– Ai ai cũng muốn làm cơ?
Về tới khu nhà trọ của mình, An Dật mới phát hiện là đã hơn sáu giờ chiều.
Vừa mở cửa ra, Plumeria và Tiểu Hắc liền chạy như điên vào lòng hắn.
“Hầy, chắc là đói bụng lắm đúng không?” Hắn một tay ôm Plumeria một tay ôm Tiểu Hắc đi tới ban công nhìn, hai cái khay chứa thức ăn chó mèo đều trống trơn.
Vì vậy hắn lập tức thả bọn nó xuống sàn nhà, sau đó chạy tới phòng bếp lấy thức ăn chó và mèo dự trữ trong ngăn tủ.
“Cục cưng, không phải tao cố ý ngược đãi tụi mày đâu.” An Dật vừa cho chúng ăn vừa nói.
Tiếp đó chợt nhớ tới chuyện gì, vội vàng chạy đến phòng khách nhìn sofa nhà mình. . . . . .
“Oa kháo!” An Dật bụm mặt muốn lệ bôn, “A, này, tụi mày thật đúng là một chút cũng không vuốt hạ lưu tình! Cái sofa này rất mắc đó!”
Tính tình của Plumeria và Tiểu Hắc nhà hắn cũng rất tạc mao y như hắn, bị bỏ đói có chút xíu, liền đặc biệt lấy chuyện hành hạ sofa hoặc khăn trải giường của An Dật để tỏ ra kháng nghị chuyện chủ nhân vô tình ngược đãi nó.
Sau khi thu xếp cho hai cục cưng Plumeria và Tiểu Hắc nhà hắn xong, An Dật xối nước ấm tắm một lát liền nằm thẳng cẳng trên giường ngủ bù.
Ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, ngủ thẳng tới sáng ngày hôm sau.
Sáng ngày hôm sau, An Dật bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.
Lúc đầu hắn dự định mặc kệ coi như không nghe thấy tiếng chuông này, thế nhưng người tới lại sống chết không chịu bỏ qua, bạt mạng nhấn chuông.
An Dật sợ bị hàng xóm láng giềng khiếu nại, vì vậy đành phải ngoan ngoãn rời giường đi mở cửa.
Vừa mở cửa lập tức nhìn thấy một khuôn mặt với nụ cười sáng lạn như mặt trời.
“Anh, sao giờ này vẫn còn ngủ?” An Vũ lưng đeo túi Nike, mang đồ rất có phong cách đường phố.
Không ngờ lại là đứa em cùng cha khác mẹ của mình, An Dật đầu óc rối bời nhất thời không phản ứng kịp: “Tiểu Vũ, sao em lại tới đây?”
“Anh, em tới đây ở nhà anh vài ngày.” An Vũ đi vào phòng An Dật, rất quen thuộc tới tủ lạnh ở đằng kia lấy ra một chai nước.
An Dật mang dép lê đi tới bên cạnh cậu ta, hỏi: “Mẹ em có biết không?”
An Vũ năm nay 18 tuổi có bề ngoài rất giống An Dật, đặc biệt là khi cười lên càng có cảm giác y hệt nhau.
Mặc dù hai anh em kém nhau 6 tuổi, nhưng An Dật thật sự rất thích đứa em trai này.
“Bà ấy ngày nào cũng chỉ biết tới trang điểm bảo dưỡng nhan sắc linh tinh, rồi sau đó là mang An Thiến đi khắp nơi tham gia tiệc tùng. Làm sao còn thời gian quan tâm tới em.” An Vũ ngồi xuống sofa.
An Dật ngồi xuống bên cạnh cậu: “Vậy còn việc học của em thì sao? Thời kỳ đại học rất quan trọng.”
An Vũ: “Anh! Anh đừng lo lắng nhiều như thế! Em tự có dự định của mình.”
An Dật cũng không phải là loại người thích lo nghĩ càm ràm, vì thế cũng nghe theo cậu.
Quay về phòng thay quần áo, mới vừa mặc xong áo sơ mi, hắn phát hiện An Vũ đang đứng bên cạnh nhìn hắn.
“Em nhìn anh làm gì?” An Dật nghi hoặc.
“Anh, anh thật gầy.” An Vũ cười xấu xa, “Xem, em cao hơn anh rồi.”
An Dật trừng mắt nhìn cậu ta: “Xùy xùy xùy, không thèm chấp cái tên có sở trường thể thao như cậu!”
An Vũ thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, hỏi: “Anh, anh muốn ra ngoài hả?”
An Dật: “Ừ, Y Mỹ có buổi họp báo quảng cáo, anh muốn đi xem.”
An Vũ: “Mang em theo với.”
An Dật: “Lại muốn đi xem náo nhiệt chứ gì? Anh đây là đi học tập.”
An Vũ: “Em đây cũng là đi học tập nha.”
An Dật: “Học tập em gái cậu! Cậu cái đồ ngu si tứ chi phát triển thì biết thưởng thức cái gì?”
An Vũ bĩu môi: “Đương nhiên biết, việc em giỏi nhất chính là biết những thứ mà người bình thường không biết.”
An Dật: “Em cứ ở đó mà khoác lác. Anh đi.”
Nhìn bóng lưng An Dật vội vội vàng vàng chạy đi, An Vũ bực mình trợn mắt: “Hừ, một chút cũng không biết đứa em này tốt đẹp cỡ nào.”
An Dật vừa chạy xuống gara dưới lầu vừa ấn ấn điện thoại.
“Ê, An Tiểu Miêu cậu ngủ dậy rồi à?” Giọng của Hạ Vũ từ di động truyền đến.
“Tiểu Miêu em gái cậu, cậu đang ở đâu?” An Dật hỏi gã.
“Tôi tới hội trường rồi.” Hạ Vũ cười, “Cậu đừng vội, coi chừng lạc đường ~”
“Cút xuống địa ngục đi, có cậu mới lạc đường!”
An Dật lái xe gần một tiếng mới tới hội trường Y Mỹ họp báo quảng cáo, nơi đó đã có không ít phóng viên giải trí vây xem.
Mới vừa vào trong không bao lâu liền nhìn thấy Hạ Vũ đang vẫy tay với hắn.
An Dật bước tới đó mới phát hiện người đứng bên cạnh Hạ Vũ không ngờ lại là Trần Trăn.
Hèn chi thằng khỉ này lại cười đến mức sáng lạn như thế.
Trong bụng An Dật vô cùng khinh bỉ người bạn tốt này.
“Sớm nha.” An Dật nói hai chữ với bọn họ xem như chào hỏi.
“Cậu cuối cùng cũng tới.” Hạ Vũ kéo hắn qua.
“Không còn sớm.” Trần Trăn đáp trả một câu.
“. . . . . .” An Dật quyết định đại nhân có đại lượng, không so đo với y.
Tiếp đó hắn đi tới nói nhỏ bên tai Hạ Vũ: “Sao hồi nãy cậu không nói với tôi là giám đốc cũng tới đây?”
Hạ Vũ rất nghi hoặc nhìn hắn: “Sao vậy?”
An Dập tiếp tục nhỏ giọng nói: “Nếu biết anh ta ở đây, tôi sẽ không tới đâu.”
Hạ Vũ: “Sao chứ, hai người các cậu có JQ?”
An Dật: “JQ em gái cậu.”
Trần Trăn chăm chú nhìn hai người bọn họ thân mật ôm nhau thì thầm, khóe miệng có hơi cong lên.
Thẳng nam này. . . . . . Xem ra cũng không phải rất thẳng. Bị chính đồng nghiệp của mình ăn đậu hủ cũng không biết, đúng là cái đồ thần kinh thô.
Chốc lát sau, Y Mỹ tuyên bố họp báo quảng cáo bắt đầu.
Trên bục liên tục xuất hiện ánh đèn chớp nháy.
“Thật khó cho mấy người đứng trên bục không bị lóe mù mắt.” An Dật hâm mộ ghen tị oán hận đủ kiểu.
“Cậu có ý kiến gì với quảng cáo này không?” Trần Trăn ở bên cạnh hỏi một câu.
“Xì, không phải chỉ là hiệu ứng minh tinh thôi sao. Nếu quảng cáo này không có minh tinh chống lưng, thì kiểu gì cũng không được.” An Dật bĩu môi.
“An Tiểu Miêu cậu nhỏ giọng chút, nơi này là địa bàn của Y Mỹ.” Hạ Vũ đứng bên cạnh vỗ vai hắn nhắc nhở.
“. . . . . .”
Cuộc họp còn chưa kết thúc, Hạ Vũ bởi vì có hẹn nên đi trước.
An Dật vốn cũng muốn tìm cớ để chuồn đi trước, nào biết Hạ Vũ trước khi đi không ngờ lại phán một câu: “An Tiểu Miêu, đành phải kính nhờ cậu hộ tống giám đốc rồi ~”
Khiến An Dật rất muốn một tát đập chết gã.
Thấy An Dật mang biểu tình kinh ngạc, Trần Trăn lại muốn đùa bỡn hắn.
“Sao, chỉ nhiêu đó cũng không muốn ở chung với tôi?” Trần Trăn nhếch nhếch chân mày.
An Dật lập tức phản bác: “Ai nói không muốn? !”
Trần Trăn: “Vậy chính là đồng ý?”
An Dật trợn mắt: “. . . . . . Giám đốc, không ngờ anh lại nói như vậy.”
Trần Trăn: “Thật tiếc, tôi cứ thích nói như vậy đó.”
An Dật: “. . . . . .”
Sau khi cuộc họp báo chấm dứt, An Dật trở về nhà trọ.
Vừa cầm chìa khóa mở cửa ra, liền rơi vào một cái ôm.
“Anh! Anh về rồi!” An Vũ ôm lấy hắn.
“Kháo! Ngớ ngẩn!” An Dật rất không khách khí một đạp đá văng cậu ta.
An Vũ bụm cái chân bị đá của mình, vẻ mặt uất ức: “Tên hỗn đản Hạ Vũ gạt em, anh ta nói anh thích đàn ông!”
An Dật lập tức giậm chân: “Này! Anh là thẳng nam!”
“Anh, Anh đừng đáng yêu như thế có được không.”
“Đáng yêu cái con khỉ! Tiểu Vũ đầu em bị kẹp à?” An Dật mang vẻ mặt chịu đựng, kháo, đầu năm nay có bệnh nhọt à? Ai ai cũng muốn làm cơ?
“Anh, anh càng như vậy càng khiến người ta muốn ghẹo.”
“. . . . . . Tiểu Vũ, có phải em bị nhọt không? Hay là bị người ta ức hiếp?”
“. . . . . . Anh, dây thần kinh của anh quả thật rất thô.”
“Thô em gái cậu.”
“Em gái em cũng là em gái anh nha.”
“. . . . . . “