Làm xong xuôi hết mọi chuyện, Mạc Kỳ Tuyên mới quay đầu về phía Y Lam, tỏ vẻ áy náy:
-Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu đáo. Nàng ta không làm ngươi hoảng sợ chứ?
Y Lam nháy mắt với hắn, cười hì hì:
-Không sao. Ta cũng không phải loại thiên kim tiểu thư thấy máu té xỉu như ở kinh thành. Bất quá lần này là lỗi của ngươi, mời ta một bữa chuộc lỗi chứ?
Mạc Kỳ Tuyên cũng bật cười, sủng nịch xoa xoa đầu nàng, đáp:
-Được, chúng ta đến Lam Hương lâu ăn nhé. Nghe nói ở đó mới có mấy món mới không tệ.
Y Lam vui vẻ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nghĩ nghĩ một hồi, lại nói thêm:
-Hay là gọi cả A Ngọc cùng ăn đi, cũng lâu rồi ta chưa gặp hắn. Bảo cả Vệ Minh đi ăn luôn. Lúc nãy là hắn bảo vệ ta mà.
Vệ Minh đứng bên cạnh sắc mặt tái mét như chết cha chết mẹ, trong lòng khóc lóc không thôi. Nghĩ đến việc sẽ bị chủ tử chỉnh đến thê thảm, hắn không khỏi rùng mình, vội hướng Y Lam nói:
-Y Lam tiểu thư, ta chợt nhớ ra mình có chút chuyện. Ta xin đi trước.
Dứt lời liền ba chân bốn cẳng chạy biến ra ngoài. Mạc Kỳ Tuyên nét mặt hài lòng nhìn theo hướng Vệ Minh chạy đi, trong lòng thầm nghĩ có lẽ tháng này nên cho hắn thêm chút tiền thưởng. Ngược lại, Y Lam nét mặt lại rất thất vọng, thở dài một hơi. Haiz, Lam Hương lâu vốn là sản nghiệp của nàng. Lát nữa bọn họ ăn càng nhiều thì tiền chảy vào túi nàng cũng càng nhiều, thế nên nàng mới nghĩ ra việc kéo thêm Vệ Minh và Nam Cung Ngọc. Đáng tiếc, Vệ Minh lại bận việc, tiền vào túi liền ít đi một phần, bảo nàng làm sao vui nổi đây? May mắn, vẫn còn Nam Cung Ngọc. Đúng lúc này, Mạc Kỳ Tuyên chợt nói:
-Y Lam à, Nam Cung Ngọc mấy ngày trước vừa nhận lệnh hoàng huynh đi về phía nam điều tra mấy vụ tham ô, hiện tại còn chưa về đâu. Chúng ta đi thôi.
Trái tim bé nhỏ của Y Lam lần nữa tan vỡ. Hức hức, tiền của nàng a!!! Nhưng Mạc Kỳ Tuyên cũng không cho nàng thời gian mà đau lòng, trực tiếp nắm tay nàng kéo đi, trong lòng hạnh phúc vì cuối cùng cũng có thể được ăn đậu hủ của nàng rồi. Xe ngựa đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trước cửa Lam Hương lâu. Mạc Kỳ Tuyên vô cùng phong độ đưa tay vén rèm, đỡ Y Lam xuống xe. Lần này Y Lam cũng không có từ chối, trực tiếp nắm tay hắn đi xuống xe. Mạc Kỳ Tuyên trong lòng cực kỳ sung sướng, cảm thấy đây là một tín hiệu tốt.
Khi hai người bước vào trong, lập tức có người phục vụ tiến ra chào đón, thái độ không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, thật khiến Y Lam rất hài lòng. Mạc Kỳ Tuyên lấy chiếc thẻ vip cấp kim cương ra đưa cho người phục vụ. Rất nhanh, cả hai được đưa lên phòng chứ Thiên số hai. Đây là một gian phòng tương đối rộng rãi, được bài trí rất thanh nhã và lịch sự, phía trên còn có một đài nhỏ để biểu diễn ca múa nếu khách cần. Y Lam đem tất cả thu vào mắt, bộ dạng vô cùng hài lòng. Tiểu Hồng quả nhiên rất có khiếu kinh doanh, bằng vào chút ý tưởng sơ sài của nàng mà có thể làm được đến mức này, đúng là rất khá.
Mạc Kỳ Tuyên thấy Y Lam như vậy thì thở phào nhẹ nhõm. May mắn, nàng cũng thích nơi này. Hắn nhanh nhẹn cầm thực đơn, gọi một loạt các món mà Y Lam thích ăn nhất, khiến Y Lam vui vẻ không thôi. Ân, mây món kia mùi vị rất không tồi, hơn nữa cũng là hàng cao cấp, tuyệt đối không hề rẻ. Hắc hắc, cảm giác tiền chảy vào túi quả thật rất sung sướng.
Trong suốt bữa ăn, Mạc Kỳ Tuyên liên tục gắp thức ăn cho Y Lam, miệng hỏi “Ngon không?”, còn bản thân lại chẳng ăn bao nhiêu. Y Lam cảm thấy có chút xấu hổ, liền gắp cho hắn một cái đùi gà quay, bảo hắn ăn vào. Mạc Kỳ Tuyên cảm động đến suýt rơi nước mắt, ngoan ngoãn ăn sạch. Một bữa ăn này, cả hai người đều vô cùng hài lòng.
Trời đã về khuya, Y Lam đã ngon giấc trên giường, nhưng Mạc Kỳ Tuyên lại không cách nào ngủ được. Bên Tà các vừa truyền tới tin tức không ít mối làm ăn đều bị Dạ lâu cướp mất. Hơn nữa lúc chiều còn bị cướp mất xe hàng mà hắn căn dặn đem về, bên trong là không ít vật quý giá mà hắn muốn tặng cho Y Lam, dự đoán là do Dạ lâu gây ra. Ngoài ra Dạ lâu còn cho người tập kích phân đường cùng sản nghiệp của hắn, cướp đi rất nhiều của cải, khiến hắn tổn thất không nhỏ.
Lòng bàn tay khẽ bóp lại, tờ giấy bên trong nhanh chóng hóa thành bột phấn. Mạc Kỳ Tuyên nheo mắt lại, dáng vẻ cực kỳ nguy hiểm. Một cái Dạ lâu nho nhỏ cũng dám khiêu khích hắn như vậy. Xem ra hắn cần phải cho đám người này biết ai mới là bá chủ võ lâm rồi. Ân, nghe nói lâu chủ Dạ lâu kia võ công không tồi. Nếu có thể thu phục về dưới trướng thì đúng là rất tốt.
Tối hôm đó, Mạc Kỳ Tuyên ban bố không ít mệnh lệnh, khiến Tà các gần như hoạt động hết công suất mới có thể miễn cưỡng sắp xếp xong. Mạc Kỳ Tuyên đứng trong thư phòng, mặt ngước lên nhìn trời, khẽ nhếch mép. Công cuộc trả thù của Tà các chính thức bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT