Xuôi theo dòng sông về hướng tây, qua mười bốn đảo thì tới Lan Đình Các.
Lan Đình được ôm trọn bởi non xanh nước biếc. Ngói xanh tường trắng kéo dài tĩnh lặng, bố trí dọc theo dòng nước, hoặc thấp thoáng giữa núi, chả khác nào tiên cảnh nơi nhân gian.
Đáng tiếc Lục Vưu lúc này không còn tâm trạng đâu mà ngắm cảnh, mặt mày xám như tro ngồi xổm bên bến thuyền mà nôn thốc nôn tháo, như sắp nôn hết cả tim gan phèo phổi.
Giang Hoài vỗ vỗ lưng hắn, nhớ tới hai ngày trước Lục Vưu còn trưng ra dáng vẻ thấy chết không sợ khi nghe tin phải đi bằng đường thủy, trong lòng có chút buồn cười: “Ngươi… Say sóng ư?”
Ngay lập tức nhận một cú khuỷu tay bực bội.
Lần này Giang Hoài thực sự bật cười.
Lục Vưu nôn sạch sẽ xong xuôi, vốc nước rửa mặt, mới cảm thấy như vừa được hồi sinh.
Giang Hoài đưa khăn cho hắn, ý hỏi: “Có thể đi bái kiến sư tôn cùng ta không?”
Lục Vưu lau mặt, mờ mịt đáp: “Cái gì, định dẫn ta đi gặp phụ thân phụ mẫu của ngươi hử?”
Giang Hoài: “………”
Giang Hoài đành thôi, quyết định tạm thời không dẫn hắn theo để tránh sư phụ thêm bực, nhờ sư đệ chăm sóc là được rồi..
Lục Vưu theo sau Giang Hoài, dọc đường đi qua một cây cầu đá bên cạnh hồ sen liền thuận tay ngắt vài cành, quấy phá đến độ tinh linh sen trong hồ phải cầm đá ném hắn. Lục Vưu ôm bó sen hồng trong lòng, nghiêng đầu tránh thoát một viên đá, đuổi theo Giang Hoài nói: “Mấy tên tiểu yêu ở chỗ các ngươi đạo hạnh đã không cao lại còn nóng nảy.”
Giang Hoài liếc nhìn bó hoa đang tỏa hương trong lòng hắn, lắc đầu nói: “Vô duyên vô cớ gây sự với bọn nó làm gì?”
Lục Vưu cười hì hì bảo: “Ta không thể tự quản lý mình đâu, Giang ca ca phải trói lại may ra mới nghe lời.”
Giang Hoài nói: “Mồm mép tép nhảy.”
Lục Vưu nói: “Thật sao? Ta còn tưởng ngươi khá thích chứ.”
Giang Hoài chuyển tầm nhìn ra nơi khác, dứt khoát phớt lờ hắn.
Thiên hạ đều biết Lan Đình Các chủ Quan Sơn Diêu có ba người đệ tử. Đại đệ tử Hàn Giang Tuyết, nổi danh nhờ kiếm pháp, mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu; nhị đệ tử là Vấn Đông Phong, giao thiệp rộng rãi, một tay nắm giữ tin tức giang hồ. Tam đệ tử Cập Thì Vũ, sở trường độc dược ám khí, kiến huyết phong hầu (máu tràn cổ họng).
Nơi đến là chỗ ở của Vấn Đông Phong, Đông Các.
Vừa đến cửa liền nghe thấy giọng nói một thiếu nữ: “Chẳng phải đại sư huynh đã sai người nhắn tin sao? Tại sao vẫn chưa về chứ, hay bị hồ ly tinh nào bắt đi rồi!”
Người còn lại dùng lý lẽ bảo với nàng: “Tiểu Thất, đừng quá nôn nóng. Sư huynh chắc có việc nên mới chậm trễ.”
Lục Vưu đưa tay chọc y tố cáo: “Sư muội ngươi mắng ta kìa, ngươi coi thử đi.”
Giang Hoài: “………”
Giang Hoài vừa bước chân vào sân, Thì Thất đang tranh luận với Tô Vấn thấy y hai mắt liền rực sáng, thét chói tai nhào tới: “Đại sư huynh !!! Huynh đã về rồi !!!”
Tô Vấn cũng giật mình, vui mừng nhướn mày: “Đại sư huynh?!”
Thì Thất bám trên người Giang Hoài, vui vẻ nói: “Đại sư huynh, muội cứ tưởng huynh đã chết rồi! Sao giờ huynh mới về?”
Giang Hoài nhẹ nhàng vỗ đầu nàng.
Tô Vấn trong lòng biết Giang Hoài không thích gần gũi với người khác, vội vàng giải vây cho y: “Tiểu Thất, muội đừng làm ồn sư huynh nữa.”
Tô Vấn dời sự chú ý đến người ở phía sau Giang Hoài, trong lòng không khỏi kinh ngạc, Giang Hoài xưa nay rất lạnh nhạt với kẻ khác, chưa bao giờ dẫn người về Lan Đình. Người này phong thái trác tuyệt, tinh tế tao nhã, đẹp tựa trong tranh, thần thái thoát tục, như chẳng thuộc về trần gian.
Tô Vấn thắc mắc lên tiếng: “Vị này là….”
Thì Thất lướt qua bả vai Giang Hoài trông thấy Lục Vưu, lập tức buông tay ra, kêu một tiếng “Ái chà”, rồi lao ra ngoài như tên bắn. Nàng chạy như bay, vừa chạy vừa gọi: “Sư phụ! Sư phụ! Đại sư huynh đã đưa đại tẩu về rồi !!”
Lục Vưu: “ ???”
Tô Vấn: “Ha ha ha.”
Giang Hoài: “….”
Tô Vấn cùng với Giang Hoài đến Bắc các để bái kiến Quan Sơn Diêu, Lục Vưu không có việc gì làm, lại đi trêu chọc lũ tinh linh hoa sen.
Tô Vấn lo lắng nói: “Lục Vưu công tử ở một mình không sao chứ?”
Giang Hoài nói: “Không sao, một mình lại càng khiến hắn thoải mái.”
Tô Vấn khó hiểu: “Thật sao? Đệ thấy huynh ấy rất thích đi theo huynh.”
Giang Hoài thở dài thản nhiên, nét mặt bất giác trở nên dịu dàng: “Hắn…. Mà thôi.”
Vẻ mặt Tô Vấn như gặp ma: Đại sư huynh vừa mới mỉm cười ư?
Giang Hoài nói: “A Vấn, ta có một chuyện muốn nhờ đệ.”
Tô Vấn vẫn chưa hoàn hồn: “Hả? A, sư huynh cứ nói.”
Giang Hoài kể lại việc rơi xuống núi cùng phỏng đoán của Lục Vưu.
Nét mặt Tô Vấn dần dần nghiêm túc, khẽ gật đầu: “Được, đệ sẽ sai người đi thăm dò.” Nửa đường không hiểu sao lại quay ngược lại, do dự nói: “Còn có một chuyện. Mấy hôm trước Tần cô nương có ghé qua, chắc là vì hôn ước. Sư huynh nếu không có ý định, nên giải thích sớm cho rõ ràng.”
Giang Hoài ngẩn người, hạ tầm mắt bảo: “Đa tạ.”
Quan Sơn Diêu mới ngao du bên ngoài về, mấy năm gần đây việc trong các đều giao cho ba vị đệ tử lo liệu, mọi việc cũng được xử lý đâu vào đó, vì thế hắn có bỏ mặc cũng yêu tâm thoải mái, thường xuyên ra ngoài chơi.
Thì Thất lén lút thầm thì: “Sư phụ lại đi gặp mặt lão tình nhân rồi!”
Giang Hoài gõ trán tiểu sư muội: “Đừng có nói bậy.”
Thì Thất lè lưỡi với y rồi vui vẻ chạy mất.
Giang Hoài vào phòng, Quan Sơn Diêu đang đứng khoanh tay bên cửa sổ, say sưa trông về phía xa.
Giang Hoài thi lễ: “Sư phụ.”
Quan Sơn xoay người, nhìn thấy đệ tử mà mình tâm đắc nhất, khẽ cười hỏi: “Nghe Tiểu Thất nói, A Hoài dẫn theo người trở về? Sao ta chưa thấy con dâu đâu?”
Giang Hoài nói: “Sư phụ, không phải như thế…”
Quan Sơn Diêu hoàn toàn không nghe y giải thích, lẩm bẩm nói: “Uhm, đứa trẻ ngoan. Đều là những đứa trẻ ngoan. A Hoài thích nhất định không tồi.”
Giang Hoài: “……”
Quan Sơn nói: “Nhiệm vụ lần này gặp phải khó khăn gì?”
Giang Hoài biết không thể giấu được được sư phụ, liền khai báo đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện.
Quan Sơn Diêu lẳng lặng nghe y kể hết, rồi hỏi: “Có biện pháp chưa?”
Giang Hoài đáp: “Sư phụ không cần bận tâm, đệ tử có thể tự mình giải quyết.”
Quan Sơn khẽ gật đầu, không nhiều lời thêm.
Giang Hoài hành lễ cáo lui, đi về phía Đông các tìm Lục Vưu.
Xa xa đã nghe thấy thanh âm Lục Vưu vọng lại, vẫn mồm mép nói năng ngọt xớt, không biết lại đang chòng ghẹo tiểu yêu nào.
“Giang Hoài”
Phía sau có người gọi y.
Giang Hoài quay lại nhìn, một cô nương phục trang gọn gàng thúc ngựa đi tới, phong trần mệt mỏi cũng không che nổi tư thế oai hùng của nàng, nàng nắm chặt dây cương, xoay người xuống ngựa: “Có rảnh không? Chúng ta nói chuyện.”
Giang Hoài khẽ giật mình, gọi tên nàng: “Tần Sanh.”
Tần Sanh bảo: “Ra bến sông đi, nhân tiện đi trả ngựa.”
Tần Sanh đem ngựa giao cho người trông coi dịch trạm, hai người sóng vai thong thả đi đến bãi sông. Tần Sanh không hề vòng vèo, mà đi thẳng vào vấn đề: “Về chuyện hôn ước, huynh nghĩ thế nào?”
Giang Hoài không ngờ nàng lại thẳng thắn như vậy, vội vàng tìm cách diễn đạt: “Giang mỗ thật sự chưa nghĩ đến việc thành gia lập thất.”
Tần Sanh nói: “Hiện tại vẫn chưa, nhưng sau này thì sao? Giang Hoài, chúng ta là thanh mai trúc mã mười mấy năm, huynh còn không rõ tính tình muội sao? Huynh đừng mập mờ với muội nữa, muội muốn biết rốt cuộc huynh nghĩ như thế nào.”
Giang Hoài nói: “Chuyện tình cảm…….”
Tần Sanh tiếp lời: “Không thể miễn cưỡng phải không?” Nàng nhẹ cười hờ hững, khóe mắt phiếm hồng, “Muội biết rồi.” Lại lẩm bẩm nói, “Đáng ra muội nên biết từ sớm.”
Giang Hoài nói: “Thực xin lỗi.”
Tần Sanh “A” một tiếng, nâng ống tay áo khẽ chấm khóe mắt: “Huynh cũng biết điều muội muốn nghe không phải ba chữ này.”
Giang Hoài nhàn nhạt đáp: “Giang mỗ chỉ có thể nói với Tần cô nương ba chữ này.”
Tần Sanh bật cười đạp y một cước: “Huynh ấy, nói chuyện ác ghê, chẳng thay đổi tẹo nào.” Nàng nhảy lên chiếc thuyền vừa cập bến, xoay người nói: “Muội sẽ nói rõ với người trong nhà, hủy bỏ hôn ước.”
Giang Hoài đáp: “…. Đa tạ.”
Tần Sanh hỏi: “Một câu hỏi cuối cùng. Trong lòng huynh đã có đối tượng phải không?”
Giang Hoài chần chờ một lát, cuối cùng gật đầu kiên định.
Thuyền chậm rãi rời bờ. Tần Sanh muốn cười, nhưng nước mắt không ngừng rơi, nàng cất cao giọng: “Giang Hoài, từ nay về sau không gặp lại nhau nữa!”
Giang Hoài đứng trên bờ, Tần Sanh ở đằng xa trông khẩu hình của y thấy một chữ “Được”.
Tần Sanh lệ tuôn lã chã , không nhìn y nữa, cúi người vào khoang thuyền.
Thời gian mười mấy năm, chung quy không còn gặp lại.