Sau khi Thu Ý Hàm và Trình Dịch Phong đến nơi, việc đầu tiên là liên lạc ngay với người phụ trách phía bên đối tác, nhưng mà tình huống không khả quan lắm. Người phụ trách bên đó phải tới buổi chiều ngày mai mới đồng ý rút ra thời gian gặp họ, trong khoảng thời gian dài như vậy không biết có xảy ra biến cố gì không.
“Anh đặt khách sạn rồi đúng không, chúng ta về đó trước thôi.” Thu Ý Hàm nói với Trình Dịch Phong, “Xem ra đêm nay lại một đêm mất ngủ rồi.”
“Không phải Thu Đại tiểu thư rất tự tin sao?” Trình Dịch Phong ở phía sau còn không quên nói đùa.
“Tối hôm nay chúng ta phải chuẩn bị tốt tài liệu cho ngày mai dùng đến, dù một chút sai lầm nhỏ cũng không để xảy ra.” Trực giác Ý Hàm mách bảo chuyện này mà giải quyết không xong, sẽ còn nhiều chuyện khác kéo nhau đến nữa.
“Tôi tự tin thật, nhưng không mù quáng.” Thu Ý Hàm nói xong câu này, tựa lưng vào ghế nhắm lại.
—
Trời dần dần tối sầm, Dịch Thủy Tâm đến giờ này vẫn còn ngồi xổm trước cửa nhà Trình Dịch Phong, đã trễ vậy rồi anh còn chưa về, không phải Dịch Thủy Tâm lo lắng anh ta xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ mình rời đi lúc này thì Dịch Phong trở về.
Nhìn thấy trời đầy bụi bặm, không phải sắp mưa chứ? Không biết Dịch Phong có mang theo dù không nữa, Dịch Thủy Tâm càng lo lắng. Nhưng cô lại quên rằng nếu trời mưa thì cô cũng chẳng có chỗ tránh mưa.
“Lạnh quá, sao mà anh ấy vẫn chưa về chứ.” Cả người Dịch Thủy Tâm đã bị mưa tạt ướt hết. Đúng rồi, có thể gọi cho chị Hàm hỏi thử xem chị ấy có biết Dịch Phong đi đâu không.
“Ai! Làm sao vậy nè.” Sao điện thoại không có tín hiệu, thôi quên đi, phía trước có buồng điện thoại công cộng, vào đó gọi vậy!
“Tâm Nhi, em gọi lúc này có chuyện gì sao?” Thu Ý Hàm quan tâm hỏi.
“Trình Dịch Phong, anh ấy không xảy ra chuyện gì chứ?” Dịch Thủy nóng lòng hỏi, “Hhh…ắc xì!” Tiếp theo liền hắc xì một cái.
“Anh ta đâu có bị gì, chỉ là cùng chị qua Mỹ bàn công việc thôi, anh ta không nói với em à?” Thu Ý Hàm cảm thấy rất kỳ quái.
“Không có gì, anh ấy không bị sao là tốt tồi! H… hắc xì!” Nghe được Trình Dịch Phong không có chuyện, cô an tâm rồi.
“Em bị sao vậy?” Thu Ý Hàm nghe giọng cô hơi khàn khàn.
“Không có việc gì, em chỉ dầm mưa xíu thôi!” Dịch Thủy Tâm không muốn nói nguyên nhân chính là do ngồi chờ Trình Dịch Phong, sợ Ý Hàm lỡ miệng nói cho Dịch Phong biết, anh lại cười cô khờ khạo, cô không muốn làm anh ghét cô thêm nữa.
Dịch Thủy Tâm mở túi lấy phần cơm hộp cô đã làm cho Dịch Phong, nuốt xuống từng muỗng từng muỗng. Đây là lần đầu tiên cô tự tay làm, nhưng anh lại không cách nào ăn được rồi, mình ăn giúp anh ấy vậy! Lạnh rồi, tại để lâu quá mà!
—
“Anh hai, anh đi Mỹ đúng không?” Dịch Thủy Tâm nhìn Trọng Lâm đang thu dọn đồ đạc.
“Uhm.”
“Cho em đi chung đi?”
“Không được, em còn đang bệnh, nên ở nhà nghỉ ngơi!” Vì cái gì khiến cho em ấy muốn đi Mỹ vào lúc này chứ, trước kia đã đi nhiều lần rồi mà, chính nó cũng từng nói đi Mỹ cũng chẳng còn nơi nào để chơi.
“Em muốn đi làm gì?”
“Đâu có gì đâu? Người ta chỉ là muốn đi vậy thôi!” Dịch Thủy Tâm không muốn nói cho anh trai biết nguyên nhân thực sự.
“Không được, mơ cũng đừng mơ!” Trọng Lâm muốn cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Hứ! Anh trai anh chính là người nhỏ mọn nhất thế giới, anh không đưa em theo chẳng lẽ em không biết tự đi sao chứ? Dịch Thủy Tâm quyết định dựa vào chính bản thân mình.
—
Dịch Thủy Tâm đã gọi điện thoại cho Ý Hàm dặn đón cô ở sân bay XX, khi đi ngang qua một khu hội sở, Thu Ý Hàm nhìn thấy được người phụ trách bên đối tác đang nói chuyện với một người khác sau cánh cửa thủy tinh, nhưng mà người kia nhìn phớt qua hơi giống Trọng Lâm. Chắc là người giống người mà thôi, Thu Ý Hàm nhắc nhở mình đừng nên nghĩ quá nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT