Đêm lạnh như nước.
Trong bóng đêm, Giải Ý nhìn đường nét duyên dáng của nam hài bên cạnh, thanh âm rất ôn hòa: “Mã Khả, ngươi đừng lãng phí bản thân nữa. Ngươi có mộng tưởng gì, cứ nói cho ta biết, nếu được ta nhất định giúp ngươi.”
Mã Khả kích động mà ôm hắn, cảm động nói: “Ý ca, cảm tạ ngươi.”
Giải Ý mỉm cười: “Ta còn chưa làm gì a, mới chỉ nói một câu, ngươi đã cảm tạ rồi sao?”
“Uhm, thực sự cảm tạ.” Mã Khả vùi đầu vào vai Giải Ý. “Cho tới bây giờ không ai quan tâm ta như thế.”
Cửa sổ mở ra, gió đêm lây động rèm cửa. Giải Ý tĩnh lặng như nước, mỉm cười: “Mã Khả, ta cũng không cao thượng như ngươi tưởng tượng đâu.”
Mã Khả quay đầu, nương theo ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ, nhìn ngắm gương mặt mỹ lệ của Giải Ý. Trước đây, cậu luôn luôn chỉ tuân thủ theo “đạo đức chức nghiệp”, chưa từng bao giờ động đến chân tình. Thế nhưng hiện tại, ngực cậu lại đang kích động mà cảm thấy một thứ tình cảm không rõ đang len lỏi bước vào.
Cậu chậm rãi triển khai thân thể, dùng tuổi trẻ lẫn ôn nhu của chính mình mà nghiêm mật bao lấy Giải Ý, nhẹ giọng nói: “Ý ca, trong lòng ta, ngươi là người tốt nhất. Ta thích ngươi.”
Giải Ý từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạt mà cười: “Mã Khả, ngươi sẽ nổi tiếng cho xem. Ngươi hát hay, múa cũng đẹp, người lại mỹ, hiện tại chỉ là thiếu cơ hội mà thôi. Nếu như cần, cơ hội này, ta có thể giúp ngươi.”
Mã Khả dùng sự mãnh liệt như cuồng phong mật vũ mà che phủ lại Giải Ý.
Tại trong tiếng thở dốc, Giải Ý tiếp tục nói: “Ngày mai, ta sẽ gọi điện cho bằng hữu tại Quảng Châu, ngươi tới đó thử giọng một chút. Mặt khác, để bọn họ chuẩn bị cho tốt, cho người hát một bài tại MTV, đi tham gia giải thưởng lớn âm nhạc TV, ngươi thấy được không? Về chi phí, ngươi không cần quan tâm, ta bỏ ra là được rồi.”
Mã Khả vô pháp tưởng tượng cơ hội lại có thể như thế đột nhiên rơi xuống. Cậu nhất thời không khống chế được tình cảm bạo phát, ôm siết lấy Giải Ý.
Đêm đã khuya, không khí nơi này tràn ngập tình cảm nồng nàn.
—————–
Lâm Tư Đông đẩy ra nam nhân dưới thân, phiền não mà đứng dậy châm điếu thuốc.
Thanh niên kia như một cái bao rỗng, mềm liệt tại trên giường, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển.
Lâm Tư Đông không nhịn được mà đẩy đẩy hắn: “Nè, ngươi nghỉ đủ chưa? Ta mới làm được có phân nửa a, còn chưa đã ghiền a.”
Nam nhân phiêu lượng kia hữu khí vô lực mà đáp lại: “Lâm tổng, ta hết chịu nổi rồi, xin ngươi buông tha ta đi. Ta không lấy tiền của ngươi nữa.”
“Mẹ nó, các ngươi thế nào đều như đậu hũ vậy? Đụng đến là rã ra từng mảnh.” Lâm Tư Đông tức giận cực kỳ.
“Lâm tổng, lần sau hay nhất ngươi gọi hai người lại đi. Chỉ sợ không ai là đối thủ của ngươi đâu.” Người nọ cười khổ. Hắn cũng có thể coi như là thân kinh bách chiến a, nhưng cũng không chống đỡ được người này nữa.
“Vô nghĩa. Được rồi được rồi, ngươi đi đi.” Lâm Tư Đông đứng dậy từ trong túi tiền móc ra một xấp dày, ném tới cho hắn: “Cầm, đi đi.”
Người nọ ngọ ngoạy từ trên giường đứng lên, mặc vội quần áo rồi nhanh chóng cầm tiền rời đi.
Lâm Tư Đông trằn trọc lăn qua lăn lại một hồi trên giường mà vẫn không ngủ được.
Từ đêm tân hôn, khi thê tử bắt đầu mắng y là “Man ngưu” (1), đã không còn có nữ nhân nào thỏa mãn được hắn cả. Vị thê tử thể nhược nhiều bệnh kia cũng thẳng thắn mà cùng y phân phòng ngủ. Dù y ở ngoài nhiều hơn ở nhà, chỉ có thỉnh thoảng quay về đôi lần thì đến buổi tối, thê tử vẫn cứ tận lực lẩn tránh.
Cửu nhi cửu chi (2), y không còn hứng thú với nữ nhân nữa, mà đổi sang thích nam nhân. Bởi vì thân thể nam nhân so với nữ nhân mạnh mẽ hơn, đủ sức thừa thụ yêu cầu cùng trùng kích của y. Cùng nam nhân làm tình càng kích thích, càng thỏa mãn y, hơn nữa không có phiền phức.
Thế nhưng, tựa hồ y thiên phú dị bẩm, phương diện này đặc biệt lợi hại, thường thường người nào cùng y ngủ lần đầu tiên cũng không dám ngủ với y lần thứ hai, cho bao nhiêu tiền cũng không được, điều này làm cho y rất phiền muộn.
Y ảo não mà nghĩ, trước mắt đột nhiên hiện ra thân ảnh của Giải Ý.
Khuôn mặt tuổi trẻ động nhân ăn mặc ngắn gọn thanh thoát, tao nhã kia tựa hồ bên trong ẩn tàng dã tính, thân thể đạm mạc mà tràn ngập sức mạnh.
Thật không biết trên giường sẽ như thế nào? Trên mặt Lâm Tư Đông tràn ra tiếu ý, không thể chờ đợi mà muốn đè hắn ra, xé mở y phục hắn, hung hăng thoả thích phát tiết dục vọng giờ đang còn chưa thỏa mãn. Vừa nghĩ, y nhịn không được đưa tay xuống phía dưới………
————————-
Chờ khi tâm tình rốt cục cũng bình ổn, hắn mới chìm vào mộng đẹp. Bất quá, chỉ ngủ được một hồi, y đã tỉnh lại. Theo tập quán, vô luận là ngủ sớm hay trễ, y sẽ tỉnh lại vào sáng sớm.
Ngồi dậy mở rèm cửa ra, y nhìn xa xa những tầng mây tía xen lẫn nắng vàng, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh trong, thật sâu mà hít một ngụm không khí trong lành buổi sáng, ý nghĩ đã thanh tỉnh hơn nhiều.
Y mặc vào bộ quần áo thể dục, nhẹ nhàng xuống tầng ngầm, mở cửa biệt thự, chuẩn bị lái xe đi.
Vu Hiển Cường luôn luôn dậy sớm mới chạy bộ trở về, thấy thế thân thiết hỏi: “Sớm như vậy, ngài muốn đi đâu?”
“Ta đi ra biển bơi một chút, một lúc sẽ về ngay.” Lâm Tư Đông có thói quen bơi vào buổi sáng.”
Vu Hiển Cường lập tức nói: “Ta đưa ngài đi.”
“Không cần.” Lâm Tư Đông mở cửa xe.
“Vậy ngài cẩn thận cảm lạnh, nước biển buổi sáng tương đối lạnh.” Vu Hiển Cường nói, mở cửa lớn của biệt thự ra.
Lâm Tư Đông lái xe ra cửa lớn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngừng xe.
Vu Hiển Cường nhanh chóng tiến lên.
Lâm Tư Đông mở cửa sổ xe ra dặn dò: “Hôm nay ngươi đem tất cả tư liệu mấy công ty tới đấu thầu thu thập đầy đủ, mặt khác viết ý kiến của ngươi ra, trở về ta muốn xem .”
Lâm Tư Đông chạy xe đến cạnh biển rồi dừng lại.
Biển sáng sớm rộng rãi mà thập phần an tĩnh, không có lấy một bóng người. Y cởi giầy, đi chân trần trên bờ cát.
Nước biển ôn nhu mà từng đợt từng đợt xô lên rồi rụt xuống, phát sinh ra tiếng rì rào êm tai.
Dõi mắt trông về phía xa, biển chỉ gồm một màu xanh ngắt, vô số thuyền đánh cá theo sóng biển phập phồng lên xuống. Y chậm rãi đi tới, mặc cho gió biển thổi vào mặt.
Bỗng nhiên, trong biển có một điểm nhỏ khiến cho y chú ý. Lâm Tư Đông ngưng mắt ra xa, chỉ thấy một nam tử tuổi trẻ đang bơi, ngoài ra còn thấy phía trên bờ cát còn có một cái khăn tắm cùng một bao đồ.
Y cảm thấy hứng thú mà dừng chân đứng nhìn. Chỉ thấy người trên biển bơi rất mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh, bơi tới tận chỗ bị phao biển chặn lại mới quay ngược trở về. Đợi hắn bơi tới gần, Lâm Tư Đông mới nhìn rõ, nguyên lai hắn là Giải Ý.
Thực sự là trái đất tròn a. Y vừa nghĩ vừa bắt đầu thoát y phục.
Giải Ý bơi tới cạnh biển, thấy y, sửng sốt bơi trở ra.
Lâm Tư Đông thoát chỉ còn lại chiếc quần bơi liền xuống nước, như cá mà hướng Giải Ý đuổi theo.
Giải Ý tựa hồ bơi mệt, xoay người nằm ngửa lên mặt nước, lẳng lặng mà theo sóng biển nhấp nhô trôi nổi.
Lâm Tư Đông rất nhanh bơi tới bên người hắn, quạt nước chậm rãi vòng quanh hắn dạo một vòng.
Trong nước biển, Giải Ý mặc chiếc quần bơi màu đen, càng làm tăng thêm nước da nhẵn nhụi trắng nõn. Hắn từ từ nhắm hai mắt, tại mặt nước ưu nhã mà xoè ra thân thể, gương mặt đường viền rõ ràng, cổ thon, bộ ngực quân mỹ, bụng bằng phẳng, chân dài, tại sóng biển nhấp nhô chuyển động mà hình thành đường cong duyên dáng.
Ở trong lòng, Lâm Tư Đông nhiều lần suy nghĩ, bây giờ có nên đem hắn ôm vào lòng, hay là nhẫn nại, từ từ mà tiến đến đây, vài lần tưởng vươn tay chạm đến hắn nhưng lại mạnh mẽ khống chế tâm tình mình.
Giải Ý mở mắt ra, liếc y một cái, thần tình nhàn nhạt mà xoay người bơi đi.
Lâm Tư Đông đuổi theo, nhưng thủy chung không nói lời nào. Giải Ý cũng không mở miệng, tựa hồ không biết y tồn tại. Mặc kệ Giải Ý bơi nhanh hay chậm, Lâm Tư Đông vẫn luôn đi theo cạnh hắn.
Bọn họ phảng phất rất ăn ý, như là lão hữu quen biết nhiều năm, lại phảng phất như chưa từng quen biết, bất quá chỉ là người xa lạ.
Lâm Tư Đông thích cảm giác như vậy, dễ dàng, không phiền lụy. Bình thường nam nhân, nữ nhân vây quanh y nhiều lắm, hơn nữa đều thích thao thao bất tuyệt mà nói đủ loại chuyện, buộc y phải biểu hiện ra điều gì. Như bây giờ, có người cùng bơi với y, cái gì cũng không cần phải nói, cái gì cũng không cần cố kỵ, đây là điều y khát vọng nhưng vẫn không thể có được.
Giải Ý bơi thêm một hồi nữa rồi liền quay trở lại bờ.
Lâm Tư Đông cũng đi lên theo.
Giải Ý không nói một lời, mệt mỏi cầm lấy khăn tắm khoát lên mình, hướng phòng thay đồ trên bãi cát mà đi.
Lâm Tư Đông tự nhiên cũng không chịu buông tha cơ hội này, lập tức đi theo.
Bất quá, y không có cơ hội xem Giải Ý lộ ra trọn vẹn thân thể rồi.
Trong phòng tắm, vòi sen đều được chia ra thành từng khu nhỏ, che phủ vải bố. Lâm Tư Đông chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy, không khỏi tâm ngáy ngứa khó yên.
Giải Ý tắt vòi sen, nhưng không có lập tức đi ra.
Lâm Tư Đông cũng nhanh mà tắt nước, lau khô người, đi ra ngoài một bên mặc quần áo một bên ngắm nhìn phong cảnh mỹ lệ.
Một lát sau, Giải Ý mới mở tấm màn bằng vải bố, đi ra.
Hắn đã mặc quần vào, chỉ có thân trên còn lõa ra, khiến thắt lưng thon dài cũng xuất hiện.
Lâm Tư Đông có điểm thất vọng, tiện đà điều chỉnh tâm tính, mở rộng tầm mắt, ngấm ngầm mà nuốt nước miếng.
Giải Ý nhìn cũng không nhìn y, trực tiếp mở bao đồ, xuất ra y phục mặc vào, liền đi ra ngoài.
Lâm Tư Đông cười cười nhìn theo thân ảnh hắn.
Thực là mỹ nhân xuất sắc a, ngay cả bóng lưng cũng phiêu lượng. Nếu như bỏ ra công trình nội thất trị giá 8 ngàn vạn trước mặt hắn, không tin hắn không động tâm.
——————–
Giải Ý lái xe, tại đường cái thanh tĩnh mà phi nhanh. Hắn hít một hơi không khí trong lành sáng sớm, lẳng lặng mà suy tư.
Đêm qua, Lê Vân An đặc biệt mời hắn đi ăn, với hắn chu đáo chặt chẽ mà phân tích sự tình toàn bộ nước đi cùng với hiệu quả sau khi nhận được công trình cao ốc Hoan Nhạc.
Y dẫn chứng phong phú, ba hoa chích choè liên tục.
Y cho rằng, Giải Ý hẳn là nên lợi dụng cơ hội lần này, cấp tốc trở thành một tập đoàn nội thất lớn, sau đó coi đây là cơ sở, giao thiệp với phương diện khác, đem công ty phát triển lớn mạnh hơn, trở thành công ty cổ phần. Mà muốn làm đến thế, chỉ cần hiện tại thoáng hi sinh tự tôn của hắn. Lâm Tư Đông là một người phi thường bá đạo, nhưng song song cũng thập phần hùng hồn, đối với người y thích, dù có đem bỏ trăm lượng vàng mặt y cũng không đổi sắc. Nếu như Giải Ý muốn sự nghiệp thăng tiến đến tận đỉnh, nhất định phải nắm cơ hội lần này. Kỳ thực tập đoàn Hoan Nhạc có công ty nội thất riêng, nhưng lần này lại đối ngoại gọi thầu, hiển nhiên Lâm Tư Đông cần ý tưởng lẫn thiết kế tiêu chuẩn rất cao. Giải Ý chính là người y cần, tin tưởng chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, Lâm Tư Đông sẽ mang công trình cho hắn, hơn nữa một đường bật đèn xanh mà chi trì hắn…
Giải Ý bất động thanh sắc, nghe hắn thao thao bất tuyệt xong mới nhàn nhạt nói: “Ta không bao giờ truy người, chỉ có người truy ta mà thôi. Nếu như Lâm Tư Đông là truy ta, ta khả dĩ cân nhắc tiếp xúc một chút. Về phần có hay không chấp nhận, đó là thuộc về cảm nhận của ta, cùng công ty không quan hệ. Ta chỉ bán nghệ, không bán thân.”
Lời này nói ra đã rất nặng rồi, hơn nữa cũng biểu thị ra đối với đề nghị của Lê Vân An rất bất mãn. Lê Vân An thông minh, cũng rất cẩn thận lập tức không hề nhắc tới nữa.
Bất quá, qua cuộc nói chuyện này cũng nhắn cho Giải Ý một tin tức, Lâm Tư Đông thích nam nhân. Giải Ý khẽ nhíu mày. Hắn cực kỳ không thích gặp tình huống này, mọi chuyện sẽ rất phiền phức đây.
Lâm Tư Đông này là người như thế nào đây?
—————
Cùng lúc đó, Lâm Tư Đông cũng trở lại biệt thự, ăn xong điểm tâm liền đi đến công ty.
Y nhàn nhã mà ngồi trong văn phòng, lật báo cáo Vu Hiển Cường vừa đưa tới.
Vu Hiển Cường chọn ra bốn công ty có thực lực nhất. Trong đó có tập đoàn nội thất Viễn Đại, công ty Singapore Giai Di quốc tế, công ty nội thất Tân Cảnh Giới cùng công ty trong tập đoàn, công ty nội thất Thiên Địa.
Lão bản tập đoàn nội thất Viễn Đại, Trình Viễn vốn là hảo hữu nhiều năm của Lâm Tư Đông đã sớm hướng y muốn công trình nội thất Cao ốc Hoan Nhạc lần này. Hai công ty khác với tập đoàn Hoan Nhạc cũng có thiên ti vạn lũ liên hệ. Chỉ có Tân Cảnh Giới là chưa bao giờ cùng bọn họ hợp tác qua.
Bất quá không quan hệ, công ty có người y muốn là được rồi. Lâm Tư Đông lật tư liệu Tân Cảnh Giới, nghiên cứu mấy đại công trình trước đây của họ, cùng với giải thưởng năm ngoái Giải Ý vừa đạt được, đối sáng kiến hắn trác việt ấn tượng rất sâu sắc.
Y châm một điếu thuốc, nghĩ ngợi.
Nam tử ngồi một góc trong cảnh xa hoa truỵ lạc mà trầm tĩnh đến u buồn kia, nam tử tại biển lớn mà trầm mặc nhưng vui vẻ kia, thật sự hấp dẫn lòng y.
Y cầm lấy điện thoại nội tuyến: “Hiển Cường, ngươi an bài một chút, buổi chiều hôm nay ta muốn gặp lão bản Tân Cảnh Giới.”
Giải Ý không nghĩ tới buổi sáng là có thể nhận được thông tri của Vu Hiển Cường. Lần này bên A công tác tốc độ không chỉ mau lẹ, hơn nữa không chờ bọn họ ba lần bốn lượt mời mọc, đã chủ động đòi gặp hắn, thực sự là hiếm thấy.
Đây thật sự là dấu hiệu tốt, Giải Ý cười mãn nguyện buông điện thoại, nhìn thoáng qua Lê Vân An: “Vậy là ngươi yên tâm rồi chứ?”
Lê Vân An cười, đứng dậy muốn chạy.
Giải Ý gọi hắn lại: “Tiểu Lê, ngươi với Dương Linh thế nào rồi?”
Mặt Lê Vân An hơi đỏ lên: “Không thế nào cả.”
“Được rồi, nhìn dáng vẻ của ngươi, giấu đều giấu không được.” Giải Ý cười hài hước. Hắn biết bọn họ đã ở chung, nhìn qua cảm tình không tệ. “Công trình này chúng ta nếu như khả dĩ nắm được, ta vẫn chiếu theo quy cũ xử lý, mặt khác còn cho ngươi một đại hồng bao (3) nữa, cho ngươi kết hôn cũng thật rạng mặt rỡ mày.”
Lê Vân An nhớ tới chính mình từ ngay khi bắt đầu công trình này đã chuẩn bị kế hoạch lợi dụng Giải Ý, ngực cảm thấy rất bất an, thế nhưng lại rất nhanh trấn an mình, y cũng là vì muốn tốt cho công ty, cho lão bản a, liền lập tức bình tĩnh trở lại. Y khom người cung kính mà nói: “Cảm tạ.”
____________
(1) man ngưu: trâu hoang, trâu dại. Ý chữ này là gì thì không cần nói chắc cũng biết nhỉ.
(2) cửu nhi cửu chi: về lâu về dài, dần dần
(3) đại hồng bao: món tiền thưởng lớn. Giải Ý hứa hẹn thưởng thêm cho Vân An tiền cưới vợ.