Tối hôm đó quả thật đúng là phong vân chuyển động, Tà các gần như xuất thủ toàn bộ nhân lực tấn công Dạ lâu, hơn nữa là dùng kế sách gậy ông lập lưng ông, khiến người của Dạ lâu hận tới ngứa răng. Một đêm này, cả Tà các và Dạ lâu đều tổn thất không nhỏ. Nhưng Tà các cướp được từ Dạ lâu không ít của cải nên tình hình vẫn tốt hơn rất nhiều. Ngay sau đó, Tà các phát thiệp mời, nói ba ngày sau sẽ mở một yến hội , mời hết thảy đồng đạo võ lâm đến tham dự, nói là muốn bàn luận võ đạo, nhưng ai cũng biết rằng, đây chính là để dằn mặt Dạ lâu. 

--- ------ ------ ------ ------ -------

Mạc Kỳ Tuyên nét mặt không vui nhìn tử y nam nhân trước mặt mình, hồi lâu mới mở miệng hỏi:

-Ngươi đến đây làm gì? 

Tử y nam nhân vẻ mặt khổ sở, biết rõ tên này vẫn ghi hận chuyện lần trước, nhưng bản thân lại không thể không xuống nước năn nỉ. Dù sao hiện tại cũng là hắn cầu người ta a!!!

-Cái kia... A Tuyên, dù gì chúng ta cũng quen biết lâu năm, ngươi cũng không thể bỏ mặc ta như vậy chứ?

Tử y nam nhân kia khuôn mặt thập phần yêu mị, tuấn tú mê người, không ai khác chính là đại danh đỉnh đỉnh Lam Hàn công tử - Thương Lam Hàn, đồng thời cũng là lâu chủ Ám cung lừng danh thiên hạ. Hiện tại hắn đang rất khổ sở. Không, phải nói là cực kỳ khổ sở mới đúng. Nét mặt của hắn thực khiến Mạc Kỳ Tuyên vô cùng tò mò, nhịn không được hỏi:

-Rốt cuộc là ngươi có vấn đề gì? Nói ta nghe thử xem.

-Phụ mẫu ta muốn ta thành thân – Thương Lam Hàn buồn rầu trả lời.

Mạc Kỳ Tuyên tròn mắt nhìn Thương Lam Hàn, vô cùng hứng thú mở miệng:

-Là cô nương nhà nào có phúc như vậy?

Thương Lam Hàn nghe hỏi thì vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi:

-Còn ai khác ngoài đầu Bạo Lực mẫu hổ kia!!!!

Mạc Kỳ Tuyên ngây người mấy giây, sau đó phá lên cười, bộ dạng vô cùng hả hê, khiến Thương Lam Hàn hận tới ngứa răng. Mạc Kỳ Tuyên không chút để ý, vẫn ôm bụng điên cuồng mà cười, khoa trương hơn là còn cười đến chảy cả nước mắt. Phải  gần một khắc sau, hắn mới miễn cưỡng mà dừng lại được. Hắn vỗ vai Thương Lam Hàn, vẻ mặt như đang đồng cảm, nhưng thực chất là đang vui sướng khi người gặp họa.

-Không sao đâu, nói gì thì nói, Hàn Thiên Thanh kia cũng là mỹ nữ nổi tiếng trên giang hồ nha. Hơn nữa bối cảnh cũng rất thâm hậu, rất xứng với ngươi. Hơn nữa các ngươi biết nhau từ nhỏ, đây cũng là đương nhiên thôi.

Trán Thương Lam Hàn giăng đầy hắc tuyến. Nếu được, hiện tại hắn rất muốn đạp thẳng một cước vào mặt tên khốn khiếp này. Hàn Thiên Thanh kia đúng là vô cùng xinh đẹp, bối cảnh lớn, võ công cao...hơn hắn, đặc biệt, nàng thực sự rất hung hãn, rất bạo lực. Có đánh chết hắn cũng không muốn lấy một con cọp cái hung dữ về nhà. Đó là còn chưa kể tới hắn trong lòng đã có ý trung nhân a!!! Cũng vì lí do này mà hiện tại hắn phải trốn chui trốn nhủi thế này đây. Dù gì thì nội gián trong Ám cung đều bị hắn lôi ra toàn bộ, đem Ám cung toàn bộ thanh trừ qua một lần. Hơn nữa phụ thân còn ở đó, hẳn sẽ không có việc gì lớn xảy ra.

Mặc dù cười nhạo như thế, nhưng Mạc Kỳ Tuyên cũng không tuyệt tình đến mức đem Thương Lam Hàn vứt ra ngoài, liền sai người an bài chỗ ở cho y, hơn nữa còn đặc biệt căn dặn, nhất định phải để tên này ở cách xa Y Lam nhất có thể. Người ta vẫn nói, phòng bệnh hơn chữa bệnh a. Lỡ Y Lam bị mấy lời đường mật của tên khốn này làm lung lay thì hắn đúng là muốn khóc cũng không được rồi. Nhắc mới nhớ, giờ này nàng hẳn cũng sắp thức dậy rồi. Hắn phải xuống bếp làm chút điểm tâm cho nàng cái đã.

Trong khi đó, Y Lam – người mà Mạc Kỳ Tuyên cho là đang ngủ - lại đang vô cùng tỉnh táo đọc bức thư trong tay, nét mặt âm trầm cực kỳ đáng sợ. Sát khí từ người nàng tỏa ra gần như ngưng thực khiến mấy nha hoàn đang quét dọn ngoài sân đều cảm thấy dựng tóc gáy. 

Y Lam nhanh chóng thu lại sát khí của mình, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được sự sắc bén cùng lạnh lùng. Chẳng qua chỉ là một cái Tà các mà thôi, lại dám ngang nhiên khiêu khích nàng như thế, đúng là chán sống rồi. Nếu không chơi lại bọn hắn một vố thì cũng quá uổng cho cái danh hào Dạ đế này rồi. Tà hoàng ư? Cứ thử đến xem, bản cô nương sẽ tiếp đón ngươi thật tốt. Còn có, đám tiểu quỷ Dạ lâu kia khẳng định là sau khi nàng đi liền lười biếng luyện tập, nếu không thì sao lại bị Tà các đánh cho te tua, cướp mất không ít tiền của nàng thế kia? Y Lam vô cùng đau lòng, lại xoa xoa cái cằm nhỏ của mình, thầm nghĩ có lẽ nên bảo Mục Phong tăng gấp đôi cường độ huấn luyện mới được.

Nghĩ là làm, Y Lam nhanh chóng viết thư, dùng bồ câu đưa tin về tổng bộ. Nhân sĩ Dạ lâu nhận được tin trực tiếp ngất xỉu, càng thêm oán hận Tà các. Nếu không phải bọn hắn cướp mất không ít tiền của lâu chủ thì lâu chủ cũng không hung ác thế này, trực tiếp đem cường độ huấn luyện vốn đã siêu nặng của họ tăng lên gấp đôi. Đơn giản như thế, nhân sĩ Dạ lâu đều âm thầm hướng Tà các kết xuống mối thù không đội trời chung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play