Rất xa, bóng dáng Ngô thị dừng lại, sau đó dậm chân một cái, tức giận chạy trở về, trong miệng nói luôn mồm: “Con, đúng là đến đòi mệnh lão nương!”

Quan Tú Tú cười ha ha, lần này nàng thành thành thật thật bò lên lưng Ngô thị, không làm chuyện dư thừa nữa, dùng bàn tay nhỏ bé đặt lên má trái Ngô thị, xoa xoa nhẹ nói bên tai: “Mẹ, không đau~”

Trong lòng Ngô thị cũng mềm nhũn, oán giận nói: “Con gái đều là khoản nợ!”

Hốc mắt Quan Tú Tú hơi ướt, không nói gì nữa, hai tay ôm sát cổ Ngô thị, nhẹ nhàng dán mặt lên khuôn mặt Ngô thị.

Giọng Ngô thị ngày càng thấp, cuối cùng khóe miệng cong lên, mặt trời gần giữa trưa chiếu trên người hai mẹ con, dưới chân là cái bóng chồng lên nhau.

Bước chân Ngô thị lớn, đi lại vững vàng, vừa đi vào trong nhà, nhìn phụ nhân ngồi gian chính thì khuôn mặt liền xụ xuống, Quan Tú Tú thức thời trượt khỏi lưng Ngô thị.

Phụ nhân này là trưởng tẩu của Quan gia, mọi người thường gọi là Quan đại tẩu, phụ thân Quan gia ở hàng thứ hai, trên có một huynh, dưới có một đệ. Mấy năm trước, khi Quan Đại Bảo vừa ra đời, không bao lâu sau, Quan lão gia tử qua đời, dưới sự khuyến khích của vợ, Quan lão đại náo loạn muốn ở riêng.

Quan gia có tất cả hai mươi lăm mẫu ruộng cạn, năm mẫu ruộng nước. Quan đại tẩu mồm mép cao thấp, nói rằng năm mẫu ruộng nước là phần lương thực để phụng dưỡng mẹ chồng.

Còn dư lại hai mươi lăm mẫu, mẹ chồng đau lòng con trai út, đưa mười mẫu đất gần bờ sông cho chú út. Mười mẫu đất này ở ngay bờ sông, tháo nước dễ dàng, lại ở gần nhau, thuận tiện cho việc trống trọt, phần ruộng còn lại không dễ như vậy, không ở gần nhau, còn vài mẫu trên sườn núi, nếu gặp phải năm hạn hán thì ngay cả một hạt thóc cũng không thu được.

Còn mười lăm mẫu đất, Quan đại tẩu nói trong nhà nhiều đứa nhỏ, muốn được mười mẫu đất, chỉ chừa lại cho Quan lão nhị năm mẫu đất.

Lúc đó Ngô thị đang ở cữ tại nhà mẹ đẻ, Quan lão nhị lại là người thành thật, cứ như vậy bị bọn họ khi dễ!

Hai vợ chồng vất vả ngày đêm chịu khổ vài năm, cộng thêm nhà mẹ đẻ Ngô thị có trợ cấp, một thời gian sau mới có khởi sắc. Vào lúc khổ nhất, Quan Đại Bảo đói bụng gào khóc bên bờ ruộng, Ngô thị không có chút sữa nào, người mẹ còn không có gì ăn, lấy đâu ra sữa cho con ăn!

Nhà mình vừa khá được một thời gian thì đại tẩu xưa nay không thường tới đã đến cửa đòi tiền, đúng là làm người ta chán ghét.

Trước kia Quan Tú Tú luôn bày sắc mặt với Đại bá mẫu, Ngô thị cũng bó tay với nàng, hơn nữa con gái cũng vì hả giận cho mình, tuổi lại còn nhỏ, nhiều lắm thì người ngoài cũng chỉ nói một câu không hiểu chuyện, Ngô thị cũng mặc kệ nàng.

Ngô thị y theo lệ cũ, không nâng mí mắt, chào hỏi ôn hòa: “Hôm nay đại tẩu tới có chuyện gì thế, không phải lần trước đã cắt cho hai miếng thịt khô sao?”

Trong lòng tức giân, đúng là bạch nhãn lang không thể cho ăn no, đáng giận là mẹ chồng ở nhà lão đại, nên mới bị đại tẩu bắt chẹt. Mấy lần Ngô thị muốn đón lão thái thái tới hiếu kinh, nhưng lão thái thái nói không nỡ xa tôn nhi tôn nữ.

Chẳng lẽ Quan Đại Bảo và Quan Tú Tú không phải là tôn nhi tôn nữ ruột của bà sao?

Ngô thị vừa dứt lời, liền thấy không đúng, bà ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào Tú Tú đang theo đuôi bà đã chạy tới bên người Quan đại tẩu, thân mật kéo tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười nhiệt tình, ngọt ngào gọi: “Đại bá mẫu ~”

Tròng mắt Ngô thị cũng sắp trừng ra, phụ nhân bị Quan Tú Tú dắt tay càng không tự nhiên, bà vội vàng ứng: “Ai~ ai.”

