Suốt cả ngày hôm đó, tâm trạng của Y Lam đều không tốt. Không, phải nói là cực kỳ không tốt mới đúng. Y Lam ngồi trên giường nghiến răng ken két, oán giận thầm nghĩ: “Cái Tà các kia đúng là quá mức ngạo mạn, thật đáng hận mà. Dám cướp tiền của bổn cô nương, để xem bổn cô nương khiến các ngươi đẹp mặt thế nào!!!”
Mạc Kỳ Tuyên hiện tại cũng rất rối rắm, vừa phải chuẩn bị yến hội, vừa phải lo chú ý bên phía Y Lam. Thấy tâm trạng Y Lam không tốt như vậy, hắn cũng cảm thấy chán nản theo, trực tiếp vứt toàn bộ việc cho bốn tên thuộc hạ đắc lực của mình, còn bản thân thì ngồi nghĩ cách dỗ Y Lam. Ai ngờ còn chưa nghĩ ra cách gì thì lại bị vị hoàng huynh yêu dấu của hắn cho người thỉnh vào cung nên đành ngậm đắng nuốt cay mà rời đi.
Lại nói đến, Thương Lam Hàn, sau khi an ổn trụ lại phủ của Mạc Kỳ Tuyên liền thỏa chí mà đi dạo khắp nơi. Đám nha hoàn trông thấy hắn mặt không nhịn được đều đỏ lên. Thậm chí không ít người lớn gan đều ném mấy cái mị nhãn về phía hắn làm hắn chạy trối chết. Ân, hiện tại hắn đã là hoa có chủ rồi, không thể phóng túng như trước kia được nữa, cần phải thu liễm lại một chút. Đúng lúc này, hắn chợt nghe tiếng trò chuyện thì thầm của hai nha hoàn.
-Ngươi nói xem, Vương gia có phải đang si mê nữ tử kia không? Ta thấy ngài ấy đối xử với nàng ta rất tốt đó. Phải nói là muốn gì được nấy a!!!
-Ây da, chuyện rõ ràng thế mà ngươi cũng hỏi nữa sao? Tất nhiên là như vậy rồi. Nhưng ta xem nàng ta còn chưa nhận ra đâu, vương gia chỉ đang đơn phương thôi.
-Haiz, Vương gia thật đáng thương. À, mà nàng ta tên gì vậy?
-Ta nghe nói hình như gọi là Y Lam thì phải. Cũng không biết nàng ta làm thế nào mà có được tình yêu của Vương gia nữa. Ài, nếu ta có thể đổi chỗ với nàng ta thì hay biết mấy.
-Ha ha ha, ngươi tốt nhất là đừng có mơ nữa. Đối với chúng ta mà nói thì lo đi làm việc, kiếm tiền mới là chính đạo. Nào, đi thôi.
Đợi hai nha hoàn kia đi rồi, Thương Lam Hàn mới chậm rãi chui ra khỏi hòn non bộ, hai mắt đều sáng rực lên. Y Lam đang ở đây? Quả đúng là trời cũng giúp hắn rồi!!! “Y Lam, ngươi chờ, ta sẽ đến ngay đây!!!” – Thương Lam Hàn thầm nghĩ, sau đó vận khinh công bay lên, đều đem cả cái Chiến Vương phủ này lục tung lên một lần mới tìm được chỗ của Y Lam. Nhìn mấy chữ “Tuyên Lam viện” ở trước cửa viện, Thương Lam Hàn khóe miệng không nhịn được mà co giật, đồng thời cũng rất cảm khái về độ sến súa của Mạc Kỳ Tuyên. Cái tên như vậy mà cũng có thể nghĩ ra? Không hiểu sao Y Lam vẫn chưa phát hiện ra nhỉ?
Thương Lam Hàn cúi đầu nhìn lại bản thân một lần, đưa tay phủi bụi, đồng thời vuốt phẳng lại quần áo. Sau khi cảm thấy không có gì bất thường mới ưỡn ngực ngẩng đầu bước vào trong, nhưng mà…
-Thương công tử, Vương gia có lệnh riêng ngài không được bước vào viện này – Vệ Minh không biết chui từ đâu ra lù lù chắn ngay trước cửa viện không cho hắn tiến vào.
Thương Lam Hàn trợn mắt lên nhìn, chớp mắt sau liền hồi thần mắng to:
-Tên khốn khiếp đó, hắn lấy tư cách gì cấm ta chứ!!! Hắn nghĩ hắn là ai, định độc chiếm Y Lam à, đừng tưởng ta sẽ để yên cho hắn làm thế nhé!!!
Đối mặt với Thương Lam Hàn đang tức giận gào thét, Vệ Minh vẫn không có phản ứng gì. Đợi Thương Lam hàn chửi xong xuôi, y mới đủng đỉnh ném ra một câu:
-Thương công tử, Vương gia đã nói, nếu ngài nhất nhất nháo chuyện, Vương gia sẽ trói ngài lại rồi mời Hàn tiểu thư đến đón người về.
Thương Lam Hàn trực tiếp á khẩu, đứng yên ngơ ngác một hồi rồi bực bội quay về, trong lòng thực sự vô cùng, vô cùng tức giận. Uy hiếp. Đây chính là trần trụi uy hiếp!!! Không ngờ lại dám đem đầu Bạo Lực mẫu hổ kia ra uy hiếp hắn, thực sự là khiến cho hắn sôi gan lên mà. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Mạc Kỳ Tuyên, ngươi cứ chờ đấy, nhất định sẽ có ngày lão tử đòi lại món nợ này!!!
Mạc Kỳ Tuyên đang trên đường tiến cung đột nhiên khi không lại hắt xì vài cái khiến đám thái giám, cung nữ trong cung sợ loạn lên, gấp gáp chạy đi mời thái y. Mạc Kỳ Tuyên giơ tay ngăn lại, sau đó tao nhã đưa khăn lên chùi mũi, mặt hiện lên vẻ ngọt ngào. Chắc chắn là là nha đầu kia lại đang nhớ đến hắn rồi!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT