Trong trời thu nhiệt đới, không khí tràn ngập sự oi bức khó chịu.
Trên bầu trời cao xa, mặt trời cuối cùng cũng ẩn vào tầng mây u tối. Đèn neon tầng tầng lớp lớp chiếu sáng trưng cả con đường, thỉnh thoảng lại có một chiếc máy bay ầm ĩ bay qua trên đỉnh đầu. Trên đường phố, đèn hoa rực rỡ, người xe nghìn nghịt, thân xe phản xạ lại màu sắc của ánh đèn rực rỡ, càng thêm xa hoa mỹ lệ.
Giải Ý mở cửa chiếc BMW (1) màu xám bạc của hắn, chạy tới số 1 Hải Phủ đại đạo, câu lạc bộ Hoàng Kim Hải Ngạn.
Đây là khu phố sầm uất nhất tại hải khẩu, cũng là bến cảng thịnh vượng nhất chốn này. Nghiêng nghiêng tại đối diện, có thể thấy được tòa cao ốc quốc tế thương nghiệp. Hai bên trái phải là khách sạn hải khẩu trứ danh, Vọng Hải lâu cùng đại nhà hàng Đông Hồ. Trời mới vào tối, hai bên đường, những nữ nhân trang điểm lộng lẫy dập diều, lả lướt dạo chơi.
Giải Ý đem xe đỗ vào bãi, nhàn nhã đi vào trong câu lạc bộ Hoàng Kim Hải Ngạn.
Hắn cao 1m80, vóc dáng cao gầy, tóc đen nhu thuận anh ánh dưới ánh đèn càng làm tôn lên khuôn mặt thanh tú tuấn dật. Một bộ hưu nhàn trang (2) màu lam nhạt lại càng khiến hắn trở nên phiêu dật xuất trần. Nhãn thần lười nhác khiến cho các nữ nhân cũng không dám tùy tiện tiếp cận hắn. Từ vô số nữ nhân đi ngang qua, mùi nước hoa nực nồng khiến hắn gần như ngạt thở.
Câu lạc bộ Hoàng Kim Hải Ngạn là vũ trường cực lớn, vừa vào cửa đã có một bức bình phong bằng pha lê rất lớn đặt phía trước. Vòng qua bình phong, là đến một tiền sảnh sắc màu rực rỡ. Các mỹ nữ thân mặc sườn xám màu đỏ điểm viền vàng qua lại không ngớt đưa khách nhân tới tận phòng hoặc đi vào bên trong đại sảnh. Âm nhạc dập dìu, hương thơm bao phủ, nơi nơi đều ngợp trong cảnh vàng son.
Mỗi nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Giải Ý, đều mỉm cười cúc cung hành lễ.
Quản lý Trương Duy Cần lập tức nghênh tiếp hắn:
“Giải tổng, ngày hôm nay có thời gian rảnh tới cổ vũ a? Ngươi cứ tự nhiên tìm chỗ trước. Ta đi thỉnh Ly tổng.”
Giải Ý nhìn hắn, hình dạng anh khí bừng bừng, đùa cười: “Lại còn kiểu cách vậy với ta sao? Ta tới quầy bar chờ nàng là được. Lúc nào rảnh để ta hẹn ngươi đi chơi đây? Ly tổng các ngươi có chịu không?
Trương Duy Cần mỉm cười không đáp, chỉ thập phần lễ phép mà đưa hắn tới một góc quầy bar, phân phó nhân viên pha chế: “Làm cho Giải tổng một chén Manhattan”, sau đó cười cười rồi nghiêng người ngồi một ghế bên Giải Ý, vẫn đang trưng ra thái độ tao nhã nói: “Giải tổng lại đùa với ta rồi. Bằng hữu của ngài khắp thiên hạ, làm sao còn rảnh rỗi hẹn ta đi chơi?”
Giải Ý cầm trong tay ví da màu đen ném tới trên quầy bar, cười hì hì: “Ta hôm nay có thời gian rảnh, chờ ngươi tan tầm chúng ta cùng đi ăn khuya được không?”
Trương Duy Cần mặt không đổi sắc: “Ta không dám, để bằng hữu ngài nhìn thấy, chỉ sợ ta không còn thấy thái dương ngày mai nữa mất.”
