Vi Thừa An cùng Mã Tiểu Dung quay trở về, vừa vào đến cửa đã lên tiếng: “Thác, mình đã thử hỏi qua Lý Mai.
Cô ta hình như cũng không biết chuyện Tiểu Điệp mất tích, cô ta vẫn luôn có mặt tại quán bar, phục vụ ở đó có thể làm chứng, mình biết cô ta rất hận Tiểu Điệp nhưng mình nghĩ không phải cô ta làm đâu, nếu….”
“Là Lâm Vi.” Vi Thừa An còn chưa nói hết đã bị Tư Đồ Thác cắt ngang.
“Cái gì?” Vi Thừa An sửng sốt ngây ngẩn cả người, không tin hỏi lại: “Cậu không lầm chứ? Tại sao lại có thể là cô ấy?”
“Cô ấy tự đến nói với mình, không lẽ là sai được sao?” Tư Đồ Thác liếc Vi Thừa An một cái.
Không những cậu ta không thể tin được mà chính mình cũng thực sự không ngờ tới điều này.
“Đúng là cô ấy sao?.” Vi Thừa An chỉ cảm thấy mơ hồ không hiểu sao lại thế, cô là người dịu dàng hiền thục như vậy .
“Cô ta muốn làm gì? Tiểu Điệp hiện giờ sao rồi?” Mã Tiểu Dung lập tức hỏi.
“Cô ấy muốn ngay ngày mai mình phải cưới cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không tha cho Tiểu Điệp cùng đứa bé.” Trên mặt Tư Đồ Thác tràn ngập tức giận, tay nắm thành quyền, nổi đầy gân xanh.
“Ngày mai cưới cô ta?” Vi Thừa An cùng Mã Tiểu Dung khiếp sợ nhìn anh, đây là bức hôn sao?
“Thừa An, cậu lập tức cho người đi chuẩn bị hôn lễ, tôi sẽ đến sở cảnh sát xem thử họ có thể tìm thấy Tiểu Điệp trước ngày mai hay không.” “Chúng ta phải chuẩn bị thật kĩ hai việc này.” Tư Đồ Thác dặn dò.
“Được, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay.” Vi Thừa An đáp.
Anh cứ nghĩ mình đã rất hiểu lòng dạ phụ nữ, nhưng bây giờ mới phát giác thật ra mình không hiểu chút nào cả.
Không thể biết trong lòng họ suy nghĩ cái gì.
Đến ngay cả Lâm Vi, một người dịu dàng hiền lành như vậy cũng có thể làm ra những chuyện điên cuồng chỉ vì tình yêu.
“Nhà của Lâm Vi ở đâu vậy? Tôi phải đi tìm cô ta.” Mã Tiểu Dung đùng đùng nổi giận nói lớn.
“Quên đi, cô ấy sẽ không gặp em đâu.” Tư Đồ Thác nói: “Đến giờ tôi mới biết cho dù con người có dịu dàng, hiền dịu đến đâu cũng có thể làm những chuyện kihn thiên động địa vậy.”
“Vậy tại sao lại không đi báo cảnh sát? Để họ tìm cô ta có phải dễ dàng hơn không?” Mã Tiểu Dung trừng mắt nhìn anh.
“Anh là không đành lòng sao?”
Tư Đồ Thác nhìn cô một cái: “Cô ấy đã cảnh cáo tôi, trong vòng ba ngày cô ấy cam đoan cảnh sát sẽ không thể tìm ra Tiểu Điệp.
Nếu cô ấy đã nói như vậy khẳng định đã chuẩn bị chu đáo, nếu tôi báo cảnh sát, cô ấy không chịu khai thì làm sao bây giờ.
Tiểu Điệp có thể chịu đựng được quá ba ngày hay sao? Tôi không thể mạo hiểm được.
Lúc này với tôi sự an toàn của Tiểu Điệp và đứa bé là quan trọng nhất.”
“Cô ta cũng thật thâm độc.” Mã Tiểu Dung chửi thầm một tiếng.
Không thể không thừa nhận anh nói có lí.
Đêm đó, cảnh sát Đài Bắc đều âm thầm điều tra và cài người thăm dò động tĩnh phòng xem cô có để lộ tia dấu vết nào hay không.
**********
Lâm Vi đứng ở cửa sổ, vẻ mặt mơ màng..
Chuông cửa đột nhiên vang lên khiến cô giật mình, đi ra mở cửa.
Vi Thừa An đang cầm bộ váy cưới trắng đứng bên ngoài.
“Là anh? Vào đi.” Cô mở cửa ra, nhìn thấy trong tay anh là bộ váy cưới, cô liền khen: “Đẹp quá, anh thực sự là có con mắt thẩm mĩ.”
Vi Thừa An đi qua đi lại, nhìn chằm chằm cô và hỏi: “Lâm Vi, nói cho anh biết vì sao em lại làm như vậy?”
“Cái gì?” Lâm Vi giả bộ mơ hồ, “Anh nói chuyện em và Thác kết hôn sao? Chẳng phải chuyện này sớm đã được quyết định rồi sao chứ?” Cô vừa nói vừa nghịch bộ váy cưới.
“Không cần giả bộ với anh.
Em thừa biết anh đang nói tới chuyện gì.
Vì sao lại bắt cóc Tiểu Điệp? Em không biết đây là phạm tội hay sao?” Vi Thừa An kéo cô quay lại nhìn thẳng vào mắt mình.
“Bởi vì em thực sự muốn được gả cho anh ấy.
Mặc dù là phạm tội em cũng phải lấy anh ấy, cho nên em không quan tâm gì cả.” Lâm Vi đối mặt với anh nói.
“Đáng sao? Cho dù Thác không yêu em.
Em còn trẻ, có nghĩ đến bỏ qua tuổi thanh xuân như vậy là đáng giá không? Thế giới này chia tay người này rồi đến với người khác là bình thường mà.” Vi Thừa An nhìn chằm chằm cô, hỏi ngược lại
“Đáng giá.” Lâm Vi đơn giản trả lời anh.
“Tỉnh ngộ đi Lâm Vi.
Thả Tiểu Điệp ra, buông tha cho Thác chính là giải phóng chính em đó.” Vi Thừa An cố gắng khuyên ngăn.
“Đã muộn rồi.
Em đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, không thể lui về phía sau.” Lâm Vi nói, cô vốn không có nghĩ tới đường lui.
“Đúng.
Nói rất đúng.
Vi Vi, chị ủng hộ em.” Lý Mai đột nhiên từ bên ngoài đi vào.
“Lý Mai, cô quậy còn chưa đủ sao, còn không chịu giác ngộ, muốn làm cho chuyện này đi đến mức không thể cứu vãn sao?” Vi Thừa An hỏi cô.
“Cô thật không có thuốc chữa.
Lâm Vi, em hãy tự hiểu những lời anh vừa nói đi.” Vi Thừa An buồn bực xoay người rời đi.
Lý Mai cầm lấy chiếc váy cưới, cao hứng nói: “Vi Vi, em quá lợi hại so với chị, có thể nghĩ đến lợi dụng Âu Dương Điệp làm cho Tư Đồ Thác cưới em, thật là một ý hay.”
“Chị đang là khích lệ em sao?” Lâm Vi thản nhiên nhìn cô một cái.
“Đương nhiên là khích lệ, đúng rồi Vi Vi, cô ta ở đâu, em sẽ không thật sự muốn ngày mai thả cô ta đi chứ, đừng quên, cho dù em gả cho Thác cũng phải hủy đi đứa bé trong bụng cô ta, nếu không sẽ để lại hậu họa vô cùng.” Lý Mai nghiêm túc cảnh cáo.
“Em đều đã có dự dịnh, chị không cần quan tâm.
Không có việc gì thì chị đi đi, em muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn phải làm lễ cưới.” Vẻ mặt Lâm Vi hờ hững.
Lý Mai cảm giác được cô đối với mình có chút lãnh đạm, việc khiến cho cô mất đi đứa con vẫn áy náy không thôi, một lòng muốn bồi thường cô cho nên cũng không để ý đến thái độ của cô vẫn nói tiếp: “Nếu em không thể ra tay thì cứ để cho chị.”
Ánh mắt Lâm Vi hung hăng nhìn chằm chằm cô.
“Làm sao vậy Vi Vi, chị nói không đúng sao?” Trong lòng Lý Mai có chút hốt hoảng.
“Không phải không đúng, chị cho là Tư Đồ Thác là kẻ ngốc sao.
Hiện tại xung quanh đây, bốn phía phải trái chỉ sợ đều là người, nếu chị thật sự đi làm không phải là đưa cho cảnh sát manh mối sao.
Thôi, không cần nói nữa, chị đi về trước đi, em muốn ngủ một chút.” Lâm Vi có chút không kiên nhẫn đuổi khách..