Bởi Lê Hiên Vũ chưa từng nói không lưu tình với hắn như vậy, giọng điệu cũng chưa từng lạnh lùng như vậy, cho nên hắn lại ngây ngẩn cả người ra, há to miệng, không biết nên nói cái gì bây giờ.

Trong ký ức của Giang Dương, từ trước tới nay Lê Hiên Vũ đều cười nói với hắn, ánh mắt luôn luôn trong dịu dàng mang theo tia cưng chiều, cho dù mình có chọc anh không hài lòng ra sao, hoặc là khiến cho anh bất đắc dĩ đến thế nào, anh sẽ cố ý trưng cái mặt cứng đơ ra, cũng sẽ làm bộ không để ý tới hắn, thế nhưng Giang Dương biết, trong lòng anh vẫn cười với mình.

Cho nên Giang Dương cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ qua, nếu có một ngày nào đó, Tiểu Vũ của hắn thực sự không cần hắn nữa, thực sự không muốn để ý tới hắn nữa, thực sự dùng thái độ lạnh nhạt đối đãi hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ.

Nghe khoảng im lặng truyền ra từ trong ống nghe, Giang Dương vội muốn nói cái gì đó, hăn sợ khoảng Tiểu Vũ chờ không được sẽ cúp điện thoại ─── cho dù Lê Hiên Vũ trước đây chưa từng có đơn phương cắt ngang cuộc trò chuyện bao giờ, thế nhưng hắn càng muốn nói lại càng không nói được nên lời, ấp úng cả nửa ngày, sững ra một chữ cũng không thốt được.

Lê Hiên Vũ vẫn không lên tiếng, điều này khiến Giang Dương càng hoảng càng lo càng sợ thêm, hắn cuống quít hô: “Tiểu Vũ!”

Cách xưng hô vô cùng thân thiết này tựa như một tín hiệu, đột nhiên mở ra cái van nào đó trong lòng Giang Dương, tình cảm đầy tràn của hắn đột nhiên trút ra, hắn a a kêu vài tiếng, sau đó oa một tiếng khóc lên.

“…? Giang…”

Bỗng nhiên hắn nghe thấy Lê Hiên Vũ gọi hắn, mới nghe được phần họ, Giang Dương đã vô thức cúp điện, hắn ngốc sững ra nhìn chiếc ống nghe, lại khóc một hồi nữa.

Nhìn một hồi, ống nghe lại đột nhiên vang lên, Giang Dương giật nảy mình, ý thức được mình lại cúp điện trước, lại trực giác mà cho rằng Lê Hiên Vũ đang gọi về, ngực một mảnh hoảng loạn.

Nước mắt gián đoạn trước đó lại lần nữa tràn lan ra, Giang Dương đơn giản chạy về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, gục ở trên giường, rầu rĩ khóc.

Giống như muốn đem hai mươi mấy năm tủi thân và khổ sở này mà Lê Hiên Vũ thay hắn xóa đi khóc hết ra vậy, đầu óc Giang Dương trống rỗng, chỉ có Tiểu Vũ không cần mình, mấy chữ này cứ liên tục qua lại, khóc đến thở không thông, khóc đến trời đất tối mịt, khóc đến cuối cùng mệt quá, khóc thút thít ngủ lúc nào chẳng hay.

○○○

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play