Quan Tú Tú ngồi nhìn sổ sách mà phát sầu, hộp tiền đặt ở cạnh tay nàng đang mở ra, bên trong chỉ còn lại một xâu tiền. Con gái lớn bị bệnh, con trai nhỏ còn phải đi học, hai chuyện này đều là chuyện gấp gáp.
Nàng bấm bấm ngón tay tính xem nhìn còn có cái gì có thể đem đi cầm, vắt hết óc mà nghĩ xem có nên mặt dày về nhà một chuyến không nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt chị dâu, Quan Tú Tú lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng còn đang sốt ruột nóng giận thì tiểu nha hoàn Áp Đản hấp tấp chạy vào, cẩn thận đứng ở cửa nói: “Phu nhân, hai di nương muốn gặp ngài.”
Quan Tú Tú nhướn mày, hai người này ăn không ngồi rồi tới đây làm gì. Nàng đang muốn nói không gặp thì ở cửa ra vào truyền tới một tiếng cười chói tai: “Tỷ tỷ, ta và Lưu muội muội đến thăm ngài.”
Quan Tú Tú đành phải đứng lên, hư tình giả ý gọi Áp Đản mang hai cái ghế cho các nàng ngồi, nhân úc hai di nương không chú ý, lén ra hiệu cho Áp Đản, Áp Đản ngầm hiểu mang hai cái ghế chân ngắn không rảnh sửa.
Lưu di nương trắng nõn có chút ngại ngùng, là quả phụ của nhà đối diện bán đậu hũ. Trương di nương có gương mặt tròn như trăng rằm, nhìn rất vui mừng, nghe nói là bèo nước gặp nhau, vừa gặp đã yêu với lão gia. Quan Tú Tú không nhịn được hừ một tiếng, bèo nước gặp nhau trong kỹ viện à, lừa ai thế?
Trương di nương còn chưa mở miệng đã cười run cả người, giọng nói lanh lảnh như gà mẹ đẻ trứng: “Tỷ tỷ, Lưu muội muội nói gần đây nàng ấy không có tiền mua son. Ta nghĩ đến lúc phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho chúng ta rồi, ta muốn lĩnh tiền tiêu vặt để đi mua son với Lưu muội muội.”
Trên mặt Quan Tú Tú tối sầm lại, hai người không biết xấu hổ này, con gái lớn còn bệnh, tiền học của con trai nhỏ còn chưa đóng, trong nhà dè ăn dè mặc, mua rắm cái son, mỗi ngày lão gia đều chạy ra ngoài, thoa lên cho ai xem.
Vẻ mặt Quan Tú Tú như dì ghẻ, lạnh lùng nói: “Không có!”
Nụ cười trên mặt Trương di nương có chút cứng lại, Lưu di nương kéo kéo tay áo của nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta trở về đi, hôm nào lại đến.”
Trương di nương trợn mắt hung ác nhìn Lưu di nương, nói thẳng vào mặt Lưu di nương: “Đồ không có tiền đồ, đứng ở một bên đi.”
Lưu di nương ủy ủy khuất khuất nắm chặt khăn tay, mặt như muốn khóc, đứng ở góc tường.
Quan Tú Tú không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Lưu di nương. Trước kia lão gia đúng là mắt mù mới yêu nàng ta, bộ dạng con dâu nhỏ bị khinh bỉ, giống như tất cả mọi người trên thế giới này thiếu nàng ta trăm ngàn lượng hoàng kim vậy.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới liền, một giọng nói vui vẻ vang lên: “Ai u, bảo bối của ta, ngươi làm sao thế?
Chỉ thấy Lưu di nương ưm một tiếng, xoay người nhào vào trong ngực lão gia, khóc lóc kể lể: “Phu nhân khi dễ người ta.”
Khi dễ em gái nhà ngươi, khi dễ cái gì nữa, con bà nó, lần sau sẽ nhẫm dẹp hai ngươi. Quan Tú Tú nhìn đôi gian phu dâm phụ diễn trò, Trương di nương đứng bên cạnh tuyệt đối sẽ chia rẽ hai người này.
Quả nhiên, Trương di nương cũng ưm một tiếng, chen thân thể mập mạp của nàng ta vào giữa lão gia và Lưu di nương, đẩy Lưu di nương ngồi trên đất. Đôi mắt Lưu di nương như bắn ra vô số đao kiếm, đánh vào sau lưng của Trương di nương.
Lão gia vội vàng giở trò, nắm bóp trên người Trương di nương, cả người tròn tròn, cảm xúc rất tốt. Hắn không khỏi động tình, dí sát người vào Trương di nương, nói khẽ bên tai nàng: “Bảo bối, buổi tối chờ ta.”
