“Lâm Vi sao em lại tới đây?” Tư Đồ Thác thế nào cũng không có nghĩ tới người mình chờ đến lại là cô.
Cho đến phút này anh cũng không nghĩ tới chuyện Tiểu Điệp mất tích và cô có liên quan với nhau.
“Thác, anh đang đợi em sao?” Lâm Vi nhìn anh, trong mắt ánh lên vẻ đau xót.
“Lâm Vi, bây giờ anh có chuyện rất quan trọng.
Có chuyện gì để hôm khác chúng ta nói sau.” Tư Đồ Thác không còn đủ kiên nhẫn cùng cô bàn bạc chuyện khác nữa.
Lúc này anh chỉ quan tâm Tiểu Điệp bây giờ thế nào mà thôi.
“Chuyện quan trọng là Âu Dương Điệp sao?” Lâm Vi vừa hỏi vừa nở nụ cười lạnh.
“Sao em lại biết?” Tư Đồ Thác sửng sốt nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Trong đáy mắt cô hiện lên vẻ u ám: “Chẳng lẽ là em?”
“Đương nhiên em biết.
Vì cô ta ở trong tay em.” Lâm Vi trực tiếp thừa nhận.
Vốn cô không có ý nghĩ sẽ giấu anh.
“Là em?!” Tư Đồ Thác thật không ngờ được, giọng trở nên lạnh lùng nói với cô ta : “Cô ấy sao rồi? Vì sao em lại làm như vậy?”
“Yên tâm, cô ta hiện tại rất tốt, vì sao em làm như vậy ư?…Thác, bây giờ trong lòng anh chỉ có cô ta sao? Chẳng lẽ ba năm nay anh không yêu em dù chỉ một chút sao?” Trong lòng Lâm Vi dấy lên một nỗi đau xót, nhìn Tư Đồ Thác.
“Lâm Vi, nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, sẽ không truy cứu nữa, nếu không em hẳn đã biết hậu quả thế nào.” Giọng nói của Tư Đồ Thác mang theo uy hiếp tức giận.
“Thác, anh không cần uy hiếp em.
Em làm như vậy là đã nghĩ đến hậu quả trước rồi.
Thác, nói cho em biết, anh vẫn yêu em chứ?” Lâm Vi cố chấp hỏi.
Tư Đồ thác tức giận nhìn chằm chằm cô, tay siết chặt, trong đầu đang không biết phải trả lời cô như thế nào.
Chỉ sợ nếu nói không yêu cô, khiến cô giận quá làm tổn thương tới Tiểu Điệp.
“Anh yêu em chứ?” Lâm Vi lại hỏi vì không thấy anh trả lời.
“Không yêu!” Mặc dù rất lo lắng cho Tiểu Điệp nhưng anh không muốn chống lại trái tim mình.
Anh muốn trả lời rõ ràng rằng anh không yêu cô.
Trong thâm tâm Tư Đồ Thác cũng tin tưởng rằng Tiểu Điệp nhất định hy vọng anh trả lời như vậy.
Sắc mặt Lâm Vi đột nhiên biến đổi, trở nên rất khó coi.
Cô đột nhiên bật cười lớn.
Ba năm ở bên cạnh người đàn ông này, ba năm chuyên tâm ở bên anh ta, vậy mà giờ đây chỉ đổi lấy hai chữ đơn giản đó thôi sao?
“Lâm Vi, nói cho tôi biết tiểu Điệp đang ở đâu.
Người em hận là tôi, không liên quan đến cô ấy.” Tư Đồ Thác quả thật rất muốn xông lên bóp chết cô.
“Anh lo lắng cho cô ta lắm phải không? Anh yêu cô ta lắm sao?” Lâm Vi đột nhiên lạnh lùng nhìn anh mang theo vẻ nguy hiểm.
“Tôi nói không yêu cem sẽ tin sao? Đúng, tôi yêu cô ấy, em không nên khiến mình phải ân hận.
Hãy nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu.” Giọng Tư Đồ Thác dịu đi một chút vì không muốn chọc giận cô.
“Hừ.!” Lâm Vi hừ lạnh một tiếng: “Có phải vì yêu cô ta, anh có thể làm bất cứ chuyện gì hay không?”
Lâm Vi nhìn Tư Đồ Thác và nói với giọng nói rất nhẹ nhưng lại cực kỳ kiên định.
“Nếu anh muốn em thả cô ta, vậy hãy cưới em.” Lâm Vi đột nhiên yêu cầu.
“Cái gì? Cưới em?” Tư Đồ Thác không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu này.
“Đúng, hãy cưới em ngay ngày mai.
Nếu không, đừng trách em và cô ta cùng con anh sẽ biến mất.” Cô nhìn anh với vẻ uy hiếp.!
“Lâm Vi, cô lấy Tiểu Điệp ra uy hiếp tôi sao?” Tư Đồ Thác dùng tay bóp cổ cô.
Lửa giận đã khiến anh mất đi chút lí trí còn lại.
“Phải.! Đúng là em đang muốn uy hiếp anh đấy, em muốn hai người phải chịu đau khổ.
Nói cho anh biết, cô ta nói chỉ cần em không làm tổn thương đứa bé, cô ta sẽ tặng anh cho em.” Lâm Vi nhìn anh không chút trốn tránh, mặc dù trên cổ truyền đến đau đớn .
“Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm tổn thương cô ấy và đứa bé, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.” Tư Đồ Thác nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm.
“Anh nên giành thời gian để lo cho chuyện ngày mai thì hơn.
Muốn hay không thì ngày mai anh cũng phải cưới em, nếu anh không cưới em, em nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.” Lâm Vi tuyệt đối không sợ hãi nhìn Tư đồ Thác, ánh mắt đầy lửa giận.
Ánh mắt ngập tràn lửa giận của Tư Đồ Thác đã bùng cháy tới cực điểm.
Nhưng anh vẫn cố bình tĩnh trở lại và buông cô ra, an toàn của Tiểu Điệp vẫn là quan trọng nhất.
“Tôi có thể cưới cô, nhưng hôn lễ cần phải có thời gian.
Hãy cho tôi ba ngày để chuẩn bị.” Thời gian ba ngày có lẽ cũng đủ để anh có thể tìm thấy Tiểu Điệp.
“Ba ngày? Anh chuẩn bị hôn lễ mà phải cần đến ba ngày sao?” Lâm Vi cười khẩy.
“Anh cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì ư? Anh là đang cố ý kéo dài thời gian, nếu dựa vào quyền lực và khả năng của anh thì trong ba ngày cũng đủ để có thể lật tung cả Đài Bắc này lên.
Tuy nhiên em cũng nói cho anh biết, cho dù có cho anh thêm ba ngày, thì anh cũng tuyệt đối không thể tìm ra được cô ta.
Có điều anh cũng nên nhớ rõ, trong ba ngày này, không có thức ăn và nước uống cô ta có chống chọi được không? Dù cho cô ta có thể chịu được nhưng còn cái thai kia thì sao? Bây giờ chỉ còn năm phút nữa nếu anh vẫn không đồng ý, thì anh đã mất hết cơ hội.
Tôi không quan tâm có phải cùng chết với cô ta hay không.”
Tư Đồ Thác không ngờ cô lại ác độc đến vậy.
Cảm thấy cô đã chuẩn bị rất kĩ cho việc này mới có thể tự tin mà cho rằng anh không thể tìm thấy Tiểu Điệp…
“Làm sao tôi có thể biết cô ấy cùng đứa bé vẫn ổn? Sao biết rằng cô không lừa tôi?”
“Anh cho rằng mình còn có tư cách nghi ngờ em sao? Tùy anh có tin hay không.
Chỉ còn có vài phút đồng hồ nữa thôi, em đã nói rồi, nếu bỏ lỡ, anh sẽ không còn cơ hội và cô ta cũng hết cơ hội.
Hãy nghĩ tới cô ta để đưa ra chọn lựa đúng đắn.!”
“Được, ngày mai chúng ta lập tức kết hôn, nhưng kết hôn xong, cô phải lập tức thả Tiểu Điệp ra.” Anh thực sự phân vân không biết liệu mình có thể trong một đêm mà tìm ra Tiểu Điệp hay không.
“Đương nhiên, ngày mai, buổi sáng kết hôn, buổi chiều em sẽ thả cô ta ra ngay.
Vậy anh hãy chuẩn bị thật tốt cho đám cưới của chúng ta.
Em sẽ về nhà và chờ để làm cô dâu của anh.” Lâm Vi đột nhiên nở nụ cười, nụ cười khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Nhìn cô dương dương tự đắc rời khỏi văn phòng, Tư Đồ Thác bực mình vung nắm đấm lên bàn làm việc.
Cô ta lại dám mang Tiểu Điệp ra uy hiếp anh.
Tiểu Điệp có thể bị cô ta giam ở đâu chứ?.