. Anh mới là người nhà
An Dật ói đến mức đầu óc choáng váng, làm Hạ Vũ ngoài bất đắc dĩ ra thì vẫn là bất đắc dĩ.
Gã vỗ nhè nhẹ vào lưng An Dật giúp hắn thuận khí: “Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa, cho dù tửu lượng cậu khá nhưng cũng không thể uống nhiều như vậy được.”
An Dật đã có một chút tỉnh táo: “Em gái cậu chứ. . . . . . Tại tôi uống cocktail rượu nên dễ say thôi. . . . . .”
Hạ Vũ bực bội nói: “Đã biết mà còn uống?”
An Dật: “Lão tử muốn tự ngược, không được sao. . . . . .”
Hạ Vũ: “Ngược em gái cậu! Tôi đây không rảnh đưa cậu về đâu, cái nhiệm vụ vinh quang này cứ để tên Trần Trăn kia làm đi.”
An Dật: “. . . . . .”
Hai người lăn qua lăn lại trong toilet cũng hơn nửa tiếng, cuối cùng An Dật cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tiếp theo đó, Hạ Vũ mang theo An Dật ra khỏi khách sạn, chuẩn bị gọi xe đưa hắn trở về.
Thế nhưng lại có chuyện gã không ngờ tới, là Trần Trăn đã lái xe đứng chờ ngoài cửa.
“Đằng sau vẫn còn chỗ.” Trần Trăn nhìn Hạ Vũ nói.
Lúc này thần trí An Dật có hơi mơ màng, hắn nhìn chằm chằm Trần Trăn một hồi lâu, sau đó quay sang nói nhỏ với Hạ Vũ: “Thiệt nhiều Trần Trăn. . . . . .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Trần Trăn: “. . . . . .”
Cậu trai ngồi ở ghế phó lái nhịn không được cười ha ha: “Thế có mấy Trần Trăn?”
Không ngờ An Dật lại thật sự xòe tay ra đếm: “Một, hai, ba. . . . . .”
Cậu trai liền ôm bụng cười như điên, cười đến mức gập luôn người lại: “Ha ha ha ha. . . . . . Thú vị, rất thú vị!”
Trần Trăn đập cậu ta một cái: “Đồng Tuấn Nghị! Cười em gái cậu!”
Còn Hạ Vũ thì nổi quạu gào lên bên tai An Dật: “Xin anh đó An đại ca, đừng tự làm mình mất mặt có được không?”
An Dật trừng mắt nhìn Hạ Vũ: “Mất ông nội cậu, đừng có tưởng An Dật đây dễ ức hiếp!”
Hạ Vũ dở khóc dở cười: “Không có ai ăn hiếp cậu hết, được chưa!”
An Dật vừa định nói gì đó, chợt một trận gió đột nhiên thổi qua. Hắn nhịn không được rùng mình: “A Vũ, lạnh quá. . . . . . Tôi muốn về nhà!”
Hạ Vũ chưa kịp nói gì, Trần Trăn đã cướp lời: “Lên xe.”
Hạ Vũ nhìn nhìn Trần Trăn, sau đó lại nhìn nhìn An Dật.
Nói thầm, hai người có làm chuyện gì cũng đừng có kéo tôi theo nha, lên xe thì lên xe, có xe chùa mà không đi là đồ ngốc!
Nghĩ tới đây, Hạ Vũ không do dự nữa. Mở cửa xe, tiếp theo đẩy An Dật vào trong ngay lập tức.
Sau đó gã cũng chui vào ngồi cùng.
Khi An Dật ngồi lên xe rồi, đầu óc hắn vẫn còn mơ màng.
“A Vũ, có phải về đến nhà rồi không? Tôi muốn ngủ. . . . . .” An Dật vẻ mặt tội nghiệp nói.
“Còn chưa tới, mới lên xe thôi mà.” Hạ Vũ thiệt bội phục chính mình, gã vậy mà lại rất có kiên nhẫn đi theo giúp cái cậu nhóc đang say bét nhè này.
Thấy Trần Trăn không hỏi địa chỉ chỗ bọn họ ở mà đã bắt đầu khởi động xe, Hạ Vũ rất nghi hoặc: “Anh biết nhà cậu ấy?”
Trần Trăn hừ lạnh một tiếng: “Có chuyện gì của em ấy mà tôi không biết?”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
“A Vũ, tôi nói với cậu chuyện này. . . . . . Cái tên Reeve kia thật sự rất hỗn đản. . . . . . Tôi vừa liếc mắt một cái liền biết anh ta là đồng chí. . . . . .” An Dật uống say rồi thì vô cùng ồn ào, hắn liên tục lảm nhảm với Hạ Vũ.
Hạ Vũ vừa đối phó với hắn, vừa theo dõi sắc mặt Trần Trăn: “Mắt cậu chuẩn như vậy từ lúc nào sao tôi lại không biết?”
An Dật ha ha cười, nói: “Bởi vì ánh mắt của anh ta khi nhìn tôi á, cũng xấu xa y như tên Trần Trăn. Tôi biết mà!”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Trần Trăn: “. . . . . .”
Đồng Tuấn Nghị che miệng cười sằng sặc.
“Còn cười nữa tôi lập tức đạp cậu ra ngoài.” Trần Trăn ném cho cậu ta một câu.
Đồng Tuấn Nghị rốt cuộc nhịn hết nổi nữa, cười thành tiếng: “Trăn, người yêu anh thú vị ghê, hèn gì anh lại thích!”
Trần Trăn còn chưa mở miệng, An Dật ngồi đằng sau đã giành nói trước: “Ai thú vị? Lão tử rất buồn chán . . . . . .”
Hạ Vũ thật sự chịu không nổi An Dật say mềm này nữa: “Buồn chán em gái cậu! Ngày nào cậu cũng đi quyến rũ Angelina mà buồn chán cái gì? !”
Mới vừa nói xong, chợt cảm thấy vẻ mặt Trần Trăn thay đổi, Hạ Vũ liền kêu gào trong lòng: xong rồi. . . . .
Chỉ thấy Trần Trăn tự tiếu phi tiếu nói: “Quyến rũ Angelina?”
Hạ Vũ không dám hé răng nói thêm tiếng nào. Nhưng ai dè An Dật lại cười hì hì: “Angelina cười lên rất dễ nhìn!”
Trong lòng Hạ Vũ thầm cầu nguyện giúp An Dật: An Tiểu Miêu cậu bớt lý sự đi, bằng không tôi đây không bảo vệ được cậu đâu.
Đáng tiếc, lời cầu nguyện của Hạ Vũ đã muộn.
Trần Trăn thoạt nhìn rất tức giận, y giẫm phanh xe, quay đầu nói với Hạ Vũ: “Ngài Hạ, cậu có thể tự ngồi taxi mà về được không?”
Hạ Vũ nghe xong lập tức chắn trước người An Dật: “Anh muốn làm gì?”
Trần Trăn tựa tiếu phi tiếu: “Hình như tôi đâu có nghĩa vụ phải nói chuyện của tôi cho cậu biết?”
Hạ Vũ: “Tôi không thể giao An Dật cho anh được.”
Vẻ mặt Trần Trăn nháy mắt lạnh như băng: “Em ấy là người của tôi, cậu không có tư cách nhúng tay vào chuyện giữa tôi với em ấy.”
Hạ Vũ: “Chính anh bỏ mặc An Dật một mình rồi chạy tới Nhật, bây giờ còn không biết thẹn đến đây cướp người?”
Trần Trăn: “Tôi biết người yêu cậu là người khác.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Đồng Tuấn Nghị nhìn ba người đang xoắn xuýt, không nhịn nổi nữa, nói: “Quan hệ của mấy người phức tạp thiệt đó?”
Trần Trăn: “Con nít biến qua một bên.”
Đồng Tuấn Nghị gào lên: “Em 21 tuổi rồi, không phải con nít!”
Trần Trăn: “Với cái mặt búp bê này của cậu, muôn đời đều là 16 tuổi.”
Đồng Tuấn Nghị: “Không cho anh nói biệt hiệu của em!”
Hạ Vũ nhìn hai người bọn họ bla bla, nhất thời im lặng chẳng biết nói gì. Cái tình huống gì thế này?
Lúc này An Dật lại tiếp tục nói chuyện ngoài lề: “Kháo, về tới nhà chưa? Cái taxi khỉ gió gì thế này? ! Lão tử muốn khiếu nại!”
Hạ Vũ nhịn hết nổi trợn mắt lên: “Khiếu nại em gái cậu! Lão tử thiệt muốn đem cậu đi quăng!”
Trần Trăn: “Vậy quăng cho tôi đi.”
Hạ Vũ liếc xéo y: “Dù có quăng vào thùng rác cũng không quăng cho anh.”
An Dật: “Kháo! Hạ Vũ cậu mới đáng quăng thùng rác!”
Hạ Vũ: “Mẹ nó, nếu còn ồn ào nữa tôi sẽ đem cậu quăng cho Trần Trăn!”
An Dật: “Có cậu mới ồn ào!”
Hạ Vũ: “. . . . . . Kháo, Trần Trăn, người này cho anh. Tôi chịu hết nổi rồi.”
Trần Trăn: “. . . . . .”
Nói xong, Hạ Vũ mở cửa xe đi xuống thật.
Trước khi đi gã còn nói với Trần Trăn: “Nếu anh còn dám làm cậu ấy đau lòng, Hạ Vũ tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
Trần Trăn cười cười: “Cậu không có cơ hội đó đâu.”
Hạ Vũ hừ lạnh: “Tốt nhất là vậy đi. Bằng không tôi sẽ đem cậu ấy tới một nơi mà anh có tìm suốt đời cũng không thể thấy.”
Trần Trăn: “Vậy thì tôi sẽ dẫn em ấy rời xa cậu trước tiên.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Trần Trăn khởi động xe lần nữa.
Vẻ mặt An Dật ngồi đằng sau vẫn còn mù mờ: “Hạ Vũ nhà tôi đâu?”
Trần Trăn bực mình nói: “Hạ Vũ không phải người nhà của em.”
An Dật la hét: “Cậu ấy chính là gia đình của tôi!”
Trần Trăn: “Anh mới là người nhà của em.”
An Dật: “Tôi muốn Hạ Vũ!”
Trần Trăn: “Muốn em gái em.”
Đồng Tuấn Nghị ngồi bên cạnh rốt cuộc nín hết nổi nữa, mở miệng: “Trăn, người yêu anh thật sự rất thú vị nha. Cho em mượn chơi vài ngày đi.”
Trần Trăn: “Cút.”
Sau đó y quay lại nhìn thì thấy, An Dật đã nằm xuống băng ghế sau bắt đầu tiến vào trạng thái ngủ.
Trần Trăn: “. . . . . .”
Đồng Tuấn Nghị: “. . . . . .”