, điểm tâm cũng cho rượu vào? Có điều mùi vị cũng không tệ.”

Giang Hoài sắc mặt nhất thời rất khó coi: “….”

Lục Vưu chợt đoán ra được gì đó: “Giang Hoài, ngươi không biết uống rượu à?” Hắn cười nói, “Không phải uống một chén đã say chứ?”

Giang Hoài chẳng hề đáp lại.

Lục Vưu nghiêng đầu nhìn y, chỉ thấy con ngươi lãnh đạm không còn sáng trong, lúc này đang phủ lên một tầng hơi nước mỏng mảnh.

Đường đường là đệ nhất sát thủ của Lan Đình Hàn Giang Tuyết, vậy mà chỉ một chén cũng say.

Lục Vưu: “Ngươi là ai?”

Không trả lời.

Lục Vưu: “Vậy ta là ai?”

Giang Hoài đáp trả mạnh mẽ: “Người xấu!”

Lục Vưu xắn tay tức giận nói: “Ngươi nói ai là người xấu hả?!” Lại sực nhớ hiện tại không nên so đo tính toán với y, tiếp tục nói, “Giang Hoài ngươi có phải đồ ngốc không?” Sau đó tự trả lời luôn, “Đúng, ngươi chính là đồ ngốc!”

Giang Hoài hừ mạnh một tiếng tỏ vẻ kháng nghị.

Lục Vưu thật sự muốn ôm mặt cười, bộ dáng hiện tại của Giang Hoài quả thực rất đáng yêu, Lục Vưu kéo một sợi tóc của Giang Hoài, mân mê trên tay mà đùa giỡn, hắn tiến đến gần nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hoài ơi, nói cho Lục ca ca nghe, người ngươi thích là ai vậy?”

Không ngờ Giang Hoài nghe vậy liền cắn một cái lên tay phải của hắn, lại còn dùng đến bảy tám phần sức lực, cơ hồ muốn xé cả thịt.

Lục Vưu kêu thảm thiết khó khăn lắm mới đẩy được miệng y ra, trên mu bàn tay ngay lập tức xuất hiện dấu răng hình bán nguyệt rướm máu, hắn tức giận quát: “Ngươi là cái thể loại người gì vậy hả, một lời không ưng thì cắn người là sao? Ai dạy ngươi thói quen này hử.”

Giang Hoài không lên tiếng, còn tỏ ra oan ức, giống như người bị cắn là y chứ không phải hắn.

Lục Vưu bỗng nhiên có chút không nỡ nổi giận, nghĩ thầm: đã không chịu nói gì, lại còn cắn người ta đau gần chết.

Lục Vưu nói: “Ta khẳng định không cho ngươi ăn yêu nguyên của cẩu đâu chứ? Ngươi cắn ta làm gì, còn cắn mạnh như vậy.”

Lục Vưu đưa bàn tay có vết răng đến trước mặt Giang Hoài: “Ngươi nhìn xem mình đã làm việc tốt gì đây này, cắn người ta thành như vậy, nhất định là để lại sẹo rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm đó?”

Giang Hoài nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Lục Vưu nghi ngờ mình nghe lầm.

“Ừ?” Hắn còn “Ừ” ??

Lục Vưu khẳng định chắc chắn Giang Hoài say rồi.

Thấy thế hắn càng không kiêng kỵ, cố ý nghiêm mặt dạy dỗ: “Biết sai rồi sao?”

Giang Hoài im lặng, kéo tay phải hắn qua, nhẹ nhàng xoa xoa dấu răng đo đỏ trên mu bàn tay, dáng vẻ đầy áy náy.

Lục Vưu thấy ngày thường y đối xử với hắn rất lạnh nhạt bây giờ lại nghe lời như vậy, lại nổi ý định trêu chọc: “Ngươi nói ta thuê ngươi lâu như vậy, một tiếng gọi đàng hoàng cũng chưa từng, rất thiếu lễ độ đó, đây là chuyện một đại sát thủ nên làm ư? Bị truyền ra ngoài chả khác nào bôi tro trát trấu lên Lan Đình các người, khuôn mặt già nua của sư phụ ngươi biết để ở đâu hở. Nào, gọi một tiếng chủ nhân xem nào?”

Giang Hoài không đáp.

Lục Vưu chỉ mặt mình: “Vậy hôn chủ nhân một cái?”

Ánh mắt Giang Hoài khẽ lay động, chẳng biết nghe có hiểu không. Lục Vưu nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của y, bỗng nhiên có cảm giác tội lỗi.

Lục Vưu trong lòng coi như từ bỏ, vừa định đứng dậy, tay phải bỗng dưng bị Giang Hoài kéo về trong lòng, ngã nhào về phía y. Lục Vưu theo bản năng đưa tay định bám vào bả vai Giang Hoài, nhưng còn chưa chạm đến, chỉ cảm thấy trên môi mềm mại cảm giác nóng ẩm.

Tay còn lại của Giang Hoài chẳng biết từ lúc nào đã luồn ra sau gáy Lục Vưu, nhẹ nhàng luồn qua tóc hắn, vươn đầu lưỡi tách hai bờ môi của hắn, chậm rãi tiến sâu vào khoang miệng, nụ hôn bất ngờ dần trở nên nồng đậm.

Ánh trăng như lụa, hắt lên mái ngói dường như có chút chói mắt.

Lục Vưu đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

Lục Vưu từ lúc sinh ra tới nay lần đầu tiên chạy trối chết, mà còn là nhờ ơn của Giang Hoài.

“Nói ra thì sao còn mặt mũi ở yêu giới cơ chứ!” Lục Vưu buồn muốn chết.

Lần này hoàn toàn không ngủ được rồi.

Lục Vưu quyết định đi dạo, thẳng đến phía sau hoa viên, hương hoa ngào ngạt xông vào mũi, đến đau cả đầu. Xoay người rời đi thì thấy một lão già râu tóc bạc phơ trên bức tường ngăn trước mặt, đang ngồi khóc dưới ánh trăng.

Lục Vưu phi thân lên thành tường hỏi: “Tảo Kiêm, lão nửa đêm nửa hôm ở đây dọa người à?”

Tảo Kiêm cả kinh nói: “Lục tiên sinh, sao ngài lại rời núi rồi?”

Lục Vưu nói: “Ở trên núi hoài nên chán, chạy ra ngoài xem thử có gì vui không. Đừng nói về ta, lão đang buồn chuyện gì vậy?”

Tảo Kiêm thở dài: “Làm sao mà không buồn được, hoàng đế lại xây cung điện mới, chặt toàn bộ cây cối trong rừng Tử Đô của lão rồi.”

Lục Vưu suy nghĩ một lát, lại nói: “Cái này đơn giản mà. Ta chỉ cho lão cách này, đêm mai lão lên xà nhà trong tẩm cung của hắn mà ngồi, nhớ đánh nhiều phấn tí. Cẩu hoàng đế lúc ấy chắc chắn sẽ mời người về làm phép trừ tà, đến lúc đó hắn biết chọc trúng Thủy Mộc Chi Tinh thì ắt hẳn sẽ thu hồi lệnh lại thôi.”

Tảo Kiêm mừng rỡ: “Đa tạ tiên sinh!”

Lục Vưu nói: “Khách khí rồi, nhớ về mang phí chẩn bệnh qua núi Bất Tri (không biết) nhé.”

“Vâng vâng.” Tảo Kiêm cuống quít trả lời, quệt nước mắt nói: “Tiên sinh, ngài nói thử xem tại sao tâm địa con người lại xấu xa đến vậy chứ?”

Lục Vưu chẳng biết sao lại nghĩ đến khuôn mặt của Giang Hoài, hai tai lập tức nóng lên, vô thức  đưa tay chạm vào môi: “…. Ừ. Thật sự rất xấu xa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play