Quan Tú Tú chán ghét nhìn ra chỗ khác, đang nghĩ sẽ mở cửa bán vé xem đông cung sống hay cầm hai con dao phay chém chết đôi gian phu dâm phụ này.
Lưu di nương không cam lòng nhìn Trương di nương và lão gia mắt qua mày lại. Nàng ta nghiêng đầu trông thấy Quan Tú Tú vòng hai tay xem kịch vui thì bắt lấy tay lão gia lắc qua lắc lại, gắt giọng: “Gia, phu nhân không phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho thiếp.”
Đồ không biết xấu hổ, không đấu lại Trương mập mạp thì lại giội nước bẩn lên người nàng. So với Trương mập mạp có mục đích thì Quan Tú Tú càng ghét Lưu ngốc nghếch trời sinh chỉ biết làm nũng.
Quan Tú Tú nhanh chóng đem xâu tiền cuối cùng bỏ vào trong ngực, cảnh giác nhìn lão gia. Tâm thần hắn đều ở trên người Trương phì phì, nghe thấy chữ tiền thì kéo về được một chút lý trí, không đếm xỉa tới nói: “Cho ta hai xâu tiền, ngày hôm qua vận khí không tốt, đánh bạc thiếu nợ Cát đại ca.”
Quan Tú Tú giận dữ, tên khốn này, một đồng tiền cũng không có còn ăn chơi trác táng. Nàng quay đầu lại lạnh lùng thốt lên: “Trong nhà không có tiền.”
“Không có tiền?” Lão gia nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn nữ nhân này. Làm sao trước kia hắn lại bị mù, sống chết muốn kết hôn với nàng ta chứ? Muốn ngực không có ngực, muốn mông cũng không có mông, làm nũng cũng không làm nũng, bây giờ quản gia cũng không tốt. Hắn ta lên giọng chất vấn: “Làm sao có thể không có tiền?”
Quan Tú Tú cố nén tức giận trong lòng, nàng cắn răng nghiến lợi nói: “Hai ngày ba bữa đều đưa cho lão gia, mời người đến tiệm ăn đi nghe hát, lại còn đi đánh bạc, kỹ viện. Tiền trong nhà đã sớm mất hết!”
Mặc dù đúng là mình sống phóng túng, nhưng đều là dùng cái mác xã giao, bị nữ nhân này vạch trần khiến mặt lão gia đổi xanh đổi trắng. Lưu ngốc nghếch thêm dầu vào lửa: “Nãy thiếp trông thấy phu nhân thu một xâu tiền vào ngực.”
Lão gia lập tức bước lên trước, vươn tay đoạt lấy. Quan Tú Tú che bụng, trừng mắt nhìn lão gia: “Đây là tiền xem bệnh cho con gái, tiền này mà ngươi cũng muốn đoạt sao?”
Tay lão gia dừng lại, Trương di nương chống nạnh, cười nói: “Ôi chao, lão gia của thiếp, phu nhân chắc chọc ngài rồi, làm sao ngay cả tiền xem bệnh cho đại tiểu thư cũng không có được? Là sợ ngài lấy mất đấy!”
Hắn ta vừa nghe xong, trong cơn giân dữ, không nói hai lời túm tóc Quan Tú Tú tát hai cái. Quan Tú Tú bị đánh nổ đom đom mắt nhưng vẫn nhớ rõ ôm chặt lấy tiền trong ngực.
Ở cửa truyền tới hai tiếng kêu, Quan Tú Tú dùng sức mở to hai mắt nhìn lại, Áp Đản dắt hai đứa nhỏ đứng ở cửa. Hai đứa nhỏ sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, trong lòng thầm mắng, Áp Đản không biết làm việc rồi. Nàng lớn tiếng quát lớn: “Đưa đại tiểu thư và thiếu gia trở về.”
Con gái lớn còn phát sốt, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, thoát khỏi tay Áp Đản chạy tới, kêu lên: “Mẹ!” Con trai cũng sợ hãi kêu theo, từng tiếng mẹ đều khiến tâm nàng nứt ra.
Lão gia xanh mặt xách con gái lên, con gái quay đầu giơ nắm tay nhỏ đánh về phía cha mình: “Người xấu, ai bảo cha đánh mẹ!”
Lão gia nổi cáu, ném con gái trên mặt đất. Quan Tú Tú cắn răng nhào vào trên người hắn, nổi điên đánh liên tục, hắn ta nhấc chân đá một cước vào trước ngực Quan Tú Tú. Quan Tú Tú lăn lộn trên mặt đất, đầu đập vào chân bàn, tay không còn lực. Trước khi hôn mê, điều cuối cùng nàng nghĩ là, con gái, mẹ có lỗi với con.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT