Lý Mai mang giày cao gót đi vào quán cà phê, tìm kiếm xung quanh một chút liền thấy Vi Thừa An ngồi ở chỗ kia với vẻ mặt trầm tư, cô đi qua ngồi xuống cười nói: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi tìm em đi uống cà phê vậy?”
“Đã lâu không gặp cho nên mới mời em đi uống ly cà phê.” Vi Thừa An nhìn cô nói.
“Sẽ không đơn giản như vậy chứ? Anh bận rộn như vậy sao lại có thời gian rảnh mời em đi uống cà phê.
Anh có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói đi.” Lý Mai nói xong vẫy tay kêu người phục vụ lấy một ly cà phê đen.
“Tiểu thư, chờ một lát.” Người phục vụ rất nhanh đã đem cà phê đến.
“Thật ra là gần đây cũng rất bận bịu, Thác giao cho anh một nhiệm vụ quan trọng cho nên tranh thủ chút thời gian uống ly cà phê.” Vi Thừa An nhìn chằm chằm cô nói, anh thực sự rất khó tưởng tượng ra cô là một cô gái có dã tâm như vậy.
“Nhiệm vụ gì? Có phải chuyện Tư Đồ Thác kết hôn với Vi Vi hay không?” Lý Mai suy đoán, trong lòng có vài phần mừng thầm, bởi vì nếu như không là chuyện đó anh cũng sẽ không nêu ra với mình.
“Lý Mai, em biết Thác sao?” Vi Thừa An đột nhiên hỏi.
“Biết, lúc hay tin Vi Vi mang thai, ở bệnh viện gặp qua một lần.” Lý Mai rất tự nhiên nói.
“Chỉ một lần đó thôi sao?” Vi Thừa An truy hỏi.
“Ừ.
Làm sao vậy?” Lý Mai rốt cuộc cảm giác được anh hôm nay có chút không bình thường.
“Không có gì.” Thấy cô không thừa nhận, Vi Thừa An cũng không ép, thuận miệng hỏi: “Thác gần đây bảo anh tìm một người gọi là Thạch Lỗi.”
“Khụ khụ khụ.” Đang uống cà phê, đột nhiên nghe được cái tên Thạch Lỗi này làm cho Lý Mai bỗng chốc bị sặc.
“Làm sao vậy?” Vi Thừa An nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt hiện lên tia sáng.
“Không có gì, bị sặc thôi.
Hoá ra anh đang tìm người, tìm được rồi sao?” Lý Mai làm bộ thuận miệng hỏi, trong lòng đã run như cầy sấy.Thạch Lỗi đã trở về, hắn trở về lúc nào? Nếu như bị Tư Đồ Thác tìm được, vậy chính mình chẳng phải cũng đã lộ tẩy rồi.
“Vẫn chưa.” Vi Thừa An uống một ngụm cà phê nói.
“À.” Lý Mai âm thầm thở phào.
“Nhưng mà sẽ nhanh chóng tìm được thôi.” Vi Thừa An thấy trong ánh mắt cô hiện lên tia may mắn, đột nhiên còn nói thêm.
“Cái gì?” Tim của Lý Mai bỗng chốc khẩn trương lên, anh ta đang ở nơi nào chứ?
“Lý Mai, em khoẻ không? Sao lại giống như là khẩn trương thế? Em biết Thạch Lỗi sao?” Vi Thừa An cố ý không hiểu hỏi.
Từ ánh mắt của anh, Lý Mai nhận ra được một chút gì đó, rất nhanh liền tỉnh táo lại gật đầu: “Biết” Nếu như bản thân nói không nhận ra, chỉ cần anh ta tìm được Thạch Lỗi thì cái gì cũng đều biết, không bằng bây giờ thẳng thắn nói ra một chút.
“Tại sao em lại biết hắn?” Giọng điệu Vi Thừa An trở nên hơi lạnh lùng.
Cô đã thừa nhận, xem ra đều là sự thật.
Lý Mai trầm mặc một chút, lộ ra một nụ cười khổ, uống một ngụm cà phê mới nói:“Anh ta đã từng là bạn trai của em, sau này anh ta đột nhiên phát đạt liền bỏ em, em đã rất nhiều năm chưa gặp lại anh ta.” Cô trái lo phải nghĩ cảm thấy lời giải thích này rất đáng tin, dù cho bọn họ tìm được Thạch Lỗi rồi thì mình cũng có thể phủi tay sạch sẽ.
“Bạn trai của em? “ Vi Thừa An sửng sốt một chút, không nghĩ tới sự tình lại có thể là cái dạng này, chẳng lẽ là Thạch Lỗi đang ghi hận cho nên cố ý trả thù cô.
