Lễ đính hôn của thiên kim Đái thị vô cùng náo nhiệt nhưng cũng rất khiêm tốn.
Bạn học và giáo sư của Đái Cẩm và Giải Tư đều nhận được thiệp mời, buổi chiều đều tới đông đủ.
Đối tác tập đoàn tài chính Đái thị tại Bắc Mỹ cũng đều đến góp vui, thuận tiện thương thảo một chút công sự với Đái Hi.
Bất quá, truyền thông muốn phỏng vấn đều bị chặn ngoài cửa, bọn họ bị báo cho biết: “Đây là tiệc tư nhân, không chào đón phỏng vấn.”
So với Đái thị, Giải gia bên này không có bất luận cái gì thân hữu tới tham gia. Giải Ý cười an ủi phụ mẫu: “Đính hôn thôi mà, dù sao Tiểu Tư kết hôn tại Thượng Hải, đến lúc đó chúng ta có thể làm lớn một chút, ta gọi hết bạn học bằng hữu tới, để cho bọn họ giúp chúng ta làm náo nhiệt.”
Giải Diễn với Lô Vân tính tình vốn hào hiệp, nghe vậy không khỏi cười to, trong lòng cũng không trăn trở, rất khoái trá.
Giải Diễn bởi vì mấy năm gần đây đều tại ngoại xí nghiệp nước ngoài công tác, cho nên tiếng Anh tốt hơn Giải Ý nhiều. Giải Tư hướng bọn họ giới thiệu giáo sư cùng bạn học, trên cơ bản đều là Giải Diễn trả lời, Giải Ý rất ít nói chuyện.
Đái Hi chu toàn việc làm ăn cùng đối tác xong, thỉnh thoảng tranh thủ thời gian liếc về phía Giải Ý một cái.
Tối hôm qua y ăn cơm xong, trở về phòng làm việc, lên mạng tra tư liệu, lúc đó cùng một ít bằng hữu, đối tác Singapore cùng Trung Quốc đại lục hơn mười người mở mạng nói chuyện đến tận nửa đêm mới ngủ.
Chờ sáng sớm y tỉnh lại, Giải Ý đã tới biệt thự, đã mặc lễ phục mang tới từ New Haven hôm qua.
Tại khung cảnh náo nhiệt xôn xao, hắn lại có vẻ thập phần an tĩnh, khiến Đái Hi tâm động không ngớt.
Tới bốn giờ buổi chiều, nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu. Một dàn nhạc nhỏ xướng lên, người điều khiển chương trình cư nhiên là Đái Luân ăn mặc nghiêm chỉnh. Đái Luân cười hì hì vừa trang trọng vừa khôi hài, chủ trì cũng có bài bản hẳn hoi.
Đầu tiên là phụ thân song phương nói chuyện, sau đó là giáo sư dạy Đái Cẩm với Giải Tư lên tiếp lời, Giải Tư mặc lễ phục đen cùng Đái Cẩm một thân trắng muốt lên đài, trao nhẫn, cắt bánh, mở champagne, mọi người vỗ tay hoan hô, ở giữa còn đệm thêm tiếng la ó vui sướng.
Giải Tư cùng Đái Cẩm đều là thanh niên lý trí độc lập, tương lai làm nhân sĩ chuyên nghiệp, cho nên chọn nhẫn chỉ là bạch kim phổ thông, tạo hình thanh tú trang nhã, tuyệt không khoa trương.
Hai người đứng ở nơi đó, vô luận bề ngoài hay khí chất đều là quần anh tụ hội, phảng phất tựa như Kim Đồng Ngọc Nữ bên nhau.
Giải Diễn cùng Lô Vân nhìn nhi tử cùng con dâu, trong lòng thập phần vui mừng.
Giải Ý nhìn khuôn mặt tươi cười của cha mẹ cùng đệ đệ, đệ muội, trăm mối ngổn ngang.
Bữa tối có tiệc đứng, thức ăn thập phần phong phú, món Trung món Âu đều có, mọi người đều tự mình chọn món, vừa ăn vừa cười đùa, bầu không khí rất nhiệt liệt.
Giải Ý ăn hai miếng bánh gato liền buông nĩa, lén lút lên lầu.
Hắn còn đang phát sốt, một chút khẩu vị cũng không có, chỉ cảm thấy đầu rất choáng, có chút chống không nổi, liền đi tìm một chỗ trong khách phòng, cởi áo khoác, ngã vào giường liền mơ mơ màng màng ngủ.
