– Tôi muốn giết anh!
Đến gần trưa ngày hôm sau, An Dật mới chậm rãi tỉnh dậy.
Mới vừa tỉnh lại, hắn phải tốn gần một phút mới phát giác ra được nơi này không phải nhà của mình.
Tiếp theo đó hắn lập tức tìm điện thoại, kết quả mới rời giường có một chút, cả người liền ngã nhào xuống đất.
Hai chân vô lực còn chưa tính, mà ngay cả cái nơi khó nói kia lại còn đau rát khó chịu.
Và đến tận bây giờ hắn mới đột ngột nhận ra là bản thân mình đang trần truồng!
Kháo! Có ai tới nói cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?
Hoảng loạn một hồi, An Dật cuối cùng cũng phát hiện, đây là phòng của Trần Trăn.
Sục sạo lấy điện thoại từ trong túi quần, lại phát hiện nó đã tắt nguồn.
Lúc này tâm tư hắn vô cùng rối bời, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Sau khi chịu đựng cảm giác khó chịu trên người, mang quần áo xong xuôi đâu đó, hắn hoàn toàn không để ý tới việc phân tích tình hình, ngay lập tức tông cửa xông ra ngoài.
Ngay cả tin nhắn mà Trần Trăn để lại cho hắn trước khi y đi làm cũng không thấy.
Sau khi An Dật mang vẻ mặt kém tới cùng cực chạy ra khỏi khu vực nhà Trần Trăn, hắn liền vẫy một chiếc taxi rồi leo lên đó, khiến bác tài sợ tới mức thiếu chút nữa lái xe chạy luôn tới bệnh viện.
Lớn tới chừng này, hắn chưa bao giờ bất an như thế. Cho dù nghe được tin ba mẹ ly hôn, muốn đem hắn ném tới chỗ ông nội, hắn cũng không hoang mang như thế.
Chạy về nhà trọ của mình, An Dật ngay cả tay cầm chìa khóa cũng run rẩy.
Nhét chìa khóa vào mấy lần nhưng nó vẫn không chịu vào ổ, An Dật gấp đến độ ứa mồ hôi lạnh.
Lúc này, cửa phòng trọ lại đột ngột mở ra.
An Vũ vừa nhìn thấy An Dật sắc mặt tái nhợt liền bị sốc: “Anh, anh sao thế? !”
An Dật không rảnh trả lời, đẩy cậu ta qua một bên, sau đó vọt người chạy ào vào phòng tắm.
Sau khi vào phòng tắm, An Dật lập tức vặn van nước lạnh, mặc tình cho nước xối thẳng lên đầu mình.
An Vũ chạy theo, bị bộ dạng của hắn dọa sợ.
“Anh, anh làm vậy sẽ bị bệnh đó!” An Vũ đi tới tắt nước, “Quần áo của anh ướt hết rồi!”
“Mẹ nó! Cậu đừng có quản tôi!” An Dật dùng sức gào lên, sau đó đẩy An Vũ ra khỏi phòng tắm.
Nếu An Vũ dám không phối hợp, An Dật sẽ thật sự dùng lực mà đạp cậu ta ra ngoài.
Nghe tiếng khóa trái cửa từ phòng tắm truyền ra, An Vũ càng thêm lo lắng.
Cậu chưa bao giờ thấy vẻ mặt của anh cậu như thế.
An Dật ở trong phòng tắm thẫn thờ hồi lâu, cuối cùng cũng bắt đầu có một chút manh mối.
Hắn nhớ tối hôm qua có tới quán bar uống rượu cùng Hạ Vũ. . . . . . Ắc, chính xác là quán bar của Lý Thiếu Phong. Sau đó hắn uống hơi nhiều, muốn về nhà. . . . . . Sau đó gặp Trần Trăn. . . . . .
Rồi sau đó nữa thì sao? Sau đó nữa hình như Trần Trăn dẫn hắn tới toilet. . . . . . Vậy còn sau của sau đó?
Nhưng tại sao hắn lại thê thảm tỉnh dậy trong phòng của Trần Trăn như thế? !
Sau khi tĩnh tâm, An Dật khẳng định mình đã bị xâm phạm.
Mặc dù hắn chưa bao giờ làm chuyện này với đàn ông, nhưng do thường xuyên đi cùng Hạ Vũ nên cuối cùng hắn cũng biết việc gì đã xảy ra khiến cái nơi kia của hắn đau như thế.
“Kháo, không phải nứt rồi chứ. . . . . .”
Mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, mới biết An Vũ còn đang đứng ngoài cửa.
“Anh, anh sao thế? Mặt anh rất đáng sợ.” An Vũ vẻ mặt lo lắng.
An Dật đi vào phòng mình rồi bắt đầu thay quần áo: “Không có chuyện gì.”
Lúc thay quần áo xong hắn mới nhớ bây giờ đâu phải thời gian mà An Vũ nên ở nhà, vì vậy ngay lập tức lớn tiếng hỏi An Vũ: “Em trốn học? !”
An Vũ có chút áy náy bĩu môi: “Tối qua anh không về, gọi cho anh thì điện thoại tắt máy. Em lo cho anh, nên không có tâm tư tới trường.”
An Dật nghe xong, khí thế liền giảm đi phân nửa: “Tối qua anh tăng ca, điện thoại hết pin nên tắt nguồn. . . . . .”
An Vũ đi tới trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Anh, anh đừng gạt em. Vừa rồi sắc mặt anh rất khó coi.”
An Dật gượng gạo cười: “Tự nhiên anh phát cuồng thôi. Em đi học nhanh đi.”
Nhìn An Dật thay đồ lần nữa, An Vũ rất kinh ngạc: “Anh, anh muốn ra ngoài?”
An Dật gật đầu thật mạnh: “Ưm, anh muốn ra ngoài tìm một người.”
An Vũ: “Tìm ai?”
An Dật: “Kẻ thù.”
An Vũ: “. . . . . . Anh, anh không sao chứ?”
An Dật: “Không có gì, anh bây giờ rất tỉnh táo. Chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.”
An Vũ: “. . . . . .”
Sau khi thay quần áo xong, An Dật bắt đầu lục lọi ngăn kéo trong phòng.
An Vũ nghi hoặc hỏi tiếp: “Anh, anh tìm cái gì?”
An Dật ngay cả đầu cũng không ngẩng, rất bình tĩnh nói: “Tìm thử xem có món hung khí nào có thể một chiêu lấy mạng hay không.”
An Vũ: “. . . . . . Anh, anh bị chuyện gì kích động vậy?”
An Dật: “Em đừng có quản anh! Mau tới trường đi!”
An Vũ bắt đầu ăn vạ: “Anh không cho em biết sự thật, em sẽ không đi học!”
An Dật liều mạng kiềm nén xúc động muốn giết người, cuối cùng chịu thua màn ăn vạ của An Vũ.
Hắn nổi quạu leo lên giường, sau đó kéo chăn trùm kín người.
“Anh, anh sao thế?” An Vũ dè dặt hỏi.
“Kháo! Lão tử buồn ngủ!” An Dật gào lên.
Cảm giác được An Vũ vẫn còn đứng bên giường, An Dật nằm trong chăn hừ một tiếng: “Tới trường nhanh lên!”
An Vũ thở dài, bất đắc dĩ ra khỏi phòng An Dật.
Sau khi xác định An Vũ đã ra khỏi phòng, An Dật lập tức ngồi dậy.
Cảm giác đau đớn từ nơi đó ở mông truyền tới khiến hắn nhịn không được nhíu mày.
“Kháo, mình thật là ngu ngốc!” An Dật tức giận mắng bản thân, “Rõ ràng đã biết Trần ác ma là đồng chí, mình lại còn không chịu đề phòng!”
Càng nghĩ càng muốn khóc, càng có xúc động muốn chạy đi giết người.
Hắn biết An Vũ vẫn còn ở nhà, nên mới không đi ra ngoài.
Sau đó hắn nằm trên giường bắt đầu tự an ủi tự thôi miên mình.
Bình tĩnh bình tĩnh, đừng rối loạn.
Dứt khoát bỏ luôn cái case này thôi, dù công ty có điều hắn tới bộ vệ sinh hoặc muốn xào muốn nấu hắn kiểu gì thì hắn cũng không quan tâm.
Không phải chỉ là mất **P thôi sao, cũng đâu có mang thai được.
Dù sao thì từ lúc bắt đầu chân chính gặp Trần Trăn, vận may chưa bao giờ tới với hắn.
Từ nhỏ hắn đã biết, bản thân hắn chỉ là một cái chén dư ra mà thôi.
Suy nghĩ một hồi, An Dật mơ mơ màng màng ngủ thật.
Chờ đến lúc hắn tỉnh lại, trời đã là nửa đêm. Hắn chỉ cảm thấy đầu rất đau, cổ họng khô khan khó chịu.
Vì vậy liền đứng dậy ra phòng khách tìm nước uống.
Chợt hắn nghe có tiếng nói từ ban công truyền tới.
“Tiểu Vũ?” An Dật hỏi dò.
Chỉ chốc lát sau, An Vũ từ ngoài ban công đi vào: “Anh tỉnh?”
An Dật gật gật đầu: “Ưm, khát nước. Nãy em nói chuyện với ai ngoài ban công?”
An Vũ cười cười: “Không có gì, chắc anh nghe nhầm.”
An Dật nhìn cậu ta, không hỏi tiếp: “Khuya rồi sao còn chưa ngủ?”
An Vũ ngay lập tức đi về phía phòng khách: “Em ngủ liền đây, nếu anh đói bụng thì mở tủ lạnh kiếm đồ, dùng lò vi ba hâm nóng là có thể ăn.”
An Dật gật đầu vẫy vẫy tay, giục cậu ta đi ngủ nhanh lên.
Sau khi thấy An Vũ vào phòng rồi, An Dật mới bắt đầu suy tư.
Không ngờ thằng nhóc An Vũ này cũng có chuyện bí mật. . . . . . Nhớ trước kia chỉ cần nó có tâm sự gì, cũng đều nói ngay với hắn.
Đột nhiên bất cẩn động đậy làm cái nơi kia phát đau, An Dật lập tức nhe răng trợn mắt chửi thầm: “Kháo! Trần Trăn, tôi muốn giết anh!”