“Mang thai?” Âu Dương Điệp trở nên cứng nhắc ngồi sững sờ ở nơi này, chính cô cũng chưa từng nghĩ qua về vấn đề này.
“Tiểu Điệp, có đúng hay không? Nhất định là mang thai rồi! Người mang thai đối với những mùi mà trước kia mình thích sẽ rất mẫn cảm.” Mã Tiểu Dung hưng phấn nói, tuy rằng cô cũng là xem từ trên mạng.
“Vậy sao? Vậy sao?” Âu Dương Điệp thì thào nói, chính cô cũng không dám tưởng tượng cô sẽ có baby.
“Đúng vậy.
Đi.
Chúng ta đến bệnh viện.” Mã Tiểu Dung kéo cô chạy ra cửa, lập tức dừng bước nói: “Cậu xem mình này, cậu không thể chạy được.
Chúng ta chậm rãi mà đi, không nóng vội.”
“Xì…” Thấy bộ dáng buồn cười kia của bạn, Âu Dương Điệp nhịn không được nở nụ cười.
Lúc ngồi trong bệnh viện cùng đợi kết quả xét nghiệm, cô không khỏi trở nên khẩn trương, vô tình dùng sức nắm lấy tay Mã Tiểu Dung “Nếu như không phải có em bé thì làm sao bây giờ?”
“Tiểu Điệp, không cần khẩn trương.
Thả lỏng đi.
Nhất định đúng.
Mình với cậu gần nhau nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua dạ dày của cậu không tốt.
Cho dù không phải cũng không sao.
Dù sao vẫn có cơ hội.” Mã Tiểu Dung nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cô.
“Ừ.” Âu Dương Điệp gật đầu, thế nhưng tâm vẫn không khỏi khẩn trương, bởi vì trong lòng cô vẫn rất chờ mong một đứa con.
Tư Đồ Thác gác điện thoại, trái chờ phải chờ cũng không thấy cô quay lại, không khỏi có chút lo lắng, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: “Phiền cô giúp tôi xem một chút vị tiểu thư cùng đi với tôi có ở trong nhà vệ sinh hay không?”
“Được ạ.
Xin ngài chờ một lát.” Cô nhân viên phục vụ trả lời, rất nhanh đã trở lại:“Thưa ngài, phòng vệ sinh không có vị tiểu thư tới cùng với ngài.
Vừa rồi có người thấy cô ấy đã rời đi rồi ạ.”
“Cái gì? Rời đi rồi?” Sắc mặt Tư Đồ Thác bỗng chốc trở nên âm trầm, sao cô lại có thể rời đi trong im lặng như thế.
Thế nhưng lập tức nghĩ đến mình nhận được điện thoại của Lâm Vi, nên thở dài một hơi, uống sạch rượu trong ly, anh đang vướng mắc ở một bên là người yêu, một bên là đứa con.
“Âu Dương Điệp.” Y tá phát phiếu xét nghiệm hô lên.
Tim của cô lập tức nảy lên, Mã Tiểu Dung thoáng cái đứng dậy: “Tiểu Điệp, cậu ngồi đây.
Mình lấy cho.”
“Cùng đi đi.” Âu Dương Điệp nhắm mắt lại thật chặt, hít thở nói với bạn.
Nhận lấy tờ giấy xét nghiệm kia, tay cô trong khoảnh khắc khẽ run rẩy, nói thật là cô không có dũng cảm để xem bởi vì cô sợ, cô sợ thất vọng.
“Kiểm quả xét nghiệm thai: dương tính.” Mã Tiểu Dung đọc xong bỗng chốc kích động ôm lấy cô: “Tiểu Điệp, là thật đó.
Cậu mang thai.
Cậu thật sự mang thai rồi.”Thật giống như cô mới là người mang thai vậy.
“Thật vậy sao?” Âu Dương Điệp nhìn tờ giấy xét nghiệm , trên đó là hai chữ dương tính.
Lần này là hạnh phúc.
Nhắm mắt lại ôm chặt lấy bạn: “Tiểu Dung, mình có em bé rồi.
Mình có em bé rồi.”
“Ừ ừ ừ cậu có em bé, em bé của cậu.
Đi chúng ta về nhà trước đã.” Mã Tiểu Dung cẩn thận đỡ cô.
Ngồi ở trên sô pha, Âu Dương Điệp hầu như vẫn không thể tin được.
Ngồi ở chỗ kia mở tờ giấy xét nghiệm ra nhìn, đặt bàn tay của mình lên trên phần bụng dưới, thực sự có con sao? Cô từng có cơ hội làm mẹ, thế nhưng thời gian đó cô hoàn toàn không biết quý trọng.
Ông trời thực sự lại cho cô cơ hội làm mẹ, vẫn là con của Thác.
Cô thực sự muốn khóc.
“Tiểu Điệp, uống ly nước đi, để tâm trạng bình tĩnh một chút.” Mã Tiểu Dung đưa cho cô một ly nước, ngồi vào bên cạnh cô.
“Tiểu Dung, tâm trạng của mình làm sao có thể bình bĩnh lại được.
Mình không có cách nào hình dung được tâm tình hiện tại của mình.
Cậu có biết mình kích động đến thế nào không?” Âu Dương Điệp buông ly nước, trong giọng nói chứa đầy run rẩy.
“Mình biết.
Mình biết.
Mình đương nhiên biết mà.” Mã Tiểu Dung cầm tay cô, lập tức hỏi: “Tiểu Điệp, cậu có muốn báo tin này cho Tư Đồ Thác biết hay không? Như vậy cũng làm giảm bớt sự đắc ý của Lâm Vi.”
“Báo tin cho anh ấy?” Âu Dương Điệp sửng sốt một chút.
Đúng, cô rất muốn nói cho anh, dù sao đây cũng là con của anh, thế nhưng…
“Sao? Lẽ nào cậu không muốn nói cho anh ta sao? Đây cũng là con của anh ta mà.” Mã Tiểu Dung khó hiểu hỏi.
Sắc mặt Âu Dương Điệp trầm trọng một chút, lúc này mới mở miệng nói: “Tiểu Dung, lần trước cậu nói dùng đứa con làm tiền đặt cược, sau đó mình suy nghĩ thật lâu, thậm chí mình còn đồng ý.
Thế nhưng cậu biết không, vừa rồi ngay khi mình nhận được tờ giấy xét nghiệm kia, và mình biết mình mang thai, lúc đó mình vô cùng cảm tạ trời đất, nó là con của mình, mình hẳn là nên thương nó chứ không phải dùng nó để tranh đoạt với Lâm Vi, mình không thể, cũng không muốn làm như vậy.”
“Vậy là cậu tính không nói cho anh ta sao? Coi như cậu không muốn lấy đứa bé ra để uy hiếp người khác.
Nhưng mà, dù sao nó cũng là con của Tư Đồ Thác, cậu hẳn là nên cho anh ta biết.
Còn về phần anh ta làm như thế nào đó là chuyện của anh ta.” Mã Tiểu Dung trầm mặc một chút, dù sao cũng là mẫu tử liên tâm, cô nghĩ như vậy cũng đúng, thế nhưng cũng không thể để cho Lâm Vi tưởng bở.
“Mình sẽ nói cho anh ấy, thế nhưng mình đang nghĩ sẽ nói với anh ấy như thế nào? Có thể mình sẽ không cố gắng đi nói với anh ấy, mình nghĩ anh ấy nhất định sẽ phát hiện ra.” Âu Dương Điệp nói, cô tin Thác sẽ yêu đứa con của mình, khoé môi đột nhiên lộ ra một nụ cười “Tiểu Dung, mình đã có mục tiêu cho cuộc sống mới, đứa bé sau này sẽ là tất cả của mình.”
“Là tất cả của chúng ta, trước khi mình chưa lập gia đình, sinh con, nó cũng là con của mình.” Mã Tiểu Dung nói giỡn.
“Đó là đương nhiên rồi.
Mặc kệ thế nào cậu đều là mẹ nuôi của nó.” Âu Dương Điệp cười nói.
“Tiểu Điệp, bây giờ cậu biết bản thân đang mang thai, sau này nhất định phải chú ý ăn uống, ngồi xe, bước đi…Được rồi.” Mã Tiểu Dung đột nhiên nghĩ đến “Mình muốn đi siêu thị mua cho cậu vài thứ phòng ngừa tia bức xạ, không phải cậu mỗi ngày đều ngồi máy vi tính sao, đối với đứa bé sẽ không tốt.”
“Tiểu Dung, mình tự đi mua được mà.” Âu Dương Điệp cười nói.
“Biết cái gì! Còn nữa, cậu muốn ăn cái gì thì hãy ăn cái đó, mình còn phải đi mua nhiều sách nuôi dưỡng trẻ em cho cậu nữa.” Mã Tiểu Dung lại bắt đầu liên tục lải nhải.
Âu Dương Điệp bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng lại ấm áp.