. Anh theo đuổi em
Khoảng hơn 10 giờ sáng, An Dật bị Trần Trăn dùng nụ hôn đánh thức.
Lúc đầu An Dật còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang diễn ra.
Chờ đến khi hắn nhớ tới tối hôm qua bị Trần Trăn ‘làm’ ở ban công xong, sau đó lại bị Trần Trăn tha vào phòng rồi leo lên giường làm thêm một chập nữa, nhất thời xấu hổ đến toàn thân cứng ngắc, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Cái loại xấu hổ này xuất phát từ biểu hiện *** khó tin tối hôm qua của chính An Dật hắn, cùng với một phần cảm xúc mà dù hắn đã chuẩn bị từ trước nhưng lại không ngờ nó lại kịch liệt tới mức độ này.
Phát giác ánh mắt An Dật đang nhìn mình, Trần Trăn cười khẽ, nói: “Nhìn tôi làm gì? Có phải chợt cảm thấy tôi đẹp trai hơn cậu không?”
An Dật khinh bỉ liếc xéo y: “Đồ tự mãn, tôi không quen anh!”
Trần Trăn nhào lên người hắn: “Chà chà, tối hôm qua nhiệt tình như thế, đến hôm nay lại trở mặt nói không quen?”
An Dật: “Nhiệt tình em gái anh, tối qua tôi uống say!”
Trần Trăn cười cười đầy gian xảo: “Vậy sao? Em say?”
An Dật: “. . . . . .”
Nhìn sắc mặt An Dật có vẻ không được khỏe, Trần Trăn cũng không tiếp tục chọc hắn nữa: “Sao vậy, có phải thắt lưng rất nhức hay không?”
Mặt An Dật lập tức cứng đờ, rõ ràng đã bị chọc trúng chỗ đau: “Nhức em gái anh.”
Trần Trăn cũng không cãi nhau với hắn, trái lại dịu dàng nói: “Đừng mạnh miệng, thấy khó chịu thì cứ nói ra đi.”
Biết hắn vẫn chưa quen với việc này, Trần Trăn chỉ có thể cố gắng kiên nhẫn cư xử với hắn như bình thường.
Để tránh xúc động quá mức, con mèo nhỏ này lại bắt đầu dựng lông.
An Dật này trước đến nay luôn thích ăn mềm chứ không ăn cứng.
Thấy Trần Trăn dịu dàng ôn nhu như thế, cơn nóng tức thì dịu bớt đi. Hắn trưng ra vẻ mặt đáng thương nói: “Kháo, anh nói tôi bây giờ làm sao mà đi chụp hình được đây?”
Trần Trăn thật sự không hề lo lắng về chuyện này: “Cho em nghỉ một ngày.”
An Dật: “Kháo, lấy công làm tư!”
Trần Trăn nheo mắt lại: “Sao nào, tôi thấy em có tinh thần như thế, vậy thì chúng ta lập tức đi chọn cảnh chụp ảnh ngay bây giờ nha?”
An Dật: “Eo tôi đau chân tôi đau mông tôi đau!”
Trần Trăn: “. . . . . .”
Dương Siêu với Đỗ Anh Phàm đứng dưới đại sảnh đợi thiệt lâu cũng không thấy An Dật với Trần Trăn ra đây, thế là bàn bạc nhau quyết định tới phòng An Dật gọi hắn trước tiên.
Tội nghiệp hai người đứng ở ngoài cửa kêu một hồi.
Tuy Trần giám đốc không dễ chọc, nhưng vì chuyện này có liên quan tới chén cơm, Dương Siêu và Đỗ Anh Phàm đành phải tới phòng Trần Trăn kêu cửa.
Kết quả đương nhiên càng khỏi phải nói, Trần Trăn cố tình mở cửa thật rộng để hai người bọn họ đi vào.
Tiếp theo đó, bộ dạng thê thảm của An Dật đang nằm trên giường rất đương nhiên là đã bị nhìn thấy.
“Mấy cậu thấy rồi đấy, xem ra hôm nay An tổ trưởng không thể đi ra ngoài chọn cảnh được.” Trần Trăn nói câu đó với vẻ mặt rất ư là đáng tiếc.
Vẻ mặt của Dương Siêu và Đỗ Anh Phàm giống như là bừng tỉnh ngộ, không ngừng gật đầu: “Dạ, tụi em biết mà. Tổ trưởng, anh nghỉ ngơi cho tốt nha.”
An Dật nằm trên giường, rất muốn SHI.
Hai người Dương Siêu và Đỗ Anh Phàm khá bối rối đi ra khỏi phòng Trần Trăn.
Tiếp theo cả hai cùng sầu não im lặng hồi lâu.
Sau đó Dương Siêu nghẹn ra một câu trước tiên: “Anh biết giám đốc có ý với tổ trưởng tụi mình, nhưng lại không ngờ tới quan hệ giữa bọn họ đã tới mức này. . . . . .”
Đỗ Anh Phàm gật gật đầu: “Ngày thường đúng là nhìn không ra, nhưng không phải tổ trưởng rất ghét Trần giám đốc hay sao?”
Dương Siêu: “Hầy, nói em hiểu em lại không hiểu. Đánh là thương mắng là yêu, biết không?”
Đỗ Anh Phàm: “. . . . . .”
Chờ bọn họ đi ra ngoài rồi, An Dật cuối cùng cũng không còn cách nào giữ bình tĩnh được nữa.
“A a a a a a a ——! ! ! Cái tên Trần Trăn đáng ghét kia! Anh cố ý phải không? ! Hả? ! Nhất định bọn họ đã hiểu lầm! Anh nói tôi sau này nhìn mặt họ kiểu gì đây? !”
