Vi Thừa An nhìn những giọt nước mắt trong suốt ướt át của Lý Mai, vẻ mặt thống khổ kia thực sự rất khó để không tin lời cô nói.
“Thừa An, anh tìm được Thạch Lỗi nhất định phải nói cho em biết, cho dù Tiểu Điệp có thể bỏ qua cho anh ta, em cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.” Lý Mai đột nhiên ngẩng đầu, lòng đầy căm phẫn yêu cầu.
“Bây giờ vẫn chưa tìm được.” Vi Thừa An không biết vì sao mình không nói cho cô biết, có thể là trong lòng anh vẫn còn có chút chuyện hoài nghi, chuyển câu hỏi: “Anh nghĩ em hẳn là biết Âu Dương Điệp đã trở về, em chưa gặp cô ấy sao?”
“Ở trong siêu thị có vội vã gặp qua một lần, bởi vì thực sự không có mặt mũi nào đi gặp cô ấy, cho nên em vội vàng chạy trốn, em không biết cô ấy có thể tha thứ cho em hay không?” Lý Mai nghẹn ngào nói.
“Em là người vô tội, cô ấy sao có thể không tha thứ cho em được.” Vi Thừa An thản nhiên nói một câu.
“Thừa An, nếu như anh tìm được Thạch Lỗi nhất định phải cho em biết, em muốn hỏi anh ta năm đó vì sao lại làm như vậy?” Lý Mai lại nói.
“Ừ.” Vi Thừa An gật đầu nhìn cô một cái, vì sao cô nhất định phải gặp Thạch Lỗi, mọi chuyện cũng đã biết được khá nhiều, lúc này anh mới nói sang chuyện khác: “Được rồi, Vi Vi có khoẻ không? Lâu rồi không có gặp cô ấy.”
“Vâng, Vi Vi khoẻ, em ấy rất hạnh phúc, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho em báo về chuyện đứa bé.
Tình thương của mẹ này giống như là đứa bé đã được sinh ra vậy.” Nhắc tới em gái, Lý Mai cười nói.
“Vậy là tốt rồi, được rồi.” Vi Thừa An nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Anh còn có việc.
Hôm khác lại nói chuyện.”
“Được, hôm khác gặp lại, tạm biệt.” Lý Mai gật đầu nhìn bóng dáng đã rời đi của anh, sắc mặt của cô mới bỗng chốc trở nên trầm trọng, tay nắm chặt tách cà phê.
Sự tình hình như bắt đầu thay đổi phức tạp rồi.
Vì sao giữa lúc này Âu Dương Điệp đột nhiên lại trở về, Thạch Lỗi cũng đã trở về.
Không được, cô không thể để cho Thạch Lỗi phá huỷ tất cả những thứ này, càng không thể để chính mình bị ảnh hưởng.
Tư Đồ Thác có cảm tình đối với Vi Vi, thế nhưng nên làm cái gì bây giờ? Đúng, cô nên mau chóng làm cho bọn họ kết hôn, tất cả vết nhơ đều quên đi, không ai cũng như không có cách nào dễ dàng thay đổi.
Âu Dương Điệp bắt xe tới công ty, từ tối hôm qua khi biết mình mang thai cô liền vô cùng cẩn thận.
“Chào buổi sáng, Âu Dương tiểu thư.” Một cô gái trước sảnh nhiệt tình bắt chuyện với cô.
“Chào cô.” Trên mặt cô tràn đầy vẻ tươi cười hạnh phúc.
“Điệp, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Đúng lúc Lí An đi tới hỏi.
“Bình thường tôi không vui sao?” Âu Dương Điệp hỏi vặn lại, nét tươi cười trong mắt chưa hề mất đi.
“Chào chủ tịch.” Âm thanh phía sau đột nhiên truyền đến khiến thân thể cô cứng ngắc một chút.
Ánh mắt của Tư Đồ Thác lướt nhanh qua khuôn mặt cô, thấy ý cười trên khoé môi cô, mi nhíu lại, cô hình như đã quên chuyện ngày hôm qua.
Lý Mai mang theo đồ đạc lần đầu tiên đi vào nhà họ Lâm.
“Tiểu Mai.” Bà Lâm mở cửa, thấy cô vui mừng kêu lên.
“Tiểu Mai, mau vào nhà ngồi đi.” Ông Lâm vội vàng hô.
Lý Mai liếc mắt nhìn bọn họ, lắc đầu: “Không cần đâu, hôm nay tôi tới là vì Vi Vi.”
“Vi Vi?” Bọn họ sửng sốt, vội vàng hỏi: “Vi Vi, con bé làm sao vậy?”
“Em ấy không có việc gì, thế nhưng hai người hẳn là biết em ấy mang thai.
Lẽ nào hai người muốn chờ em ấy sinh đứa bé mới để cho em ấy kết hôn sao? Hai người nên quan tâm em ấy một chút, hỏi Tư Đồ Thác lúc nào thì cùng Vi Vi tổ chức hôn lễ?”
Ông Lâm liếc mắt nhìn ba Lâm: “Chúng ta không phải không quan tâm.
Chúng ta cũng hỏi qua, thế nhưng Vi Vi nói Tư Đồ Thác bảo rằng con bé mang thai không thể mệt nhọc, cho nên sau này mới cử hành.”
“Nói kiểu này hai người cũng tin sao.
Vì Vi Vi hai người nên tự mình nói chuyện với Tư Đồ Thác.
Tôi nghĩ anh ta sẽ tôn trọng hai người.
Tôi đã nói đến nước này, về phần làm như thế nào thì hai người tự mình xem xét mà làm, tôi đi trước.” Lý Mai nói xong liền xoay người đi, cô tin hai người nhất định sẽ đi.
Tư Đồ Thác đang ngồi trong phòng làm việc thì điện thoại reo, anh nhận điện thoại.
“Thác, là anh sao?” Tiếng nói dịu dàng của Lâm Vi từ trong điện thoại truyền đến.
“Lâm Vi, có việc gì không?” Tư Đồ Thác hỏi, cô rất ít khi gọi điện đến phòng làm việc.
“Tối nay về ăn cơm đi.
Cha mẹ em tới, nói muốn ăn cơm cùng anh, có thể chứ?”Lâm Vi dùng giọng điệu bàn bạc hỏi.
“Được.
Vậy mọi người chờ anh, tan sở anh sẽ đến đón mọi người ra ngoài ăn.” Tư Đồ Thác gật đầu đáp ứng.
Anh đối với bậc trưởng bối rất tôn trọng, huống chi cũng rất ít ăn cơm cùng bọn họ.
“Thác, cảm ơn.
Vậy không quầy rầy anh nữa.” Lâm Vi vui vẻ ngắt điện thoại.
Âu Dương Điệp ra khỏi công ty, cô đang nghĩ Thác có thể trở về ngày hôm nay hay không, cô có nên nói cho anh mình mang thai hay không?
“Âu Dương Điệp.” Vi Thừa An ở phía sau đột nhiên gọi cô lại.
“Tổng giám đốc, có việc gì không?” Âu Dương Điệp quay đầu nhìn anh hỏi.
“Không có việc gì thì không thể tìm em sao? Em có việc gì không? Nếu như không có thì cùng tôi ăn cơm tối được không?” Vi Thừa An nói.
“Việc này…” Âu Dương Điệp chần chừ một chút, chẳng may Thác trở về thì làm sao bây giờ?
Vi Thừa An biết cô đang do dự điều gì, vừa lúc thấy Tư Đồ Thác đi xuống, cố ý đến hỏi:“Thác, có muốn đi uống một ly hay không?”
“Hôm nay mình không rảnh.
Ba mẹ Lâm Vi muốn cùng ăn cơm với mình.” Tư Đồ Thác nhìn thoáng qua Âu Dương Điệp nói, sự thật cũng là đang nói cho cô hôm nay anh sẽ không ở bên cô được.
“À.
Vậy đi đi thôi.” Vi Thừa An lên tiếng.
“Đi nhé.” Tư Đồ Thác nói xong, khởi động xe rời đi.
Lúc này Vi Thừa An mới quay đầu nhìn cô cười nói: “Đi thôi.”
“Được, Có bữa cơm miễn phí tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua.” Âu Dương Điệp nói đùa.
Mặc dù có chút mất mát nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng thì không có gì mất mát nữa.
“Tâm tình của cô hình như không tệ.”
“Chẳng lẽ tôi nên mặt ủ mày chau sao?”