Ngô thi móc khăn tay từ trong ngực ra, mắt nhìn Lý thị vẫn còn đang tức giận, ngồi xổm người xuống, ôm Quách Chí Bân vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ vào sau lưng Quách Chí Bân, thằng nhóc ợ lên một tiếng no nê rồi tựa vào vai Ngô thị, đôi mắt tối như mực nhìn mẹ ruột của mình, trong đôi mắt tràn đầy giảo hoạt.

Ngô thị khuyên nhủ: “Muội muội, không phải tỷ tỷ nói ngươi, nhưng mà đứa nhỏ còn bé, có chuyện gì nói đạo lý là được rồi, làm sao lại động thủ làm gì, đánh đứa nhỏ còn không phải mình đau lòng sao?”

Quan Tú Tú đột nhiên chen vào nói: “Vậy vì sao mẹ luôn đánh Tú Tú.”

Lời nói trẻ con của Quan Tú Tú vừa phát ra, không khí nghiêm túc của hai bà mẹ đang trao đổi ký năng dạy con tâm đắc bị phá hỏng trong nháy mắt.

Ngô thị tức giận trợn tròn hai mắt, hai tay bà đang ôm Quách Chí Bân nên không thể giáo huấn Quan Tú Tú được, bà giơ chân lên, không nặng không nhẹ đạp vào bắp chân Quan Tú Tú. Quan Tú Tú lập tức ôm chân nhảy tới sau lưng Lý thị, gào khóc: “Thím, ngài xem kìa, con nói rồi, mẹ cũng sẽ đánh con.”

Lý thị ôm lấy Quan Tú Tú, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn tiểu cô nương phấn trang ngọc thế, bà nói lời thật lòng: “Lão nhị nhà ta mà có một nửa nhu thuận của Tú Tú thì ta cũng hài lòng.”

Quan Tú Tú yên lặng oán thầm, sợ rằng tâm nguyện của ngài đời này không thể thỏa mãn được, Quách Chí Bân có thúc ngựa cũng không qua nổi một đầu ngón chân của Tú Tú.

“Làm gì có tốt như muội nói, cô nương này không biết đánh vỡ bao nhiêu chén đĩa rồi, ngay cả sách của anh cũng dám xé, cha nó cũng sắp sủng con nhóc này lên tận trời rồi.” Một tay Ngô thị vẫn vuốt lưng Quách Chí Bân, nhất thời quên mất nói xấu con gái nhà mình. Bà vừa nói ra khỏi miệng, chợt nhớ tới Lý thị muốn kết thân gia, nhất thời bà lại thấy hối hận.

Làm mẹ ai cũng như thế, hài tử của người khác luôn ngoan ngoãn hơn, đều là vật tham chiếu chứng mình đứa nhỏ nhà mình khó chăm sóc thế nào, mình đã vất vả thế nào.

Lý thị không cho là đúng, biện hộ giúp Quan Tú Tú: “Khi đó Tú Tú còn nhỏ, bây giờ Tú Tú lớn rồi, đương nhiên không còn tinh nghịch như thế nữa.”

Nói xong, Lý thị cười nhẹ nhàng nhìn Quan Tú Tú, Quan Tú Tú gật mành đầu, Lý thị thấy nàng nhu thuận đáng yêu thì tới gần, hai người cụng trán, nhìn vô cùng thân mật giống như mẹ con ruột vậy.

Ngô thị nhất thời ăn vị, đang muốn mở miệng thì gò má trái bị người hôn mạnh một cái, chụt một tiếng vang dội. Mấy người cùng nhìn qua, vẻ mặt Quách Chí Bân vô cùng đắc ý, cười hì hì nhìn Ngô thị. Trong lòng Quan Tú Tú buồn bực, đúng là tên ăn chơi, sáu tuổi mà đã đùa giỡn với mẹ vợ rồi!

Ngô thị tức giận kéo Quan Tú Tú rời khỏi Lý gia, Lý thị rất xin lỗi gói kẹo hai đứa con để lại cho Quan Tú Tú, nhìn nàng ôm chặt trong ngực, đôi mắt hung ác nhìn Quách Chí Bân, Ngô thị cực kỳ xuấ hổ, mau chóng dắt Quan Tú Tú ra cửa.

Hôm nay là nghỉ cuối tuần của học đường, hai huynh đệ Quách gia trở lại thì Quan Đại Bảo chắc cũng sẽ về nhà, Ngô thị đau lòng cho con trai, đi đường cũng nhanh hơn, Quan Tú Tú ôm lấy cái túi, đôi chân ngắn cố gắng cũng không theo kịp được tốc độ của Ngô thị.

Quan Tú Tú nhìn bóng dáng Ngô thị ngày càng xa thì hô lớn: “Mẹ ~~”

Ngô thị lập tức xoay người lại, vươn tay kéo cánh tay Quan Tú Tú, trong đầu suy nghĩ muốn đi về trước, trong nhà có một con gà đã lâu không để trứng, đúng lúc có thể cải thiện thức ăn cho con trai lớ, con gà phải hầm cách thủy lâu mới có thể nát được, phải mau chóng về nhà.

Quan Tú Tú méo méo miệng, nàng thật sự không đi nổi nữa, ngã trên mặt đất mặc cho Ngô thị kéo theo, hai chân kéo lên trên mặt đất, nàng ủy khuất hô: “Mẹ ~ con không đi nổi nữa.”

Trẻ nhỏ thì có điểm tốt ở chỗ này, lúc nào cũng có thể khóc om sòm, dù sao cũng sẽ không mất mặt, chỉ là lăn lộn khóc trên mặt đất mà thôi, qua đi rồi thì ai còn nhớ rõ? Nhưng nếu đổi lại là người lớn, vậy thì không được rồi, như vậy có thể trở thành trò cười.

Ngô thị hất bàn tay nhỏ bé của Quan Tú Tú, tức giận nhìn bà, Quan Tú Tú chu cái miệng nhỏ nhắn, bốc đồng nhìn mẹ. Ngô thị nhìn mặt trời trên định đầu, dậm chân một cái rồi mắng: “Không biết kiếp trước lão nương tạo nghiệt gì mà đời này lại gặp lại con quỷ đòi nợ như con!”

Ngô thị vừa nói vừa xoay người, ngồi xổm xuống, Quan Tú Tú mặt mày hớn hở bò lên sau lưng Ngô thị, ngoan ngoãn không nói gì, được tiện nghi còn khoe mẽ chỉ có người ngu mới làm.

Ngô thị cõng con gái sau lưng, đi nhanh về phía trước, làn gió khẽ thổi qua gương mặt bà làm mái tóc rối rung, Quan Tú Tú vươn tay giúp Ngô thị vén tóc ra sau tai. Trong lòng Ngô thị mềm nhũn, đang muốn nói cho Quan Tú Tú biết tối nay làm món ăn ngon cho nàng thì gò má trái đột nhiên bị đau, Ngô thị giật mình suýt nữa ném Quan Tú Tú ra ngoài.

Ngô thị thả Quan Tú Tú xuống, vươn tay nắm lấy lỗ tai nàng, mắng: “Con làm gì thế? Ngại lão nương ngươi mệnh quá dài phải không?”

Quan Tú Tú hừ một tiếng, hai mắt híp lại, hung dữ nói: “Chỗ bị tên hỗn đản Quách Chí Bân hôn rồi, bẩn muốn chết!”

Nói xong, nàng nhổ ra hai cái, vừa rồi hàm răng đụn phải cái chỗ bị hôn qua!

Ngô thị đưa tay sờ má trái của mình, trên mặt đau rát, con bé chết bầm kia thật ác, bà vừa bực mình vừa buồn cười, xoắn nhẹ lỗ tai trong tay, ghé sát vào nói với Quan Tú Tú: “Tuổi còn nhỏ mà ăn dấm chua gì hả!”

Quan Tú Tú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ngô thị, lại vươn tay ra lần nữa, cọ mạnh hai cái lên mặt Ngô thị.

Ngô thị bị đau nên lùi lại hai bước mới đứng vững thân thể, thẹn quá hóa giân trừng mắt nhìn Quan Tú Tú, khiển trách: “Được được, con có bản lĩnh lớn, vậy thì tự mình về đi, ta còn phải trở về nấu cơm cho cha và anh con, không có thời gian nghịch với con!”

Nói xong, Ngô thị xoay người đi, quả nhiên là bỏ mặc Quan Tú Tú.

Tính tình Quan Tú Tú cũng vô cùng bướng bỉnh, buồn bực trong lòng, không nói một lời đi theo sau lưng Ngô thị. Trong đầu không ngừng luẩn chuẩn bộ dạng Quách Chí Bân cười ngây ngô, trong lòng đau khổ. Tên hỗn đản này tuổi còn nhỏ đã như thế, sau này trưởng thành quả nhiên không ra cái gì.

Sau này nàng tới chỗ thím nhà Lý gia đọc sách, rảnh rỗi thì phải dạy dỗ hắn một chút, mặc dù Quan Tú Tú sẽ không chìm vào bể khổ nhữa nhưng sau này nếu có cô gái nào bất hạnh làm nương tử của Quách Chí Bân, cũng không trở thành người giống như nàng.

Quan Tú Tú tìm cho mình một lý do thoải mái yên tâm để dạy dỗ Quách Chí Bân, lập tức tâm tình thấy rất tốt, nhìn về phía trước thấy bóng dáng Ngô thị càng lúc càng xa thì không nhịn được hô lớn: “Mẹ ~~ mẹ ~~ đừng bỏ Tú Tú, Tú Tú biết sai rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play