Thiếu niên đi men theo bờ suối.
Từng dòng từng dòng máu loang lổ giữa làn nước trong vắt. Đi thêm mươi bước thì thấy một kẻ nằm rạp trên mặt đất đằng xa.
Thiếu niên tới gần lật người y lên, người này tướng mạo rất đẹp, lại đang hấp hối, y phục trên người thấm đẫm máu tươi, miệng vết thương lộ ra trông thực kinh hãi. Cậu thăm dò hơi thở, rồi sờ sờ cổ tay, kéo một đống nhành cây hẹp dài gần đó, thuần thục niệm một câu chú biến chúng thành võng, đặt người nọ lên trên rồi đi sâu vào trong núi.
Chẳng hay sâu trong núi có một y quán, tên là ” Khái bất xa trướng”* . Thanh tịnh đẹp đẽ xa rời chốn phồn hoa. Quán chủ họ Lục, tên chỉ một chữ Vưu. Người này rất nhiều khuôn phép, tính tình cổ quái, song rất nhiều kẻ tìm đến chữa bệnh, chỉ vì y thuật xuất chúng, nghe nói dù là xương thịt sinh tử cũng không phải bàn.
*: Không ai được ghi nợ
Lục quán chủ có một bí mật.
Bí mật này không muốn ai biết nhưng tất cả đều hay, bởi vì ” Khái bất xa trướng” chỉ xem bệnh cho yêu ma quỷ quái, không khám cho người.
Lục Vưu tựa vào ghế mây, chìa tay như đang tự hạ thấp bản thân, ý chỉ qua đây bắt mạch, tay kia thì kẹp chặt sách, xem không chớp mắt rồi hỏi: “Khó chịu ở đâu thế?”
Hề Nang nước mắt quyện nước mũi gào khóc thảm thiết: “Lục tiên sinh, đầu con đau, mắt đau, tay đau, chân đau, chỗ nào cũng đau, ngài nhất định phải cứu con!”
Lục Vưu chậm rãi đáp: “A, chỗ nào cũng khó chịu . . . Vậy băm tới băm lui rồi bỏ vào lò nặn lại đi.”
Hề Nang: “. . .”
Lục Vưu lúc này mới dời mắt khỏi sách, liếc nhìn mặt Hề Nang: “Dạo này lại đi chọc người sao?”
Hề Nang giải thích: “Chỉ là gặp mấy đứa trẻ loài người lạc đường trên núi, dẫn tụi nó về làm khách thôi mà!”
Lục Vưu nhíu mày: “Ngươi rảnh lắm hử?”
Hề Nang ấm ức: “Việc này không thể coi là rảnh rỗi được, là con nhiệt tình hiếu khách đó!”
Lục Vưu: “Ngươi có sửa không?”
Hề Nang: “Con rất rảnh, vô cùng rảnh.”
Lục Vưu hừ một tiếng: “Bắt bọn trẻ ở đâu thì trả về đó, từ nay về sau cấm tha chó nhặt mèo về.”
Hề Nang tâng bốc: “Lục tiên sinh, ngài quả là vị đại phu diệu thủ nhân tâm —— ”
Lục Vưu buông tay: “Mười hai.”
Hề Nang lập tức im bặt, nét mặt lộ vẻ khó xử, xoa xoa hai tay rồi nói: “Lục tiên sinh, gần đây đỉnh đầu hơi căng, liệu có thể. . .”
Lục Vưu: “Không thể.”
Hề Nang: “Có thể thay bằng cái khác được không?”
Lục Vưu khẽ cười: “A, lại còn chuẩn bị trước?” Hắn đặt sách xuống, “Lại đây nào, để ta xem thật ra là hàng hóa quý hiếm gì.”
Hề Nang kéo một người từ ngoài vào, nặng mùi tử khí, máu bùn phủ đầy người, chẳng chút nhúc nhích.
Lục Vưu bực mình: “Mang cho ta một gã bẩn như vậy, ngươi muốn chết hay muốn sống hả?”
Hề Nang bắt mạch người nọ rồi đáp: “Con nhặt được ở khe núi, chắc là rơi từ trên xuống, vẫn chưa tắt thở đâu.”
“Người thường?” Lục Vưu nhìn lướt rồi cúi đầu tiếp tục lật sách, “Tha ra ngoài, không chữa.”
Hề Nang vội vàng thuyết phục thấu tình đạt lý: “Lục tiên sinh, ông trời có đức hiếu sinh, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp mà!”
Lục Vưu chẳng buồn nhướn mày: “Ông trời có, vậy tìm ông trời đi, ta chẳng có đâu. Ra ngoài đi, đừng làm ô uế chỗ của ta nữa.”
Hề Nang thay đổi suy nghĩ, bám riết không tha lải nhải: “Con thấy chỉ mình người bận tối mắt tối mũi, cũng thiếu người đỡ đần. Mà, mà đúng lúc này lại có sẵn một người, chẳng phải cứ nhặt về dùng sao?”
Lục Vưu ném sách rồi mắng: “Đồ ngốc! Đưa ta người chết làm gì hả? Ta không có sở thích kì quặc.”
Hề Nang bắt lấy quyển sách, xoa xoa cái trán, tiếp tục ra sức nịnh nọt: “Lục tiên sinh y thuật cao minh, thuận tay chữa trị là được rồi? Huống chi, người nhìn gương mặt này đi, một tiểu mỹ nhân như vậy chết thật quá đáng tiếc.”
Rốt cuộc Lục Vưu cũng có chút hứng thú, đi qua để xem xét, khinh thường nói: “Lần trước khi ngươi nói với ta câu này là lúc trông thấy Vũ Sư Thiếp, trong mắt ngươi còn có thể có cái gì —— ”
Âm cuối liền ngưng lại.
Hề Nang cười: “Sao rồi? Có vừa ý không?”
Lục Vưu trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng hừ một tiếng, nét mặt ngạo mạn khoanh tay lại: “Mang qua đây.”
Lại tiếp: “Ai da, cẩn thận một chút, đừng để máu rớt xuống đất.”
Hề Nang: “Lục tiên sinh, hắn còn cứu được không?”
Lục Vưu: “Chết rồi thì đem ra làm phân bón trong vườn.”
Hề Nang lau lau mồ hôi, nhỏ giọng cầu khẩn: “Ngươi nhất định phải cố gắng lên nhé.”
Hề Nang đưa kẻ bị thương tới phòng ngủ, cậu làm theo lời dặn, cởi bỏ quần áo dính máu, lau qua cơ thể nhưng tránh miệng vết thương, lúc này mới trông ra hình người đôi chút.
Người này vốn cực kì anh tuấn, mặc dù đang hôn mê nhưng mày vẫn chau như trước, môi mỏng mím chặt mang chút lạnh lùng nghiệt ngã.
Lục Vưu sợ bẩn sợ mệt, cứ ngồi một bên khua môi múa mép. Thấy người nằm trên giường đã sạch sẽ đi nhiều mới chầm chậm lại gần.
Từ trong tay áo hắn lấy ra một bình nhỏ tinh xảo, sau mở nắp, cúi xuống tách miệng người kia, thả vào một viên yêu nguyên tỏa ánh mờ u ám.
Hề Nang ngồi bên giường: “Vị công tử này trông khá quen.”
Lục Vưu giễu cợt: “Ngươi nhìn ai chẳng quen.”
Hề Nang trầm tư một lát rồi vỗ đùi: “Con nhớ ra rồi, người này là Lan Đình Hàn Giang Tuyết!”
Lục Vưu chưa từng nghe thấy tên này, cũng không quá để tâm: “A, lại còn là người có tiếng tăm hử?”
Hề Nang thao thao bất tuyệt: “Bảo sao nhìn quen đến thế, con từng trông thấy chân dung hắn ở bảng cáo thị! Hắn là sát thủ Hàn Giang Tuyết – Giang Hoài, người của tổ chức sát thủ cuối cùng – Lan Đình. Người này nổi danh tàn nhẫn, thân thủ mau lẹ, giết người không lưu lại dấu vết. Hơn nữa khá nhiều kẻ thù, thậm chí có người còn treo thưởng 500 lượng vàng để đổi lấy thủ cấp của hắn. . .”
Nói đến đây, Hề Nang giật mình một cái, không khỏi ôm đùi Lục Vưu phân trần: “Lục tiên sinh! Lục quán chủ! Lục thần y! Tiền chỉ là vật ngoài thân!”
Lục Vưu: “. . .”
Khóe miệng Lục Vưu khẽ nhếch: “Ta là loại người nói không giữ lời sao? Buông tay!”
Hề Nang càng ôm chặt hơn: “Không được! Bởi vì biết lời Lục tiên sinh nói cũng như xạo, nên con không thể buông tay!”
Lục Vưu: “. . .”
Trên giường vọng đến một tiếng rên nhẹ, mí mắt Giang Hoài khẽ cử động, dường như sắp tỉnh lại.
Đoán rằng yêu nguyên đã có tác dụng, Lục Vưu quẳng Hề Nang qua một bên, sờ sờ mạch của y, rồi đảo nhanh qua tay chân theo thứ tự: “Gân cốt đã liền, song vết thương ngoài da cần thêm hai ngày nữa mới lành.”
Lục Vưu mở một hộp thuốc mỡ, đưa ngón tay quệt thuốc quanh miệng vết thương của Giang Hoài.
Trên bụng có cảm giác lành lạnh mơ hồ. Giang Hoài mở mắt ra, liền trông thấy một nam tử áo xanh cúi người ngồi cạnh, búi tóc đen buông xuống một bên, khuôn mặt tuấn tú, nét mặt có chút thuần khiết nhưng lạnh lùng, nhận thấy y tỉnh lại liền nâng mày nhìn, khóe môi khẽ nhếch, vẻ lãnh đạm trong con ngươi thoáng chốc xao động ánh nước.
Lục Vưu hỏi: “Tỉnh rồi sao?”
———————–