Thu Ý Hàm tới sân bay, nhưng lại không thấy Dịch Thủy Tâm đâu, đang tình gọi điện thoại cho cô, lại thấy cô mệt mỏi từ bên trong đi ra.

“Chị Hàm!” Dịch Thủy Tâm tựa cả người vào Thu Ý Hàm. “Em đau đầu quá, cho em dựa một chút, chỉ một chút là tốt rồi.”

“Tâm Nhi, Tâm Nhi” Thu Ý Hàm gọi cô. “Lên xe ngồi đi đã.”

“Ah!” Nếu cô mà ngủ ở đây, Thu Ý Hàm lấy đâu ra sức mà rinh cô về chứ.

Trong lòng Thu Ý Hàm cũng rất thắc mắc, vì sao Tâm nhi không tới cùng Trọng Lâm, nhìn thấy cô nhóc ngủ say như vậy, đành chờ cô ngủ dậy rồi hỏi cũng được.

“Trình Dịch Phong, anh mau xuống đây một chút đi.” Chỉ còn cách gọi Trình Dịch Phong xuống bế cô lên, vậy cũng tốt, đây cũng là cho Tâm nhi một cơ hội.

“Em như thế nào lại quen biết Dịch Tâm vậy?” Trình Dịch Phong đang ôm Dịch Thủy Tâm thắc mắc tại sao các cô lại quen nhau, sao cô ta lại đột nhiên chạy đến đây, chắc là thấy tờ giấy anh để lại rồi.

“Anh biết tôi sẽ không trả lời mà, cần gì phải hỏi.” Thu Ý Hàm đã hứa với Dịch Thủy Tâm sẽ giữ bí mật chuyện của cô ấy với Trình Dịch Phong, hơn nữa cũng không muốn cùng người khác nói về chuyện của cô ấy, cho nên dùng một câu đơn giản chặn lời Trình Dịch Phong.

Suốt một đường Trình Dịch Phong hoàn toàn trầm mặc.

Trình Dịch Phong đưa tay đặt lên trán Dịch Thủy Tâm, nếu bệnh sao còn đến đây? Sao lại không biết tự chăm sóc bản thân mình.

“Em ngốc quá.” Trình Dịch Phong trìu mến nhìn cô. “Em như vậy, muốn tôi phải làm sao bây giờ!”

“Hôm nay anh ở đây chăm sóc cô ấy đi.” Thu Ý Hàm hy vọng anh ta không lẩn tránh Tâm Nhi nữa. “Chuyện công việc em sẽ đi một mình!”

Bây giờ Tâm nhi như vậy, tuyệt đối không thể để cô ấy một mình ở lại đây.

“Đổi lại giờ sao?” Thu Ý Hàm đang muốn đi đến chỗ hẹn đột nhiên nhận được điện thoại của bên kia. “Khi nào ngài có thời gian, xin báo cho tôi biết trước tiên.”

Trước kia lúc hợp tác chưa từng xuất hiện tình huống hủy hẹn kiểu này, đến cuối cùng là ai ở đằng sau động chân động tay? Hy vọng không phải như những gì cô đoán.

“Alo, anh đến rồi sao! Em đang ở khách sạn XX.” Bây giờ Tâm nhi đang ở cùng Trình Dịch Phong, nếu Tâm Nhi vẫn chưa sẵn sàng nói thật mọi chuyện với Trình Dịch Phong, trước hết không cần nói với Trọng Lâm chuyện của Tâm Nhi.



“Anh mới đến nơi à?” Thu Ý Hàm hỏi thăm dò Trọng Lâm.

“Đúng vậy, sao vậy, có phải không muốn gặp anh không, vậy thì anh sẽ đi ngay lập tức.” Trọng Lâm đã không thể chờ đợi để gặp được cô.

Thu Ý Hàm nhắc nhở mình đừng quá đa nghi, nếu đã quyết định tin tưởng anh, sẽ không vì một chút chuyện vu vơ mà nghi ngờ anh.

“Công việc của em xử lý như thế nào rồi?” Trọng Lâm rất quan tâm đến chuyện này.

“Xảy ra chút chuyện, có thể phải kéo dài thêm vài ngày nữa.” Thu Ý Hàm nghĩ đến vấn đề này liền chau mày lại.

“Con gái không nên chau mày như thế, sẽ có nếp nhăn đấy.” Trọng Lâm xoa xoa trán của cô, yêu thương nói.

“Anh đói bụng không, chúng ta đi ăn gì trước đi.” Thu Ý Hàm sợ anh chạm mặt Dịch Thủy Tâm, tuy rằng lúc này có thể cô ấy còn chưa tỉnh, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

“Muốn đi đâu ăn?” Trọng Lâm trưng cầu của ý kiến của cô

“Đi XX đi, mặc dù hơi xa, nhưng món ăn Trung Quốc rất ngon!”

“Em hôm nay có hơi kỳ lạ, có phải công việc rất khó giải quyết hay không?” Nhìn thấy thái độ khác thường của cô, Trọng Lâm quan tâm hỏi.

“Không có, có thể do sai lệch múi giờ, nên tối qua ngủ không ngon lắm.” Thu Ý Hàm tùy tiện bịa một lý do, không biết vì cái gì, trong tiềm thức cô cũng không muốn bàn với anh chuyện công việc.

“Vậy em đi nghỉ nơi một chút trước đi, ăn gì để nói sau.” Vết thương của cô chắc vẫn chưa lành hẳn, Trọng Lâm không hy vọng cô cực nhọc quá mức.

“Không có việc gì, đi thôi!” Thu Ý Hàm nhìn anh nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play