Đái Hi với lão bản một công ty đầu tư nổi tiếng nói chuyện công việc xong, từ sofa cười cười đứng dậy, quét mắt qua đoàn người, nhưng không thấy được thân ảnh trầm ổn kia. Y giật mình, bất động thanh sắc nhìn nhìn, thỉnh thoảng chào hỏi hàn huyên vài câu, ánh mắt vẫn quan sát chung quanh. Nhưng mà, người kia xác thực không gặp rồi.
Y có chút thất lạc, lặng lẽ tìm quản gia, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thấy ca ca Andy không? Ta tìm hắn có việc.”
Quản gia suy nghĩ, liền nói: “Hình như ta vừa nhìn thấy hắn lên lầu, có thể nghỉ ngơi ở khách phòng hay sao ấy, không thì cũng ở toilet.”
Đái Hi gật đầu, cũng thừa dịp người khác không chú ý, đi lên lầu.
Khách phòng bị đẩy ra, rốt cục thấy Giải Ý nằm ở trên giường.
Y khinh thủ khinh cước đóng cửa lại, đến gần.
Giải Ý đang ngủ. Trong phòng ánh sáng thập phần ảm đạm nhưng đủ để cho Đái Hi thấy rõ dung nhan an tĩnh của hắn.
Y ngồi ở bên cạnh, thần tình phức tạp mà nhìn người trước mắt, khống chế không được cảm giác muốn chạm vào hắn, rồi lại vì cái ý niệm trong đầu này mà khủng hoảng khiếp sợ. Giãy dụa một lát, y tự thuyết phục mình, chỉ là xem người kia có sốt hay không thôi, chỉ là quan tâm thông thường cần thiết, lúc này mới dám vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên trán hắn.
Nhiệt độ rất cao, trong lòng Đái Hi giật một phát.
Lúc này, Giải Ý mở mắt.
Y nhanh chóng rụt tay về.
Sau một lát, Giải Ý mới chính thức thanh tỉnh. Thấy người đứng ở trước giường, hắn cố ngồi dậy.
Đái Hi nhẹ giọng: “Ngươi cứ nằm đi, không cần khách khí.”
Giải Ý do dự nhất lược, liền tựa ở đầu giường, không nói chuyện.
Đái Hi kéo cái ghế lại, ngồi bên giường, ôn hòa mà nói: “Ngươi bệnh rất nặng, vì sao không lại bác sĩ?”
“Cảm mạo mà thôi.” Giải Ý nhàn nhạt. “Ta có thuốc, đã uống rồi.”
Đái Hi không cho là đúng: “Người Trung Quốc các ngươi luôn luôn thích uống bậy thuốc thôi.”
Giải Ý biến sắc, định trả lời lại một cách mỉa mai, cuối cùng vẫn nhịn, chỉ là lãnh đạm: “Đó là thói quen cá nhân ta, không có nghĩa là người Trung Quốc nào cũng thế.”
Đái Hi lập tức ý thức được câu nói kia của mình có chút không thích hợp, rồi lại không muốn giải thích.
Trong phòng một thời trầm mặc.
Một lát sau, Giải Ý vẫn có vẻ rất buồn ngủ ôn hòa hỏi: “Đái tiên sinh tìm ta có việc sao?”
Đái Hi cân nhắc một chút, mới nói: “Đêm qua, ta nghĩ cách liên lạc một ít đối tác ở Trung Quốc đại lục, hướng bọn họ nhắc tới chuyện của ngươi…. ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nhìn một chút bối cảnh phía sau thôi, xem có thể giúp ngươi gì không. Bất quá, không thể tin được là, bọn họ đều nói không tỉ mỉ, chỉ là khuyên ta không nên dính dáng. Điều đó làm ta rất mù mịt. Chuyện của ngươi đều không chỉ là tranh chấp kinh tế đơn thuần, mà là có người cố ý nhằm vào ngươi. Ngươi rốt cuộc đụng vào ai vậy?”
Giải Ý không nghĩ tới y sẽ vì mình mà điều tra, không khỏi có chút kinh ngạc. Nhìn nhãn thần hùng hổ của y, hắn suy nghĩ một chút, mỉm cười đáp: “Chính trị.”
Đái Hi ngẩn ra, nhất thời hiểu rõ ràng: “Ngươi thế nào dính vào? Ngươi đều không phải lão bản công ty tư doanh phổ thông sao? Hơn nữa quy mô cũng không lớn. Sao lại liên hệ với chính trị?”
Giải Ý vẫn mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, ta bất quá là một tiểu lão bản, kết quả không hiểu sao lại dính vào trong cuộc tranh đấu chính trị này. Tình cảnh hiện tại tựa như tiểu tốt qua sông, đối phương muốn bao vây tiêu trừ ta, mà nhất phương cũng không thể thu hồi ta lại, bởi vì vậy thế sẽ phá hủy quy tắc trò chơi. Loại binh sĩ qua sông như ta có tác dụng cùng quân cờ trọng yếu của đối phương đồng quy vu tận, hấp dẫn lực chú ý cùng binh lực đối phương, nhưng kết cục thông thường đều là lừng lẫy hy sinh thân mình, kết quả tốt nhất bất quá cũng là giúp đỡ tướng quân, khi có gió thổi cỏ lay thì không chút do dự bỏ đi mà thôi.” Giải Ý êm tai nói, thần tình thập phần rộng rãi.
Đái Hi suy nghĩ sâu xa một hồi, có chút thân thiết hỏi thăm: “Vậy ngươi…sẽ không thoát thân à?”
Giải Ý ôn hòa nói: “Hiện tại công ty ta tựa như thuyền đâm núi tuyết, đã không cứu nổi rồi. Cũng may ta đem tất cả người trên thuyền an toàn mà cứu ra ngoài, chỉ còn một điều mà thuyền trưởng ta có thể làm là trì hoãn tốc độ chìm mà thôi, cố thủ tới cuối cùng, sau đó vứt thuyền đào sinh.”
“Có thể thoát được không?” Đái Hi lãnh tĩnh nhìn hắn.
Giải Ý hơi hơi nhún vai: “Ta nghĩ, đào sinh hẳn là không thành vấn đề a? Bọn họ cũng theo nếp mà làm. Hiện tại đánh ta bằng tố tụng dân sự, nhiều lắm cũng chỉ đem công ty ra thế mạng, chẳng lẽ còn diệt ta sao?”
Đái Hi nhìn hắn. Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơmi, nơ cũng cởi ra, nhàn nhàn tựa ở đầu giường, người có chút chán chường nhưng mê người vô cùng. Y trong lòng phi khoái tính toán, một thời không lên tiếng.
Giải Ý nhìn y một cái, đạm nhiên cười cười: “Công ty ta sẽ mất, ngươi không cần dính vào. Tin tưởng ta, năng lực như Đái thị cũng bất lực thôi. Trên thực tế, nếu có khả năng, ta cũng sẽ đem hết các quan hệ trên tay để cứu công ty. Công ty tuy rằng nhỏ nhưng cũng có một vài bằng hữu có tiếng, muốn tìm họ mượn mấy ngàn vạn khẩn rồi thanh toán sau cũng không phải đại sự, thế nhưng vậy thì liên lụy nhiều người lắm, hậu quả khó có thể dự liệu. Đối phương lần này đá không ngã ta thì sẽ có thêm động tác tiến tới, người giúp ta sợ rằng cũng gặp chuyện không may theo. Do đó ta không muốn ai dính vào cả, càng không muốn Đái thị các ngươi bị liên lụy. Bởi vì, chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Đái Hi hơi hơi cúi đầu, một lát mới nói: “Vậy…có cái gì cần chúng ta hỗ trợ, xin cứ nói.” Thanh âm y rất khẽ khàng, ngữ khí có chút gượng gạo, luôn luôn không thoát được cái vẻ khệnh khạng trịnh trọng.
“Không cần đâu.” Giải Ý mệt mỏi rã rời. “Đa tạ hảo ý của ngươi.”
Người ở trước mặt này tuy rằng tuổi xấp xỉ hắn, nhưng khí thế bức người nhiều lắm, tựa như một thanh lợi đao, luôn luôn chém thẳng xé trời, Giải Ý tuy là binh tới ra chặn, nước dâng đất đấp, thập phần bình tĩnh, nhưng cũng mệt mỏi như cũ. Ngày hôm trước Đái Hi chạy tới tìm hắn, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, hiện tại bỗng nhiên tốt thế, chẳng thể hiểu y đang nghĩ gì, hắn cũng không muốn tìm hiểu làm chi, không muốn dính dáng thêm nữa.
Đái Hi nhìn thần sắc lãnh đạm của Giải Ý, cũng không biết nên nói thêm gì, đành rút lui: “Vậy ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta không quấy rối nữa.”
Giải Ý gật đầu: “Cảm tạ.”
Đái Hi đứng dậy rời đi, thay hắn khóa cửa lại.
Giải Ý chỉ cảm thấy hai mắt vừa xót vừa chát, có chút như say xe, thân thể trầm trọng, liền không suy nghĩ gì thêm về lời y nói, một lần nữa nằm xuống, kế tục ngủ.
Ngày thứ hai, Đái Hi liền rời khỏi New York, đi Vancouver.
Giải Ý khuyên phụ mẫu ở lại Mỹ, còn mình thì về trước.
Giải Diễn không đồng ý, phần tử trí thức thế hệ trước ý thức trách nhiệm so với bọn thanh niên mạnh hơn nhiều, ông không muốn làm lỡ công việc.
Giải Ý tránh Giải Tư cùng mẫu thân, uyển chuyển mà đem tình cảnh hiện nay nói cho phụ thân, đồng thời ám chỉ lần này trở lại, có khả năng sẽ bị truyền thông công khai tính thủ hướng của mình, từ đó không hề bị người khác uy hiếp nữa. Việc này chắc sẽ gây tiếng vọng cực đại, nếu như cha mẹ trở về, nhất định cũng sẽ rơi vào vòng vây của truyền thông, đối với cuộc sống cùng công tác của họ cực kỳ bất tiện. Cho nên, hắn hy vọng phụ mẫu tạm thời ở lại Mỹ, chờ qua phong ba rồi hãy về nước.
Giải Diễn từ ái nhìn trưởng tử từ nhỏ liền cực kỳ hiểu chuyện của mình, ôn hòa nói: “Tiểu Ý, nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều do ngươi gánh vác. Năm kia bệnh tim ta đột nhiên phát tác, ở bệnh viện một năm, làm mấy lần giải phẫu, tốn hơn trăm vạn, đều là ngươi lo cả, nếu như không có ngươi, ta chỉ khi đó không sống được rồi. Mẫu thân ngươi thân thể cũng không tốt lắm, luôn sinh bệnh, cũng dựa vào ngươi cả. Những năm gần đây, cuộc sống chúng ta thập phần thư thích, tâm tình vô cùng khoái trá. Đệ đệ ngươi có thể qua Mỹ học, hôm nay có thành tích, tình cảm cũng rất thông thuận, con đường tương lai hẳn là tương đối bằng phẳng, tất cả đều là công lao của ngươi cả.”
Giải Ý mỉm cười nói: “Ba, đó là nhiệm vụ của ta, không cần nói thế.”
Giải Diễn nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, ôn nhu nói: “Lần này, để phụ mẫu làm điểm dựa cho ngươi đi. Chúng ta không giúp được chuyện gì lớn, nhưng đứng ở phía sau ngươi ủng hộ ngươi thì vẫn được mà.”
Giải Ý nghe xong, trong lòng nóng lên: “Ba, ngươi thật sự….ủng hộ ta?”
“Đương nhiên.” Giải Diễn điềm đạm mỉm cười. “Tiểu Ý, ta đã 60 rồi, mẹ ngươi cũng 57, hơn nửa cuộc đời, cái gì chúng ta không trải qua? Thời đại chuyển biến, thiên tai nhân họa, nhiều như vậy trùng kích chúng ta cũng không suy sụp, sóng gió cỡ đó không đáng kể chút nào. Sinh ý không có thì không có, ngươi về Thượng Hải trước, ở nhà mà nghỉ ngơi một chút. Phương diện truyền thông, ngươi muốn làm sao thì làm, ta và mẹ ngươi đều ủng hộ. Về phần đệ đệ ngươi thì….”
Giải Diễn còn đang trầm ngâm, Giải Ý đã nhẹ giọng nói rằng: “Tiểu Tư đã biết…. tính hướng ta rồi, không thành vấn đề. Ta chỉ…. sợ các ngươi không thể tiếp thu thôi.”
Giải Diễn vô cùng thân thiết mà bóp bóp chóp mũi hắn, cười nói: “Ta và mẹ ngươi vốn là chuẩn bị tiếp thu cái chủ nghĩa độc thân ngươi vẫn tuyên bố, hiện tại nếu biết ngươi vẫn sẽ luyến ái, có người quan tâm ngươi, chiếu cố ngươi, so với độc thân thì khiến chúng ta yên tâm hơn nhiều. Ta và mẹ ngươi luôn luôn không có suy nghĩ già cỗi, nối dõi tông đường gì gì đó, thì là ngươi yêu nam nhân, chúng ta cũng đều tiếp thu cả.”
Trái tim băng lãnh của Giải Ý cũng dần ấm lên, cúi đầu mà nói: “Cảm ơn ba ba, cảm ơn mama.”
Giải Diễn đứng dậy, tha thiết ôm lấy nhi tử, kiên định nói: “Chúng ta cùng nhau về nước, vô luận xảy ra chuyện gì, ba ba mama đều có thể cùng ngươi đứng chung một chỗ.”