“Ừ.” Lý Mai gật đầu, trong lòng nhanh chóng suy đoán, cô đã khẳng định anh đã biết một chút gì đó nên hôm nay đang thăm dò mình, cho nên cô phải giữ vai trò chủ đạo, lúc này mới nhìn anh nói: “Thừa An, thực ra có một việc em vẫn không nói cho anh.”
“Thật sao? Chuyện gì?” Vi Thừa An cố ý hỏi.
“Em biết Tư Đồ Thác, hơn nữa biết vợ trước của anh ấy, Âu Dương Điệp, em và cô ấy chính là bạn thân.” Lý Mai nói.
“Phải vậy không? Vì sao không nghe em nói qua, em không phải mới vừa rồi còn đang phủ nhận việc biết Thác sao?” Tâm tư Vi Thừa An có chút khó chịu, cô ta có phần thay đổi quá nhanh.
“Đó là bởi vì em có lỗi với Âu Dương Điệp và anh ấy, cho nên em đã giả vờ không biết bọn họ.
Sau này Tư Đồ Thác và Vi Vi tốt đẹp, nói thật em lại càng không dám đi đối mặt với anh ấy, cho nên em cũng không nói với anh, thậm chí nói với Vi Vi là em quen biết Tư Đồ Thác .” Trên mặt Lý Mai lộ ra biểu tình khổ sở.
“Em có lỗi với cô ấy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt Vi Thừa An nheo lại một chút, nhìn cô hỏi.
Lúc này Lý Mai mới chậm rãi hồi tưởng lại, mở miệng nói: “Em nhớ rất rõ ràng là em gặp Âu Dương Điệp tại siêu thị, bởi vì giúp cô ấy chọn một món quà nên chúng em mới biết nhau, chúng em thường xuyên hẹn nhau đi ra ngoài chơi vào ngày chủ nhật.
Thời gian đó rất vui vẻ, rất thoải mái, cô ấy có chuyện gì đều có thể nói với em, ví dụ như cô ấy ghét Tư Đồ Thác.”
“Sau đó, có một ngày, cô ấy đột nhiên tới tìm em khóc lóc, nói rằng mẹ cô ấy đã chết, muốn gả cô ấy cho Tư Đồ Thác, cô ấy nói không muốn lấy chồng, thế nhưng cuối cùng vẫn gả đi.
Hôm kết hôn em đến nhà cô ấy, có lẽ anh không tin, trước đây em chưa từng qua nhà cô ấy, bất ngờ phát hiện cha cô ấy chính là người đã làm cho cha em ngồi tù, cuối cùng ông đã tự sát.”
“Em oán hận, em cố ý xa lánh cô ấy, thế nhưng Tiểu Điệp vẫn tìm em, quan tâm em.
Thời gian đó em cực kì mâu thuẫn, em hận cha cô ấy, thế nhưng em cũng không muốn làm hại đến tình bạn của em và cô ấy.
Em đau khổ, em hoang mang.
Em đều đem những việc này nói với Thạch Lỗi, anh ta an ủi em, anh ta nói anh ta sẽ báo thù cho em.
Thực ra em căn bản không có suy nghĩ nhiều, anh ta cũng chỉ nói sơ qua.
Có một ngày em bị bệnh, Tiểu Điệp đột nhiên xuất hiện trước phòng bệnh của em, đôi mắt hồng hồng hỏi em vì sao không quan tâm đến cô ấy, vì sao trốn tránh cô ấy.
Thấy cô ấy quan tâm em như vậy, đột nhiên trong lúc đó em suy nghĩ cẩn thận còn có thứ gì khiến cho người ta đáng trân trọng hơn so với tình bạn này.
Em quyết định quên những chuyện trước đây để giữ gìn tình bạn của chúng em.”
“Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, Tiểu Điệp và Tư Đồ Thác ly hôn, Tiểu Điệp một mình tiếp nhận công ty có chút lực bất tòng tâm, em liền đề cử Thạch Lỗi với cô ấy, dù sao anh ta cũng là bạn trai mà em hiểu rõ.
Thế nhưng, em tuyệt đối không nghĩ tới Thạch Lỗi lại có thể có tâm địa hiểm độc, trù tính với Tiểu Điệp, em và anh ta cãi nhau ầm ĩ, anh ta lại còn nói sẽ báo thù cho em.
Anh ta mang theo tiền đi, em cũng không có mặt mũi nào gặp lại Tiểu Điệp nữa.
Cho nên mấy năm nay em vẫn trốn tránh cô ấy, cảm thấy hổ thẹn với cô ấy.”