“Anh qua bên này có việc gì vậy?” Thu Ý Hàm vẫn để tâm đến hình ảnh cô thoáng thấy trước đó.

“Không phải đã nói rồi sao, anh đặc biệt đến đây là vì em!” Trọng Lâm nghe thấy câu hỏi của cô thì không được tự nhiên cho lắm.

“Nhìn không ra anh là kiểu người tình cảm ủy mị thế kia?”

“Chẳng lẽ anh đến đây làm em mất hứng sao?” Trọng Lâm tỏ ra hơi thất vọng.

Thu Ý Hàm trầm mặc một chút. “Em trước đó nhìn thấy một người rất giống anh.”

“Thật sao? Lại còn có người đẹp trai giống anh được à.” Trọng Lâm không để cô phát hiện sự bất thường của anh, cố ý trêu chọc nói. “Anh cũng muốn nhìn thấy nữa.”

“Anh thật là vừa mới đến đây sao?” Thu Ý Hàm vẫn rất hoài nghi.

“Em đang nghi ngờ cái gì vậy?” Trọng Lâm sờ sờ đầu cô.

Lắc lắc đầu, Thu Ý Hàm quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa, đã tiếp nhận anh, thì không nên tùy tiện nghi ngờ.

“Vào quán kia đi!” Nhìn thấy phía trước có một nhà hàng, Thu Ý Hàm cảm thấy khoảng cách như vậy cũng đủ để Tâm Nhi tìm ra biện pháp giải quyết.

“Xem ra lúc quay về tốn không ít thời gian đâu.” Trọng Lâm bình tĩnh nói chuyện này, cô ấy muốn tới nơi xa vậy đúng là rất kỳ lạ, có khi nào Ý Hàm đã phát hiện chuyện gì không?

“Anh gọi món trước đi, em đi vệ sinh một chút.” Thu Ý Hàm cảm thấy cần thiết phải nói chuyện với Tâm Nhi trước khi Trọng Lâm phát hiện ra cô nhóc, cô cần nghĩ ra phương án giải quyết cho tốt. Hiện giờ có thể Tâm Nhi chưa tỉnh, vẫn nên gọi cho Trình Dịch Phong hỏi tình hình hiện tại của Tâm Nhi.

“Tâm Nhi giờ đã tỉnh chưa?” Thu Ý Hàm lúc này quan tâm nhất là vấn đề này.

“Uhm, mới vừa tỉnh, tinh thần còn không tệ chút nào.” Nghe Trình Dịch Phong nói có vẻ không vui mấy.

“Vậy là tốt rồi, đưa điện thoại cho cô ấy đi, tôi có việc tìm cô ấy.” Phải tiết kiệm thời gian, ở trong này lâu quá, chút phải giải thích với Trọng Lâm nữa.

“Chị Hàm, chị nhất định phải giữ chân anh trai em lại!” Dịch Thủy Tâm sợ bị Trình Dịch Phong hiểu lầm, nhưng hiện giờ lại không nghĩ ra cách nào để giải quyết.

“Uhm, chị sẽ cố gắng, chào em!” Thu Ý Hàm cúp điện thoại, một lần nữa quay về chỗ ngồi ngồi xuống.

Trọng Lâm trước sau đều cảm thấy hành động của cô rất khác thường, nhưng lại không biết cô là vì sự việc khó nói kia, chẳng lẽ cố còn kế hoạch nào khác sao?

“Chúng ta ăn xong, rồi đi dạo xung quanh một chút đi! Chúng ta dường như lâu rồi chưa có hẹn hò.” Thu Ý Hàm nghĩ cách cho Tâm Nhi thêm thời gian, dù sao với tình huống này không phải một ít thời gian có thể xử lý được.

“Em nói sao thì cứ làm vậy, anh đều nghe theo em.” Trọng Lâm cũng hiểu được họ phải có một buổi hẹn hò thật tốt.

~~~

“Miệng vết thương còn đau không.” Trọng Lâm lấy tay vuốt ve nơi cô bị thương, đau lòng hỏi, đây là bằng chứng chứng minh cô yêu anh, anh cũng có tư tâm hy vọng có thể lưu lại dấu vết, nói anh ích kỷ cũng được, anh rất thích vết thương này trên người cô, như tình yêu của cô vậy.

“Không nhắc tới thì sẽ không đau nữa.” Thu Ý Hàm cầm tay anh, tựa vào lồng ngực anh, hôm nay cô thực sự rất vui vẻ rất hạnh phúc.

“Trọng Lâm, thật ra em…” Thu Ý Hàm chưa nói xong thì tiếng chuông cửa đã vang lên.

“Thật ngại quá, xem ra là anh tới không đúng lúc?” Trình Dịch Phong đứng ở ngoài cửa, miệng thì nói vậy nhưng trên mặt không có một chút nào tỏ vẻ ngại ngùng cả.

“Anh có việc gì sao?” Trọng Lâm có điểm không hài lòng.

“Thu Đại tiểu thư, anh có chuyện muốn bàn bạc với em, có người ngoài như vậy không tiện cho lắm.” Lúc Trình Dịch Phong nhìn qua Trọng Lâm, đáy mắt có sự sắc bén.

“Anh về phòng trước đây, anh ở phòng XXX.” Bây giờ Trọng Lâm còn chưa muốn đối đầu với Trình Dịch Phong, nhưng anh cảm giác được ánh mắt Trình Dịch Phong khi nhìn anh tràn đầy hận thù, nhưng anh không nhớ trước kia đã từng đối phó với anh ta. Có lẽ anh đối phó với quá nhiều người, nhớ không rõ nữa. Bất quá Trọng Lâm cảm thấy anh ta chỉ là một vai diễn nhỏ, hiện giờ không cần phải… lãng phí tinh lực với anh ta, hơn nữa lúc này đã có một người muốn loại bỏ anh ta, cũng vừa lúc không cần đến anh ra tay.

“Công việc có gì sao… không phải có tin xấu chứ.” Trình Dịch Phong đi vào đóng cửa lại, từ lúc nhìn thấy Trọng Lâm thì anh đã cảm thấy sự việc có chỗ kỳ lạ.

“Cuộc hẹn đêm nay bị hủy rồi, hẹn lại lúc khác.” Thu Ý Hàm mặt không gợn sóng nói ra.

“Em không cảm thấy việc Trọng Lâm đến đây có liên quan gì sao?” Trình Dịch Phong nhắc nhở cô.

“Anh ấy đến đây vì tôi, có quan hệ gì chứ?” Thu Ý Hàm không quan tâm.

“Em không nên tin tưởng hắn ta, con người này không đơn giản như vậy, em phải cẩn thận.” Trình Dịch Phong tuy bằng lòng giao Thu Ý Hàm đến tay Trọng Lâm, nhưng nếu hắn ta làm tổn thương cô, anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Tôi tự biết chừng mực, anh ấy có đáng để tin tưởng hay không, không cần anh cho tôi biết, nhưng tôi tin anh ấy sẽ không làm chuyện tổn hại đến tôi.” Thái độ Thu Ý Hàm rất kiên quyết, anh đã nói sẽ không làm tổn thương cô, vậy thì cô sẽ tin anh.

“Tâm Nhi đâu?” Thu Ý Hàm không muốn bàn tiếp vấn đề này.

“Cô ấy ở trong phòng anh không chịu đi ra.” Trình Dịch Phong đối với việc cô thay đổi đề tài thì không vui, “Anh hy vọng em có thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của việc này?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play