Không phải Giang Dương không muốn viết, hắn còn phải dựa vào cây bút kiếm ăn nữa, chỉ là hắn thật sự không có lòng dạ nào để viết cả.
Mỗi ngày vừa mở mắt ra, hắn đã lia mắt hết căn phòng để tìm Lê Hiên Vũ, tìm không thấy, hắn dùng chiếc chìa khóa kia mở cửa gian phòng sát bên, tìm một lần nữa. Tìm không được thì về phòng mình ngồi, ngồi đơ ra một hồi, ngốc nghếch miên man suy nghĩ, nghĩ được một hồi rồi lại tìm một lần.
Đương nhiên mỗi lần hắn đều tìm không được, bởi Lê Hiên Vũ đã dọn nhà rồi.
Thế nhưng hắn mỗi ngày đều tìm mấy lần như vậy.
Hắn lười muốn chết, ấy vậy mà cũng tỉ mỉ như vậy, không biết mệt mỏi rã rời.
Trước đây hắn là người lười làm cơm, lười ngâm mì, lười gọi điện thoại gọi đồ ăn ngoài, bây giờ thì là không có lòng dạ làm.
Qua vài ngày như thế, hắn thật sự đói lắm rồi, tình tự vẫn đè nén đến giờ cũng đã bạo phát, hắn ấn số của Lê Hiên Vũ.
“Lê Hiên Vũ tên thối tha kia dù kết hôn rồi cũng không thể mặc kệ tớ thế chứ! Nhanh lăn về đây làm cơm cho tớ! Tớ sắp đói muốn chết rồi đây! Đồ vô lại kia cậu có nghe thấy không! Nghe thấy thì đáp lại một tiếng coi, chết tiệt!”
Lê Hiên Vũ thì vẫn rất bình tĩnh, đối với sự thô lỗ và vô lễ của hắn tuyệt không tức giận.
“Giang Dương, chúng ta là quan hệ gì?”
Giang Dương sửng sốt, còn chưa suy nghĩ cẩn thận ý Lê Hiên Vũ, chợt nghe thấy anh dùng giọng điệu lạnh nhạt hắn chưa bao giờ nghe qua, nói:
“Bạn tình chỉ trông cái mồm bên dưới, không có nghĩa vụ trông cái mồm bên trên. Giang Dương, chết đói đó là chuyện của cậu.”
○○○