Đối phó hai tiếng, Quan đại tẩu lại cười với Ngô thị, chỉ là bà sinh nhiều con, người có vẻ già trước tuổi, cười lên nếp nhăn cũng lộ rõ, càng như không cười.

“Nương nói nhớ lão Nhị, ta có bàn với ông ấy, gọi hai vợ chồng đệ mang đứa trẻ về cho lão thái thái gặp, chúng ta cùng ngồi ăn bữa cơm đoàn viên.”

Khuôn mặt Ngô thị nhíu lại, cười lạnh trong lòng, không phải năm mới không phải lễ, ăn bữa cơm đoàn viên cái gì! Vài năm gian khổ không thấy gọi huynh đệ tới ăn một ngụm canh đâu!

Quan đại tẩu thấy Ngô thị cười lạnh không nói gì thì trên mặt cũng có chút không nhịn được, trong lòng phun một cái, con gái gia đình thương gia đúng là không đáng tin cậy, kiến thức hạn hẹp chỉ nhìn thấy tiền!

Quan đại tẩu lần này tới có chuyện nên đành kiên trì cười nói: “Nhị thẩm, nhà các ngươi quan hệ tốt với Quách gia, bọn họ ở trong thôn chúng ta không người thân không người quen, các ngươi đưa nhà bọn họ theo, đến lúc đó, chủ nhà uống một chén giao hảo.”

Ngô thị khôn khéo thế nào? Chỉ thoáng cái đã nghĩ ra, Quan gia đích tôn có bốn con trai hai con gái, con trai cả và con thứ cũng không có tài năng, con trai thứ ba thông minh lanh lợi, vừa đúng tuổi đi học, hẳn nào muốn mời nhà mình đến ăn cơm, thì ra là có chủ ý muốn gần gũi với tiên sinh.

Nói thật, vợ chồng lão đại dù không được nhưng mấy đứa nhỏ lại không tệ, gặp thẩm thẩm như bà cũng sẽ chào hỏi. Nhưng mà Ngô thị lại không muốn giúp lão đại, bà suy nghĩ làm sao để từ chối nhà lão đại, nhưng sau lưng sẽ nói qua với Quách thúc thúc.

Không đợi Ngô thị mở meiengj, Quan Tú Tú níu chặt tay áo Quan đại tẩu, nghiêm túc nói: “Bá nương, Quách thím thích ăn nhất gà cầm cách thủy, hơn nữa muốn gà mái vừa mới đẻ trứng, thịt ngon mềm. Còn có hai người con Quách gia, một người thích thịt kho tàu, một người thích chân giò chưng, Quách thúc thuchs khẩu vị nhẹ, thường tới quán rượu nhỏ ở gần cửa thành mua Nhất Phẩm xuân.”

Quan Tú Tú nói xong, sắc mặt Quan đại tẩu biến đổi, gà mái vừa đẻ trứng trong nhà, giết đã rất đau lòng rồi, thịt kho tàu cũng không thể chỉ đưa tới trước mặt Quách tiểu tử, những đứa nhỏ khác đều thấy, mấy đứa nhóc đều có thể ăn nhiều, chỉ vèo một cái là hết, ít nhất phải mua ba kg thịt ba chỉ, còn phải cắt hai cái chân giò!

Nhất Phẩm xuân là cái gì? Quan đại tẩu chưa bao giờ nghe thấy.

Quan đại tẩu cố nở nụ cười đồng ý: “Ôi chao, Tú Tú nhà chúng ta đã nói, bá nương nhất định sẽ chuẩn bị những thứ này.”

Nói xong, Quan đại tẩu cúi nhìn giỏ trúc trên bàn, bình thường đựng lương khô bánh bao, bà nhấc vải che trên giỏ trúc, lộ ra là bánh xốp vàng ươm. Bà vươn tay cầm một cái, cắn một miếng cười nói: “Bánh xốp đệ muội làm ngày càng ngon, khó trách lão thái thái thích ăn.”

Ngô thị cười mà như không cười, bà nói: “Nếu mẹ chồng thích ăn, đại tẩu cầm mấy cái mang về.”

Quan đại tẩu đồng ý, vươn tay trải một mảnh vải hoa lên bài, nhặt từng cái bánh xốp ra, chỉ trong chốc lát, cả cái giỏ đầy ự chỉ còn lại hai ba cái bánh.

Quan Tú Tú thở dài nói: “Đại bá nương, đây là bánh mụ mụ làm cho ca ca, còn mấy cái như vậy còn không đủ cho Tú Tú ăn đấy.”

Quan đại tẩu nói rất tự nhiên: “Bảo mẹ cháu làm lại là được.”

Một câu nói làm Quan Tú Tú á khẩu không nói gì được, đại bá nương đúng là làm cho người khác không còn gì để nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play