. Vào nhầm gay bar.
Sau khi rời khỏi hội nghị ở Khải Đế, An Dật rất ư là tự nhiên phủi đích bỏ đi chơi.
Florida là một thành phố hết sức phồn hoa, có cảm giác khắp nơi tràn ngập mùi tiền giấy.
An Dật đi dạo không mục đích, tưởng mình như là một vị khách xa lạ cô độc nơi tha hương.
Từ sau khi cùng Hạ Vũ đến Jonsson, hắn và gã rất ít khi liên lạc với nhau. Hai người trong công ty hầu như không hề gặp mặt.
An Dật không trách gã, bởi hắn biết Hạ Vũ cũng là một người thân bất do kỷ.
Đi rất lâu rất lâu, cuối cùng dừng chân trước một loạt quán bar.
Không suy nghĩ nhiều, An Dật cảm thấy có lẽ hắn nên vào đó uống rượu để giết thời gian.
Một số quán bar ở Mĩ đều hoạt động đủ 24h, cho dù là ban ngày nhưng họ vẫn mở cửa làm ăn như thường.
An Dật chọn ra một quán nhìn có vẻ khá phong cách, rồi đi vào trong.
Người ở trong không nhiều lắm, bên cạnh quầy rượu cũng chỉ có le hoe hai ba người.
Không gian rất yên tĩnh.
Gọi một ly cocktail mà mình thích uống, An Dật ngồi dựa vào chiếc ghế gần với quầy rượu nhất.
Một chàng trai Châu Á bề ngoài có vẻ không tệ xuất hiện trong quán bar, tự nhiên đã thu hút vô số ánh mắt, bất quá An Dật chẳng mảy may quan tâm.
Dù sao đây cũng đâu phải lần đầu tiên hắn ở nước ngoài.
Giống như người nước ngoài xuất hiện ở Trung Quốc, bao giờ cũng bị một số người nhìn chăm chú.
An Dật nghĩ tới rất nhiều điều, nhưng chỉ có độc nhất một điều hắn không hề nghĩ tới, hắn vậy mà lại. . . . . Vào nhầm gay bar.
Tất nhiên đây không phải là quán bar bình thường rồi, mà chính là một quán bar đồng tính.
Kết quả là hắn cứ như vậy mà đâm đầu đi vào trong, trở thành mục tiêu của người ta rồi mà vẫn không hay biết gì.
Thấy An Dật cô đơn ngồi một mình, bartender có ý đồ gạ gẫm.
“Thưa ngài, ngài đi một mình?” Bartender rất lịch sự.
An Dật bực bội nhìn gã ta: “Chẳng lẽ anh thấy hai người?”
Bartender sững người một chốc, gã không ngờ tới người anh em này lại nói tiếng Anh khá là lưu loát, dù rằng thái độ của cậu ta không tốt chút nào.
Thái độ của An Dật biểu thị rõ ràng là không muốn để ý tới người khác.
Bartender biết điều không tiếp tục làm phiền hắn nữa.
Cho đến khi có hai người đàn ông khác cũng cùng là người Châu Á đi tới đập tan sự hờ hững của An Dật.
Người đàn ông bề ngoài bảnh bao mới vừa đến quầy bar liền phát hiện An Dật, vẻ mặt dường như rất ngạc nhiên: “Ha, đây không phải An Dật An đại thiếu gia hay sao?”
Nghe phát âm tiếng Trung, An Dật nghi hoặc liếc mắt qua, không ngờ tới người nói lại là Lý Thiếu Phong đang cười đến mức vô cùng khiếm nhã.
Lý Thiếu Phong đĩnh đạc tiêu sái đi tới ngồi cạnh An Dật, sau đó quay đầu vẫy vẫy tay với người phía sau: “Bảo bối ngốc, đến đây. Coi ai nè.”
An Dật vừa nhìn, hơi bất ngờ là ngay cả Trương Suất cũng đến đây.
Kháo, đã ra nước ngoài rồi mà vẫn còn gặp phải tên oan gia này.
An Dật liếc Lý Thiếu Phong: “Sao anh lại ở đây?”
Lý Thiếu Phong cũng gọi một ly rượu cocktail: “Tiểu Suất nhà tôi nhao nhao đòi tới Florida chơi, nên tôi mới dẫn em ấy tới đây. Nhưng còn cậu, sao cậu lại ở chỗ này?”
An Dật: “Tôi chuyển nơi công tác đến một công ty ở đây.”
Lý Thiếu Phong vỗ vỗ vai hắn, trưng ra bản mặt của một anh hai tốt: “Vẫn tốt chứ hả, cậu với A Trăn tiến triển tới đâu rồi?”
An Dật trợn mắt nhìn gã: “Đừng có làm như anh rất thân với tôi.”
Lý Thiếu Phong: “Làm gì mà nói năng xa lạ dữ vậy? Dù gì thì chúng ta cũng đã quen nhau khi cậu vừa mới sinh cơ mà. Bộ dạng cậu mang tã tôi đây vẫn còn nhớ ~”
An Dật: “. . . . . . Lý Thiếu Phong anh đừng có nói năng tùy tiện như vậy được không?”
Lý Thiếu Phong: “Hồi nhỏ tôi sao thì lớn lên vẫn vậy thôi, cậu phải tập làm quen đi.”
An Dật: “. . . . . .”
Lúc này Trương Suất cũng đã đi tới, thấy An Dật, hiển nhiên cũng rất giật mình: “An Dật, cậu thế nào lại ở đây?”
An Dật cười cười với Trương Suất, giơ ly rượu trên tay lên: “Tới đây uống rượu chứ gì nữa.”
Trương Suất càng thêm nghi hoặc: “. . . . . . An Dật, cậu cũng cong rồi à?”
An Dật: “Sao tự nhiên lại nói vậy?”
Trương Suất: “Nếu không thì sao cậu lại tới cái nơi này uống rượu?”
An Dật: “? ? ?”
Trương Suất: “Cậu không biết đây là gay bar?”
An Dật: “! ! !”
Lý Thiếu Phong nhịn cười hết nổi: “Bảo bối ngốc ơi, anh vừa phát hiện có người so với em còn ngốc hơn. . . . . . Ha ha ha. . . . . .”
Tiếp theo là Trương Suất và An Dật cùng đồng thanh nói: “Ngốc em gái anh!”
Lý Thiếu Phong: “Nè nè, hai người các cậu có phải anh em thất lạc nhiều năm không vậy? Ngay cả câu cửa miệng cũng giống y như nhau?”
Sau đó Trương Suất và An Dật lại đồng thanh nói lần nữa: “Thất lạc ông nội anh!”
Lý Thiếu Phong: “. . . . . .”
Hai cậu nhóc này cũng quá mức ăn ý rồi.
“Tôi nói cậu vào nhầm gay bar thì thôi đi, nhưng làm gì mà ngồi một mình uống rượu giải sầu?” Lý Thiếu Phong tiếp tục ngồi lảm nhảm bên tai An Dật, “A Trăn đi Nhật hơn nửa năm, tôi còn tưởng là cậu sẽ đi theo cậu ta chứ.”
An Dật rất muốn bóp chết Lý Thiếu Phong: “Kháo, đừng có nhắc tới anh ta trước mặt tôi!”
Lý Thiếu Phong nhất thời hiếu kỳ: “Sao? Là cậu vứt bỏ cậu ta hay là cậu ta vứt bỏ cậu?”
An Dật: “Anh quản được sao?”
Lý Thiếu Phong: “A Trăn là bạn tốt của tôi nha, nói thế nào thì cậu cũng có thể coi là em trai tôi rồi. Đương nhiên chuyện này phải liên quan tới tôi.”
An Dật: “Anh thấy anh có trách nhiệm của một người anh lắm sao? Hồi còn nhỏ lúc nào cũng ăn hiếp tôi, về tới nhà còn nói xạo với người lớn là rất quan tâm chăm sóc tôi!”
Lý Thiếu Phong: “Ây du, có nhiêu đó cũng mang thù?”
Trương Suất cũng chen vào đề tài bọn họ đang nói tới: “Aizz, An Dật cậu không ở chung với Trần Trăn?”
Nói xong cậu nhìn về phía Lý Thiếu Phong: “Anh Phong, lần trước không phải Trần Trăn đã về nước rồi hay sao? Sao anh ta không đi tìm An Dật?”
Lý Thiếu Phong nhún nhún vai: “Cậu ta cũng chỉ về có một chốc, làm gì có thời gian. Cậu ta bây giờ là một người rất bận rộn, sự nghiệp đang rất huy hoàng.”
An Dật: “. . . . . .”
Nhưng ai dè, không biết Trương Suất kia cố ý hay vô tình mà nói thêm một câu: “Anh Phong, chẳng lẽ người mà Trần Trăn mang theo về lần trước mới là người yêu hiện giờ của anh ta? Làm em vẫn tưởng là An Dật! ! !”
Lý Thiếu Phong có chút bất đắc dĩ đỡ trán: “Bảo bối ngốc à, có một số việc em không hiểu đâu.”
“Không hiểu em gái anh, đừng có suốt ngày nói em cái gì cũng không hiểu!” Trương Suất lập tức tạc mao.
“Đợi lát nữa quay về khách sạn, anh sẽ chơi game với em, đừng so đo nữa nha?” Lý Thiếu Phong liền biết điều vuốt vuốt lông.
Trương Suất: “Em muốn cây rìu sét vàng!”
Lý Thiếu Phong: “Ừ ừ ừ, người tạo sét đương nhiên là em!”
An Dật nhìn hai người bọn họ khoe khoang hạnh phúc, chẳng biết tại sao lại có chút ghen tị: “Tôi nói hai người rãnh rỗi hết việc làm rồi hay sao mà lại đến quán bar này? Đã vậy còn đặc biệt chạy tới trước mặt một người độc thân là tôi đây nữa chứ, cố ý kích thích tôi?”
Lý Thiếu Phong vẻ mặt thông cảm nhìn An Dật: “An Tiểu Dật à! Quán bar này là tôi bỏ tiền ra đầu tư đó, cậu hiểu chứ?”
An Dật nhất thời có cảm giác giống như là sấm sét giữa trời quang.
Sau đó Lý Thiếu Phong đi tới, nói nhỏ bên tai An Dật: “Bằng trực giác nhạy cảm trời sinh của tôi, tôi biết cậu đã cong mất rồi.”
An Dật kinh hãi: “FML! Lý Thiếu Phong anh nói bậy bạ gì đó? !”
Lý Thiếu Phong ha ha hai tiếng: “Đừng mạnh miệng nữa, nói cho cậu hay, là một người trong nhóm đồng chí đã khai bao qua đàn ông, tôi vừa nhìn liền biết.”
An Dật hận không thể dùng hai mắt giết chết gã: “Chuyện tôi cong hay không cong liên quan gì tới anh?”
Lý Thiếu Phong: “Tôi phải cho A Trăn nhà tôi biết để cậu ấy tới Mĩ tìm người chứ.”
An Dật: “. . . . . .”
Lý Thiếu Phong nhìn An Dật một hồi, rồi trưng ra vẻ mặt ‘Cậu hết thuốc chữa’: “Nhìn biểu tình chờ mong trên mặt cậu kìa, muốn gặp A Trăn lắm phải không?”
Tới lúc này An Dật rốt cuộc cũng bình tĩnh hết nổi, dựng lông lên: “Chờ mong em gái anh! Kháo, tôi nghiêm túc tuyên bố, tôi với Trần Trăn ngay cả một cọng lông cũng chẳng hề liên quan!”
Lý Thiếu Phong dù thấy An Dật tạc mao nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Giải thích chính là che giấu.”
An Dật: “. . . . . .”