Giải Ý cười to: “Làm gì khủng bố như vậy …”
“Mỗi lần ngươi tới là lại trêu chọc hắn, thú vị lắm à?” Phía sau truyền đến một âm thanh ngang ngạnh. “Ngươi nếu thật thích hắn, ngày hôm nay hạ ban, ta đem hắn đưa tới chỗ ngươi luôn.”
Dáng cười Trương Duy Cần vẫn tao nhã như cũ: “Ly tổng tới rồi, ta đi chào hỏi khách nhân vậy. Giải tổng chơi vui vẻ, có cái gì cần, cứ việc gọi.”
Giải Ý không nói nữa, nhìn hắn rời đi rồi mới quay người ngồi đối diện với Ly Đình.
Nàng vẫn dáng gầy gầy, cao cao hệt như những ngày còn làm người mẫu. Tóc dài đen nhánh vén ra phía sau đầu, trên tóc cài một chuỗi châu hoa. Vẻ mặt được trang điểm rực rỡ dưới ánh đèn lại thêm phần yêu mị dị thường. Tơ lụa bó sát người, cánh hoa đỏ tươi đại đóa đại đóa mà ôm quanh bộ ngực đầy đặn, lộ ra chiếc eo nhỏ trắng trẻo, một chiếc váy hình đuôi cá bằng tơ lụa lay động càng thêm vẻ phong tình vạn chủng.
Giải Ý thở dài: “Ly Ly, ta đã nói với ngươi nhiều lần, ngươi hiện tại là lão bản, hơn nữa là một đại lão bản, không cần ăn mặc như tiểu thư tiếp khách (3) như vậy. Khách nhân tới là tìm tiểu thư của ngươi, không phải là tìm ngươi. Ngươi ăn mặc như vậy, bảo tiểu thư của ngươi như thế nào làm việc?”
Ly Đình ngửa mặt lên trời cười khẽ: “Thôi đi, ta sắp thành nữ nhân 30 tuổi rồi, không thừa dịp còn thanh xuân mà mặc, tương lai hối hận thì sao?”
Giải Ý bưng ly uống cạn một hơi: “Ngươi nhìn một cái xem, bao nhiêu nam nhân đang nhìn ngươi kìa.”
“Hì hì, thấy được sờ không được, lòng đau như dao cắt.” Ly Đình hi ha cười cười, chẳng hề để ý.
Giải Ý cũng chỉ biết lắc đầu chịu thua, gọi bồi bàn: “Cho thêm ly nữa.”
Ly Đình ngăn lại: “Cho hắn bia thôi.”
Giải Ý cũng không tranh, chỉ nói: “Sao lại keo kiệt như, ta sẽ trả hóa đơn mà.”
Ly Đình vỗ nhẹ nhẹ mặt hắn một chút: “Nói cái gì vậy? Ngày hôm nay ở đâu bực mình à, chạy tới chỗ ta uống rượu giải sầu sao? Đừng có uống say đó, một lát còn phải lái xe về nhà.”
Giải Ý an tĩnh lại, cũng không đáp lời, lấy tay chống đầu, gương mặt lạnh lùng nhìn cảnh hoan ca tiếu ngữ chung quanh, dáng vẻ càng lúc càng tịch liêu.
Ly Đình nhìn hắn một hồi, vỗ vỗ vai hắn: “Ngày hôm nay làm sao vậy, hình như là có gì buồn à. Muốn nói thì nói cho ta biết, không muốn nói thì thôi. Có chuyện gì không thoải mái, hay nhất là lập tức quên đi. Được rồi, nói cho ta biết, hay là ngươi thích Duy Duy? Thực sự thích, ta lập tức gọi hắn tới cho ngươi”
“Được rồi, người của ngươi, ta thế nào dám chạm vào? Hơn nữa hắn cũng không phải GAY, ta bất quá chỉ là đùa hắn thôi.” Giải Ý cười một chút. “Ngươi cứ đi làm đi. Ta ngồi đây một hồi. Không có việc gì, ngươi yên tâm. Nếu có cô nàng nào đẹp đẹp thì giới thiệu ta một chút, hắc hắc.”
Ly Đình cũng cười rộ lên, nhìn kỹ hắn một chút rồi gật đầu: “Tốt, để ngươi ngồi đây một hồi vậy. Được rồi, chờ chút nữa đi xem tiết mục trình diễn đi. Hôm nay có một ca sĩ mới tới, tên Mã Khả, rất đẹp đó, tại giới giải trí Hải Nam cũng có chút danh tiếng. Ngươi đi xem có thích hay không? Thích thì nói, ta gọi Duy Duy giúp ngươi an bài.”
Giải Ý không yên lòng mà gật đầu. Đợi Ly Đình ly khai, hắn lại uống một hớp bia lớn, buồn bã ỉu xìu mà ngồi thẩn thờ.
Sáng hôm nay, một đại công trình mà công ty hắn tham dự đấu thầu bị vuột mất. Hắn khổ sở hơn nửa năm, hao phí một lượng lớn vật lực cùng tinh lực, làm việc gần như kiệt sức. Vốn tưởng nhất định sẽ đạt được, thế mà, rốt cuộc không đấu lại tập đoàn nội thất Viễn Đại (4).
Giải Ý vuốt mặt, thay đổi một tư thế mới, ngực nghĩ: ” Con mẹ nó, mất thì mất vậy, có gì mà bực chứ?”
——————-
Cửa bỗng nhiên náo nhiệt lên, Ly Đình cùng Trương Duy Cần đều đi ra ngoài đón khách. Giải Ý có chút kinh ngạc, tình hình này phi thường hiếm thấy, ngẩng đầu nhìn.
Một đám người đi theo đuôi, cung kính cười mà bao quanh một người nam nhân dị thường cao lớn đang đi đến. Người nọ cười ha ha, trong thanh âm tràn ngập tự tin cùng khí phách.
Giải Ý lãnh đạm nhìn thoáng qua, liền tiếp tục uống bia.
Lâm Tư Đông nhìn Ly Đình, Trương Duy Cần, tiểu thư quản lý ân cần mà chào đón y, nhân viên phục vụ kính cẩn mà cúc cung hành lễ, y sớm quen tràng diện này, con mắt loạn đảo, tựa hồ là tìm phiêu lượng (5) tiểu thư.
Tại quầy bar trống trơn, ngọn đèn ảm đạm tại trong góc phòng, một vị nam tử đang nhẩn nha ngồi uống bia hấp dẫn đường nhìn của y.
Vị nam tử tuổi trẻ lớn lên thập phần phiêu lượng, lại pha chút khí chất nghệ thuật gia, nhìn qua không rõ thân phận. Hắn quần áo thanh nhàn, khí chất ưu nhã, trên ngón tay thon dài mang một chiếc nhẫn bạch kim vừa tinh xảo vừa mang theo chút tùy tiện xen lẫn thờ ơ.
Lâm Tư Đông vô cùng hứng thú mà nhìn hắn, một thời chẳng thèm để ý đến phiêu lượng tiểu thư nữa.
Giải Ý hướng mắt về phía y, con ngươi trầm trầm đen như mực, trên đầu quầy bar, ngọn đèn dặt dìu tỏa sáng, nhưng lại không có một tia đáp lại. Hắn mang theo một tia chán ghét mà liếc mắt nhìn Lâm Tư Đông, liền ly khai quầy bar đi vào vũ trường.
Lâm Tư Đông kéo kéo tóc Ly Đình: “Ai, người nọ là ai vậy? Trước đây chưa thấy qua.”
Ly Đình khẽ kéo lại tóc mình, phất nhẹ y một chút: “Làm gì vậy?”
Lâm Tư Đông khóe miệng nổi lên một nụ cười ám muội: “Ngươi nói xem?”
Ly Đình buồn cười mà lắc đầu: “Đừng có nhìn bậy, ngươi xem hắn là cái dạng gì đây?”
Tuy rằng Lâm Tư Đông mỗi lần đến chỗ này tiêu phí, đều gióng trống khua chiêng mà muốn tiểu thư, nhưng nàng mơ hồ nhận thấy y là đồng tính luyến ái. Giải Ý tuy rằng cũng vậy, nhưng luôn luôn hàm súc, cũng không công khai. Không nghĩ tới Lâm Tư Đông lại chú ý đến hắn, Ly Đình không khỏi lắc đầu.
Lâm Tư Đông chẳng hề để ý mà nói: “Hắn khẳng định đều không phải MB, ta còn nhìn không ra sao? Bất quá cũng khả dĩ cùng nhau vui vẻ chút, không phải cũng là tiền sao. Tiểu Ly, đi giúp ta nói, hắn nếu như nguyện ý theo ta ăn một bữa cơm, ta cho hắn năm ngàn, nếu như chịu theo ta về nhà tâm sự, cho hắn một vạn. Tiểu Di, nếu như ta cho ngươi cái giá này, ngươi có theo ta không?” Y cười nhìn về phía quản đốc.
Quản đốc cười lấy lòng, mị kiều mà tới dán sát người y: “Ta cầu còn không được, Lâm lão bản nói phải giữ lời đó nha?”
Lâm Tư Đông cười ha ha: “Giữ lời giữ lời, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục người kia đêm nay theo ta về nhà, ngày mai ta đưa ngươi ba ngàn, thế nào?”
Quản đốc vẻ mặt bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Lâm tổng, tiền của ngài quá khó lấy nha. Không có khả năng à.”
Lâm Tư Đông nhìn nàng, cười nói: “Trên đời này còn có thứ tiền không mua được à? Hay là quá ít tiền? Ngươi bảo hắn cứ ra giá, chỉ cần hợp lý, ta đều đáp ứng.”
Quản đốc nhìn Ly Đình, trên mặt vẫn đeo dáng cười mà nói: “Lâm tổng, ngài thiệt biết nói giỡn nha. Vị kia tiên sinh cũng là lão bản, là quý khách tới tiêu phí. Lâm tổng, ngài trước hết mời vào phòng, ta lập tức an bài tiểu thư cho ngài, lập tức tới ngay.”
“Tốt tốt tốt, đầy đặn một chút, bằng hữu của chúng ta đều thích dáng đầy đặn một chút.” Y hài hước mà nhìn đồng bạn chung quanh. Bọn đàn ông đều hiểu ý tứ của y mà cười lớn.
Dù thế lòng Lâm Tư Đông vẫn phảng phất dáng vẻ thanh tú trên gương mặt kia. Tiến phòng, dàn xếp xong đồng bạn, y lại lôi kéo Ly Đình, nhỏ giọng bảo: “Thế nào, Ly lão bản, ta thích người kia đấy. Giới thiệu cho ta một chút được không? Tuyệt không bạc đãi ngươi đâu.”
Ly Đình vẫn giữ dáng cười khả cúc: “Lâm tổng, người ta cũng là lão bản, cũng có tiền, hơn nữa thích mỹ nữ. Ta làm sao giới thiệu cho ngươi được a? Các ngươi nếu như không hài lòng, ta chẳng phải lại lo lắng có người tới đập nồi cơm của mình sao.”
Lâm Tư Đông càng ngày càng cảm thấy hứng thú: “Thực sự hắn là lão bản? Lão bản công ty nào? Làm ngành gì vậy?”
Ly Đình vẫn cười ngọt, uyển chuyển nói: “Ta với hắn không quen, chỉ thỉnh thoảng bắt chuyện vài câu mà thôi, làm sao biết được?”
“Uhm, cũng phải.” Lâm Tư Đông cười gật đầu, cũng không hỏi lại, liền xoay người vào phòng.
___________________
(1)
Nhìn con xe là biết dân giàu rồi.
(2) Hưu nhàn trang: ???? cụ thể cũng chẳng biết nó là bộ đồ như thế nào nữa
(3) Tiểu thư: trong đây chỉ nhân viên phục vụ nữ
(4) Bản raw ghi là Viễn Đại trang sức tập đoàn nhưng mình cảm thấy để là nội thất thì đúng hơn trang sức. Cũng không biết để vậy có chính xác không nữa. Ai biết chỉ cho mình với!
(5) Phiêu lượng: đẹp (thấy từ này hay hay nên để nguyên luôn khỏi sửa)