Nếu không phải toàn thân An Dật vừa mỏi vừa đau, phỏng chừng sẽ thật sự làm liều nhào tới cắn người.
Trần Trăn vẫn rất bình tĩnh nhìn An Dật: “Hiểu lầm? Chúng ta vốn dĩ chính là loại quan hệ đó, còn cần hiểu lầm?”
An Dật hung dữ trừng mắt nhìn y, hận không thể biến cặp mắt thành súng máy.
“Được rồi, chắc em đói bụng rồi phải không? Tôi gọi cho em một chút đồ ăn nhẹ nhé.” Trần Trăn cầm điện thoại bàn chuẩn bị bấm nút gọi.
“Tôi không có đói!” An Dật vừa mới nói xong, chợt nghe một hồi tiếng động rất khả nghi truyền ra từ bụng hắn.
Thật ra Trần Trăn không hề nghe được, nhưng chính An Dật hắn lại đỏ mặt xấu hổ.
“Nhịn đói không tốt cho dạ dày đâu, hay là em có hứng thú thích tự ngược?” Trần Trăn nhếch mày.
“Có anh mới tự ngược, cả nhà anh đều tự ngược!” An Dật nhe ranh múa vuốt, “Ai nói tôi không ăn? Tôi muốn ăn tổ yến bào ngư!”
Trần Trăn lại nhếch mày: “Khẩu vị nặng vậy sao? Được, thỏa mãn em!”
An Dật: “. . . . . .Nè, tôi nói giỡn đó.”
Trần Trăn: “. . . . . .”
Trần Trăn sợ An Dật bị đau dạ dày, nên chỉ gọi những món dễ tiêu.
Cự tuyệt việc Trần Trăn muốn đút hắn ăn quả là ý tưởng tồi, An Dật ăn bữa sáng muộn này xong cũng chẳng biết vị nó thế nào.
Bởi vì Trần Trăn ngồi bên cạnh cứ một mực nhìn hắn chằm chằm, hại hắn không biết nên đặt tay đi nơi nào.
“Tiểu Dật.” Trần Trăn đột nhiên gọi một tiếng.
“Hửm?” An Dật theo bản năng liền lên tiếng trả lời.
Sau đó mới phản ứng lại, lông tơ trên người không kiềm nổi dựng đứng lên.
Hắn lẩm bẩm: “Đừng có gọi tôi là Tiểu Dật, tôi với anh không quen.”
Hiện nay chỉ có ông nội hắn mới gọi hắn như thế, Hạ Vũ thỉnh thoảng cũng sẽ kêu như vậy.
Trần Trăn đột nhiên gọi hắn, làm hắn có cảm giác hai người dường như rất thân thiết, khiến hắn có chút không tiếp thu được.
Song Trần Trăn lại hoàn toàn phớt lờ câu nói kia của An Dật: “Tiểu Dật, anh đang theo đuổi em, em biết không?”
An Dật nghe xong lập tức mất hứng ăn, hắn đập mạnh cái muỗng lên bàn: “Theo đuổi em gái anh, tôi đã nói rồi. Tôi là thẳng nam, không muốn làm cơ! Tôi cám ơn cả nhà anh!”
Trần Trăn khẽ cười: “Chỉ biết mạnh miệng.”
An Dật xụ mặt: “Anh đừng có tưởng tôi đây dễ ức hiếp.”
Trần Trăn: “Được rồi, tôi biết em là đại thiếu gia An gia mà.”
An Dật: “. . . . . .”
Thấy An Dật không ăn nữa, Trần Trăn cũng không cố ép hắn.
“Hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện chọn cảnh chụp hình không cần gấp đâu.” Trần Trăn để lại một câu rồi sau đó đi ra ngoài.
An Dật bị bỏ lại trong phòng, không thể làm gì khác hơn là trợn mắt than trời.
Mẹ nó, thắt lưng vừa đau vừa nhức, tối hôm qua sao hắn lại có thể điên cuồng như thế nhỉ. . . . . .
Tâm tình An Dật vô cùng bi tráng đến nỗi muốn lệ bôn.
Tên Trần Trăn này thật sự quá phức tạp, An Dật cảm thấy bản thân hắn thật sự không tài nào nhìn thấu y.
Cho dù Trần Trăn không ngừng nói muốn theo đuổi hắn, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn không tin y được.
Bởi vì hắn phát hiện, bất kể khi nào, lúc nào, thì Trần Trăn bao giờ cũng ở trong trạng thái bày mưu nghĩ kế, dường như việc gì cũng đều nằm trong lòng bàn tay y.
An Dật rất không thích loại cảm giác thế này.
Hắn thấy mình giống như một con mồi không cách nào đào thoát, sau đó lại bị gã thợ săn liên tục đùa bỡn.
“Hầy, nếu không thì từ chức rồi bỏ chạy luôn thôi. Ngày nào cũng chịu bị quấy rối thì đâu phải chuyện tốt lành gì. . . . . .” An Dật chớp chớp mắt lẩm bẩm.
Muốn đi tìm Hạ Vũ rồi đi Mĩ với gã, thế nhưng hắn lại không muốn đi nước ngoài, hơn nữa cũng không muốn làm phiền tới Hạ Vũ.
Về nhà kế nghiệp cha? Đánh chết An Dật cũng không muốn trở về.
Đột nhiên, An Dật cảm thấy rất bối rối. Trong cuộc đời này, hắn dường như không có lấy một mục tiêu để sống.