Sáng sớm, Giải Ý liền chạy xe thẳng đến cao ốc Hải Triều.

Lê Vân An, Tưởng Liên, Vu Minh Hoa đã cầm xấp tư liệu đứng tại công ty chờ hắn.

Trước thang máy người đông nghìn nghịt, có không ít người quen mặt, nhìn tình hình thì tất cả đều đi tham gia đấu thầu công trình này.

Bốn chiếc thang máy tại tầng trệt không ngừng lên xuống, người qua lại tấp nập.

Trong lo lắng lẫn không kiên nhẫn, đến khi một chiếc thang máy từ tầng 15 đi xuống, Lê Vân An vội vàng đi vào trước chiếm vị trí tốt, Tưởng Liên cùng Vu Minh Hoa che chắn Giải Ý chuẩn bị đi vào.

Đột nhiên, có một người vạm vỡ mặc comple xuất hiện tại cửa, nho nhã lễ độ mà với mọi người trong thang máy nói: “Xin lỗi, mời mọi người đi ra, lão bản chúng ta muốn đi lên.”

Hắn vừa dứt lời, một đám bảo an như lang tự hổ mà tiến tới, thần tình khách khí, động tác cường ngạnh, đem người ở trong thang máy đuổi ra.

Cả đám người lập tức xáo động, Giải Ý cấp tốc lùi ra khỏi thang máy. Một thân ảnh cao lớn lập tức được một đám bảo an mặc comple vây quanh đi vào thang máy. Cửa thang máy đóng cửa trong nháy mắt, trước khi đó Giải Ý thấy được loáng thoáng một gương mặt quen quen. Mặt mày hắn kỳ thực nhớ không rõ, bất quá cái loại dáng cười kiêu ngạo này vốn có nhiều ký ức. Giải Ý nhất lược suy tư, nhưng nghĩ mãi không ra, đành phải bỏ qua.

Lê Vân An nhìn Lâm Tư Đông bá đạo như vậy mà vào thang máy, ngực cảm thấy khuất nhục cực độ, lại có chút hận không thể dằng lại.

Giải Ý đơn giản trở lại tiền sảnh cao ốc, ngồi vào sofa, nhàn nhạt mà nói: “Để cho bọn họ đi trước được rồi, cũng không phải đi chợ, tới trước được trước. Chúng ta nghỉ ngơi một hồi.”

Lê Vân An rất bội phục sự trấn định, đạm bạc của Giải Ý. Thật đúng là chính mình tu dưỡng còn chưa đủ, luôn luôn so đo loại tôn nghiêm hư huyễn này.

Ngồi một hồi, có chút đồng hành đã đi xuống, lúc này bọn họ mới đứng dậy đi lên.

Trước mặt tường đá cẩm thạch xám, bốn chữ “Tập đoàn Hoan Nhạc” được sơn son thếp vàng hoa lệ rực rỡ trước mặt tiền.

Tiểu thư tiếp tân tuổi trẻ tú lệ cười ôn hòa mà tiến lên nghênh tiếp: “Xin cho hỏi các vị thuộc đơn vị nào vậy ạ?”

Lê Vân An lập tức tiến lên đưa danh thiếp: “Chúng ta thuộc công ty nội thất Tân Cảnh Giới.”

Tiểu thư cười gật đầu: “Vâng, xin vui lòng đi theo ta.”

Nàng dẫn bọn họ đi tới một gian văn phòng đang mở rộng cửa, trước cửa có đề tên “Bộ công trình cao ốc Hoan Nhạc”. Tầng này của cao ốc đều là dùng thủy tinh làm tường cả nên chưa tiến vào họ đã thấy bên trong người đứng chật như nêm.

Tiểu thư tiếp tân lễ phép gật đầu một cái với bọn họ rồi nhanh chóng rời đi.



Lê Vân An đi tới bàn báo danh ghi lại tên công ty xong lại bỏ tiền ra mua hồ sơ gọi thầu rồi mới trở lại bên cạnh mọi người.

Vu Hiển Cường tối hôm qua đã chiếm được chỉ điểm của Lê Vân An. Lúc này, hắn chen vào văn phòng, lớn tiếng hỏi nhân viên công tác: “Nơi này có công ty nào chuyên làm tường kính không?”

Không có người đáp lại, bởi vì làm tường kính chính là cần phải có công ty chuyên môn làm, không phải ai cũng có thể làm.

Giải Ý cũng không tiến lên chỉ đứng tại chỗ, bình tĩnh mà đáp: “Chúng ta làm được.”

Vu Hiển Cường theo tiếng chuyển hướng đến chỗ hắn: “Các vị đã làm qua công trình gì?”

“Rất nhiều.” Giải Ý nho nhã lễ độ. “Chúng ta có để lại tư liệu công ty.”



Thực sự là một nam nhân đặc biệt tiêu trí. Vu Hiển Cường lần này rốt cuộc cũng có cơ hội tỷ mỷ đánh giá Giải Ý, không khỏi âm thầm tán thán.

Giải Ý thấy ánh mắt hắn, không khỏi cười cười, ôn hòa hỏi: “Có thể đến văn phòng ngài thảo luận hay không?”

Vu Hiển Cường ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc gật đầu: “Tốt.”

Vừa tới văn phòng, hắn khách khí mà mời bọn họ ngồi, sau đó mới đến bàn lớn mà ngồi xuống, lễ phép nói: “Trước tiên đưa tư liệu công ty các vị cho ta được chứ?”

Lê Vân An vội vàng giới thiệu: “Vu tổng, đây là Giải tổng của công ty chúng ta.”

Vu Hiển Cường lại đứng dậy, nhiệt liệt bắt tay tay Giải Ý: “Hạnh ngộ.”

“Hạnh ngộ.” Giải Ý mỉm cười cùng hắn bắt tay. “Chúng ta là tiểu công ty, mong được Vu tổng chiếu cố nhiều.”

“Giải tổng khách khí rồi, Tân Cảnh Giới sao có thể là tiểu công ty được, là đại công ty rất danh tiếng ấy chứ! Chúng ta tuy rằng không làm cùng ngành, nhưng cũng nghe danh rồi. Công trình chúng ta chính là cần chuyên gia như Giải tổng đây, giúp chúng ta dệt gấm thuê hoa.” Sau khi ngồi xuống Vu Hiển Cường, không dựa lưng vào ghế, mà nghiêng người về phía trước, dáng vẻ cực kỳ tôn trọng, chuyên tâm mà nghe hắn nói chuyện.

Giải Ý ý bảo Lê Vân An trình lên tư liệu công ty, sau đó giản đơn nói tóm tắt về lực lượng kỹ thuật lẫn thực lực kinh tế công ty, những công trình đã làm qua và đánh giá của dư luận. Nói xong, hắn lại bảo kỹ sư Vu Minh Hoa giảng giải đại lược một chút về đặc tính cùng bản giá đại thể của tường kính.

Vu Hiển Cường nghe xong, bất động thanh sắc mà nói: “Ừ, vậy ta minh bạch rồi. Đương nhiên, chúng ta còn muốn xem bản giá của công ty khác. Như vậy đi, các vị sau khi trở về, làm một cái báo cáo dự toán đem lại đây, để ban giám đốc chúng ta nghiên cứu.”

“Được, chúng ta sẽ mau chóng hoàn thành báo cáo dự toán, cuối buổi sáng sẽ đưa tới cho ngài.” Giải Ý cười đứng dậy. “Chúng ta đây cáo từ.”

“Tốt, cuối buổi sáng, ta chờ báo cáo dự toán của các vị.” Vu Hiển Cường đứng lên đưa bọn họ đưa ra văn phòng.

Giải Ý đi tới thang máy, Tưởng Liên vừa vào đây đã không thấy tăm hơi đột nhiên chạy ra, cười hì hì theo chân bọn họ cùng nhau đi xuống lầu.

Tại văn phòng chủ tịch tập đoàn Hoan Nhạc, Lâm Tư Đông đứng trước cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Tại lúc dưới lầu, khi cửa thang máy gần đóng lại thì y mới thoáng thấy nam tử trầm tĩnh động nhân kia. Cự ly lần này gần hơn lần trước một chút, mà mỹ nhân càng thêm xuất sắc. Y thực sự rất muốn cởi hết y phục của mỹ nam tử không giống người thường kia, nhìn xem hắn tại trên giường còn có khả năng thong dong an tĩnh nữa hay không.

Y kiên trì chờ đợi. Rốt cục, nam tử kia cùng ba người nhân viên của hắn cũng đi ra, tới bãi đỗ xe đến bên chiếc BMW.

Y mỉm cười, ngay cả chiếc xe cũng thật tuyệt trần.

——————

Trở lại công ty, Giải Ý rõ ràng, minh xác mà phân phối nhiệm vụ, rồi lập tức để cho bọn họ đi khai triển công tác.

Trong văn phòng an tĩnh lại. Hắn chuyển hướng, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Dương quang rực rỡ không hề che đậy mà chiếu rọi mọi phương, khiến cho gian phòng chứa đầy lãnh khí trở nên sinh động, ấm áp hơn. Công ty hắn vốn là thuê một nửa tầng lầu của một nhà hàng làm văn phòng. Cách đó không xa có một công trường kiến trúc, công nhân của công trường thì đang tại nắng gắt mà làm việc kiếm sống, màu da ngăm đen lẫn thân thể gầy gò đều cho thấy được sinh hoạt gian khổ của họ.

Giải Ý nhìn một hồi, liền dựa vào ghế, nhắm mắt, đang nghỉ ngơi một chút thì lại bị nắng rọi vào mặt.

Điện thoại di động cũng đột nhiên reo lên. Hắn lười biếng cầm lấy: “A lô, ai vậy?”

“Ngươi đoán.” Trong điện thoại truyền ra thanh âm của nam nhân xa lạ lần trước, giọng vẫn tràn ngập trêu chọc.

Giải Ý khẽ nhíu mày, nhìn điện thoại một chút. Thực sự là thế giới to lớn vô kì bất hữu (1). Hắn cũng lười giả bộ, liền nhàn nhạt nói: “Không đoán được.”

“Tại công ty à?” Chính khẩu âm phương bắc, ngữ khí vẫn như cũ phảng phất cùng hắn rất quen thuộc.

“Đúng.” Giải Ý thuận miệng đáp, nhưng thế nào cũng nhớ không nổi y là ai.

“Không đi ra ngoài?” Khẩu khí thực sự là thuộc đến không thể hơn được.

Giải Ý “Uhm” một tiếng, thực sự cũng chẳng muốn nhiều lời nữa.

Đối phương vẫn giả lơ tựa hồ chưa nghe ra sự lãnh đạm của hắn, cười hỏi: “Gần nhất rất bận à?”

“Cũng có.” Giải Ý nhẫn nhịn nhưng chính là không thể nhịn được nữa. “Ngài rốt cuộc là vị nào?”

“Ngươi đoán.” Vẫn câu đó.

Giải Ý vẫn trả lời câu cũ: “Không đoán được.”

Hắn rất thuộc mà nói: “Ta ngày mai đi Tam Á, theo ta cùng đi, được không?”

“Đi làm à?” Hắn vẫn có lệ.

“Ở đó ta dự định mua một miếng đất, chuẩn bị xây một khu biệt thự.” Người nọ cười nói. “Thế nào? Theo ta cùng đi?”

Giải Ý nghe ra trong tiếng cười đối phương ẩn dấu không ít bá đạo. Hắn ôn hòa mà nói: “Rất xin lỗi, ta xác thực không có thời gian, cảm tạ ý tốt của ngài. Bất quá, ngài rốt cuộc là ai?” Giải Ý thực sự cảm thấy rất hiếu kỳ.

Đối phương cười ha ha. “Ngươi đoán.”

Giải Ý thở dài: “Không đoán được.”

Người này có phải một hài tử không vậy, thế nào lại thích bảo ngươi đoán, ngươi đoán.

Ngữ khí đối phương trở nên có chút khiêu khích: “Ngươi theo ta đi Tam Á, chẳng phải sẽ biết ta là ai sao?”

“Nhưng ta thực sự không có thời gian.” Giải Ý khách khí cự tuyệt. “Sau đó vậy, sau đó có cơ hội sẽ cùng đi. Được chứ?”

Người nọ cũng không bắt buộc, chỉ là cười hỏi lại: “Còn không có nghe ra ta là ai sao?”

“Uhm …… không có.” Thanh âm Giải Ý dù trầm thấp, nhưng vẫn duy trì tiếu ý vừa phải. “Ngài rốt cuộc là vị nào? Gợi ý một chút không được à? Thực sự muốn làm khó ta sao?”

Đối phương thật dài mà thở một hơi: “Giải tổng thực sự là quý nhân hay quên chuyện a.”

“Đều không phải a?” Giải Ý buồn chán mà cầm lấy, trên giấy vẽ phác thảo một con heo, vài nét bút lại vài nét bút vẽ vẽ ra một con heo lười biếng to tổ chảng. “Chúng ta gặp qua à? Cho dù gặp qua, chỉ sợ các hạ thân phận rất cao, không rảnh để ý tiểu nhân vật chúng ta. Ta ngay cả thanh âm của ngài đều không nhớ rõ, có thể thấy được chúng ta không nói chuyện với nhau qua.”

Đối phương cười nhẹ vài tiếng: “Được rồi, Giải tổng, chờ ngươi rảnh rỗi chúng ta lại liên lạc.”

“Tốt.” Giải Ý cũng không muốn truy vấn chuyện người khác không muốn nói, chẳng thèm hỏi lại mà treo điện thoại, mở máy tính, bắt đầu công tác.

____________

(1) Vô kỳ bất hữu: chuyện gì cũng có thể xảy ra

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play