“Vậy được rồi, ngày mai chị sẽ tới tham gia hôn lễ của em.

Hôn lễ tổ chức ở đâu vậy?” Lý Mai hỏi.
“Không biết, hẳn là anh ấy đã chuẩn bị rồi, em chỉ ở nhà chờ đến giờ đi thôi.” Lâm Vi trả lời.
“Vậy thôi, em nghỉ ngơi đi, chị đi trước.” Lý Mai nói xong cũng ra về.
Lúc này Lâm Vi mới ngồi xuống nhìn chằm chằm chiếc áo cưới xinh đẹp đặt ở trước mặt, đột nhiên bật khóc.
Một đêm dài thật dày vò rốt cục cũng trôi qua, Tư Đồ Thác ngồi ở văn phòng nhìn sắc trời bên ngoài đã dần dần sáng lên, tâm đã muốn trầm đến đáy cốc, anh biết bọn họ không tìm thấy Tiểu Điệp, nếu tìm được rồi nhất định đã báo cho anh biết.

Tiểu Điệp, rốt cuộc em ở đâu?
Vi Thừa An cũng một đêm không ngủ, chờ trời sáng liền chạy tới công ty: “Thác, thế nào rồi?”
Tư Đồ Thác thống khổ lắc đầu, lo lắng cho Tiểu Điệp không biết bị Lâm Vi đem nhốt lại có làm sao không.
“Thác, không cần lo lắng, tôi tin tưởng Lâm Vi không có gan làm hại cô ấy đâu.

Bây giờ làm sao đây? Có phải chuẩn bị hôn lễ hay không?” Vi Thừa An lại hỏi.
“Đi chuẩn bị đi.

Nếu trước tám giờ bên phía cục cảnh sát không có tin tức gì, cậu phải đi đón Lâm Vi đến nơi tổ chức hôn lễ.” Tư Đồ Thác dặn dò.
“Được, chúng ta cùng chờ đợi, hôn lễ đã được chuẩn bị xong rồi.” Vi Thừa An gật đầu, vốn định bảo anh đi ăn chút gì nhưng lại thôi, chính mình còn ăn không vào huống chi là anh.
“Tìm được Tiểu Điệp rồi sao?” Mã Tiểu Dung hấp tấp chạy vào, nhưng khi nhìn đến sắc mặt ngưng trọng của bọn họ thì biết là không phải.
Tư Đồ Thác nhìn đồng hồ đã bảy giờ năm mươi phút, cầm lấy di động gọi đi: “Tình hình thế nào?”
“Còn chưa thấy.

Chúng tôi đã đến nhà cha mẹ cô ấy, chỗ ở của cô ấy, còn có các khách sạn, nhà nghỉ lớn nhỏ của Đài Bắc đều đã hỏi qua nhưng các khu nhà cho thuê nhỏ còn chưa hỏi, mà vẫn chưa có tin tức gì của cô ấy, nhưng mà chúng tôi vẫn đang tiếp tục tìm.” Một người bạn bên cục cảnh sát trả lời qua điện thoại.
“Tôi đã biết, cậu vất vả rồi.” Tư Đồ Thác đã sớm dự đoán được kết quả này, buông di động xuống: “Thừa An, tôi đi đến khách sạn trước, cậu đi đón Lâm Vi.”
“Là khách sạn của công ty Cao Tường? Cậu cứ đến trước tôi sẽ đi đón Lâm Vi.” Vi Thừa An trả lời.
“Khách mời cậu lo đến đâu rồi? Đừng để đến lúc đó cô ta lại lấy lý do trì hoãn.” Từ Đồ Thác hỏi, kết hôn không thể một người khách cũng không có được.
“Đã an bài xong, phần lớn là bạn bè của chúng ta.” Vi Thừa An nói, anh cũng không có mời những vị khách quan trọng, dù sao đây cũng không phải là một hôn lễ thật sự.
“Anh thật sự muốn kết hôn với cô ta sao?” Mã Tiểu Dung hỏi.

Tiểu Điệp sau khi trở về nhất định sẽ rất đau lòng.
“Tôi bây giờ còn có sự lựa chọn nào khác sao?” Khóe môi Tư Đồ Thác mang theo một tia cười trào phúng, anh thật không ngờ tới có ngày chính mình lại bị Lâm Vi đùa giỡn.
“Vậy khi Tiểu Điệp trở về làm sao bây giờ.” Mã Tiểu Dung lo lắng cho cô.
“Ngốc quá.

Ai nói kết hôn rồi thì không thể ở cùng một chỗ với Tiểu Điệp.

Thác không phải cũng đã kết hôn một lần rồi sao?” Vi Thừa An ở một bên trả lời.
“À… Tôi là nhất thời sốt ruột, chỉ cần Tiểu Điệp bình an trở về cái gì cũng không quan trọng.” Lúc này Mã Tiểu Dung mới bừng tỉnh hiểu ra chính mình thật sự quá lo lắng rồi.
“Chúng ta đi thôi.” Tư Đồ Thác mang theo tâm tình trầm trọng, đi đến hôn lễ như là đi lên pháp trường.
Trước cửa khách sạn Cao Tường được trang hoàng lộng lẫy, khắp nơi dán chữ hỉ chúc mừng ‘Ông Tư Đồ Thác cùng cô Lâm Vi kết lương duyên’ tựa như một hôn lễ thật sự.
Tư Đồ Thác mặc âu phục, đi giày da, đứng ở trước cửa khách sạn, trên mặt không có một chút vui vẻ, một người bạn là cảnh sát chạy đến, không biết nên nói với anh cái gì, là chúc mừng sao, cuối cùng đành vỗ vai anh: “Đi vào đi.”
Một chiếc xe hoa lộng lẫy dừng ở trước cửa khách sạn, Lâm Vi mặc bộ váy cưới xinh đẹp bước xuống, trên mặt tràn đầy hạnh phúc mỉm cười bước về phía anh.
Tư Đồ Thác lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, đi tới nói ba chữ: “Thả cô ấy.”
Trên mặt Lâm Vi mang theo tươi cười trả lời anh: “Sau hôn lễ.”
“Chúc mừng anh Tư Đồ Thác cùng cô Lâm.” Một vị khách không biết rõ sự tình đi đến thật lòng chúc phúc hai người.
“Cám ơn.” Lâm Vi tươi cười gật đầu, biểu tình trên mặt Tư Đồ Thác từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Bên ngoài khách sạn truyền đến một trận âm thanh ầm ỹ.
“Thật xin lỗi, mời các người đi ra ngoài, hôm nay chủ tịch không tiếp nhận phỏng vấn.” Bảo vệ vẫn đang cố gắng ngăn chặn bên ngoài.
“Làm ơn cho chúng tôi vào đi, hôm nay là ngày vui của ngài Tư Đồ và cô Lâm nên mọi người cùng đến chúc mừng thôi mà.”
“Đúng vậy.

Chúng tôi cũng là đến chúc mừng nha.”
“Tôi nghĩ ngài Tư Đồ và cô Lâm cũng sẽ không để ý đâu.” Đám phóng viên đứng ở cửa không chịu rời đi.
Lâm Vi đột nhiên kéo cánh tay Tư Đồ Thác đi qua, ánh mắt anh trầm xuống một chút, không hiểu cô ta muốn gì.
“Các anh tránh ra.” Cô đẩy đẩy bảo vệ, bảo vệ lập tức đứng qua một bên.
“Xin hỏi cô Lâm và ngài Tư Đồ, vì sao hai người lại đột nhiên kết hôn?”
“Có phải kế hoạch đã được chuẩn bị tốt từ trước?” Các phóng viên lập tức vọt tới trước mặt bọn họ.
“Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể trả lời ba câu hỏi, xin mời các vị bắt đầu câu hỏi đầu tiên.” Lâm Vi ôm cánh tay anh, đầu nghiêng dựa vào vai anh với vẻ vô cùng thân mật.
“Xin hỏi cô Lâm, tại sao hai người lại đột nhiên quyết định kết hôn, vì sao chuyện này từ trước đến giờ đều không để lộ một chút tin tức gì?” Một phóng viên giành hỏi trước.
“Bởi vì chúng tôi thấy kết hôn là chuyện của hai người chúng tôi, càng bởi gì chúng tôi không muốn bị người khác quấy rầy.

Có điều mọi người bây giờ không phải đã biết rồi sao?” Lâm Vi nói..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play