Đứa nhóc này lại chạy đi đâu không biết, nàng nhìn ngang ngó dọc hết hai dãy phố cũng không thấy, đứa nhỏ này đi sao nhanh như vậy?hay là xảy ra chuyện gì rồi?

-Ngôn Ngôn đệ ở đâu!! Nàng gọi to.

Đi thêm một chút nàng lại gọi, cuối cùng thì cái giọng nói Ngôn Ngôn cũng vang lên,mà không phải là trả lời nàng mà là cãi nhau với người ta, cái giọng rõ đanh đá.

-Hừ, nói cho ngươi biết ta đây đã viết được một trăm chữ rồi, ta có thể hát hết tất cả bài hát mà mẫu thân chỉ, ngươi nhìn khờ như vậy biết mười chữ là cùng!!

Nàng bước đến chỗ Ngôn Ngôn, thấy nó đang nói chuyện với một đứa nhỏ khác,dáng ngồi trong rất buồn, hình như còn đang khóc nữa.

-Ngôn Ngôn!

Ngôn Ngôn thấy nàng liền chạy đến.

-Tiên Cá tỷ tỷ, khi nãy định đợi tỷ nhưng lâu quá,ta thấy tiểu tử này vừa chạy vừa khóc rất đáng thương nên đệ đuổi theo, mẫu thân ta từng dạy thấy người khác đau buồn phải biết quan tâm, nhưng mà tỷ xem, ta dùng đủ mọi cách, từ dỗ ngọt đến chăm chọc nhưng nó vẫn cứ khóc thút thít như vậy.

- Đệ như vậy là rất có khí phách, được rồi để ta đến xem sao! Nàng xoa đầu Ngôn Ngôn.

Nàng đi đến ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ kia, nó còn đang khóc, khóc ấm ức đến nổi hai vai rung rung, nàng đặt tay lên vai nó rồi dịu dàng hỏi.

-Tiểu huynh đệ tại sao đệ lại khóc, là đệ đi lạc sao? Có cần ta dẫn đệ về nhà không?

Đứa nhỏ kia nghe giọng nàng, tiếng khóc dừng lại, nó từ từ ngẩn mặt lên, đến khi thấy hết khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm nhem của nó nàng cũng bất ngờ, chẳng phải Dương Mỵ chăm con rất kỹ sao, sao để Tiểu Hạo chạy ra ngoài rồi đi lạc thế này?

-...Hức...Nô tỳ tỷ tỷ...hức...không đúng...nô tỳ tỷ tỷ...chết rồi...tỷ ấy cũng không xinh đẹo như thế...hức...tỷ ấy cũng không phải nam nhân…

Tiểu Hạo nhìn nàng, ánh mắt đầy sự bi thương, mới đầu nhìn dáng nó hơi quen nhưng nàng không nghĩ đó lại là Tiểu Hạo, Tiểu Hạo lại nói nàng đã chết nghĩa là sao, hôm nàng bị Dương Mỵ bắt không một ai biết, nếu mọi người đi tìm cũng cho là mất tích nay tại sao là nói chết?

Nàng nhìn Tiểu Hạo.

-Đệ tên là gì, nhà ở đâu để ta đưa đệ về!! Lúc này không thể nói ra thân phận được nên nàng đành phải lừa Tiểu Hạo.

-Ta..hức..ta...ta không muốn về nhà nữa…

Tiểu Hạo nứt nở, nàng thấy nó tội nghiệp quá, nó là đứa trẻ ngoan mà, sao hôm nay lại không muốn về nhà.

-Tiểu tử thúi,mẫu thân ta nói bỏ nhà đi là không ngoan, ngươi như vậy là mẫu thân hết thương ngươi cho xem.

Ngôn Ngôn nó có lòng tốt khuyên nhũ ai ngờ cái đứa nhỏ tên Tiểu Hạo này lại khóc lớn lên, khóc đến nó không chịu nổi! Tiên Cá tỷ tỷ thấy vậy liền vỗ về an ủi, thật là đáng ghét mà!! Ngôn Ngôn phụng phịu không thèm nhìn Tiểu Hạo.

-Thôi đừng khóc nữa, ngoan...ngoan…

Nàng dỗ hết một lúc Tiểu Hạo mới dừng khóc, như là trúc hết phiền muộn Tiểu Hạo lễ phép cám ơn nàng.

-Đa tạ ca ca, ta là Tiểu Hạo, nhà ta...nhà ta ở Uy Vũ phủ, nhà ta làm.. làm việc cho tam vương gia.

Tiểu Hạo lần đầu nói dối, mồ hôi trên trán nó tuông ra như tắm, trước đây phụ thân có dặn dò nếu có lạc ra ngoài không được để lộ thân phận mà bị kẻ xấu làm hại, Tiểu Hạo nhìn vị ca ca này bộ dạng có chút giống giống nô tỳ tỷ tỷ nhưng mà nó không chắc ca ấy là người tốt.

Nàng thấy Tiểu Hạo là đứa bé thông minh, còn biết dấu thân phận đi nữa, thôi dẫn nó về phủ, nàng cũng phải đến nơi tửu quán đợi Triệu Long.

-Được, Để ca ca đưa đệ về nhà! Nàng nắm lấy tay Tiểu Hạo.

Ngôn Ngôn thấy vậy cũng nắm lấy tay còn lại của nàng, nàng cười khổ dắt hai đứa nhỏ đi trên phố, đi cũng được phân nữa đoạn đường về phủ rồi, Tiểu Hạo cũng thật là chạy đi xa như vậy.

-Ọt...ọt...ọt..

Hửm, nàng vừa nghe thấy âm thanh lạ, nàng bất giác nhìn xuống hai đứa nhỏ cao ngang hong của nàng, Tiểu Hạo mặt bối rối, ngượng ngùng, còn Ngôn Ngôn cười ranh ma với nàng.

=Ca ca / Tiên Cá tỷ tỷ, do sáng nay ta chưa có ăn gì!!

Nàng phì cười, thì ra hai tên này đói bụng.

-Đói bụng thì đi ăn thôi,cũng may cho hai đệ ta có mang ngân lượng theo, nào đi thôi!!

Nàng đưa hai đứa đến tửu quán gần nhất, quán nhỏ món ăn cũng không phong phú, nàng đành chọn vài món ít mỡ một chút cho hai đứa nó, món ăn thơm nhứt mũi bầy ra trước mắt Ngôn Ngôn cằm đũa lên mà chén, Tiểu Hạo còn hơi rụt rè, nàng gắp cho nó một miếng thịt kho, nó do dự một hồi cũng bỏ vào miệng ăn ngon lành.

Ba người một lớn hai nhỏ giải quyết một bàn thức ăn xong, bụng căng như cái trống,ục ịt đi trên đường, Ngôn Ngôn vỗ bụng than thở.

-No quá, no quá! Ợ...ơ ta không cố ý!! Ngôn Ngôn che miệng mình lại.

Nàng và Tiểu Hạo bậc cười, thấy thế Ngôn Ngôn cũng cười theo, trên phố bọn họ vui vẻ là vậy nhưng còn khoảng chừng hai mươi bước nữa là đến Uy Vũ phủ, Tiểu Hạo đột nhiên dừng bước, Nàng thấy lạ nên hỏi.

-Tiểu Hạo, làm sao thế gần đến nhà đệ rồi, mau về đi,phụ thân và mẫu thân chắc chắn đang rất lo cho đệ.

Nghe nàng nói vậy mắt Tiểu Hạo lại ngấn nước mắt, nàng rối quá kéo nó vào lề đường, Ngôn Ngôn lắc đầu lẩm bẩm.

-Khóc, chỉ biết khóc, yếu đuối còn hơn nữ nhân!!

Tiểu Hạo nhìn nàng, muốn nói nhưng còn không biết làm thế nào, nàng đưa tay xoa xoa đầu nó rồi an ủi.

-Ta cùng lắm ta chỉ là một người lạ giúp đỡ đệ thôi, ta không biết đệ là ai cả dù cho nghe chuyện của đệ xong thì quên ngay ấy mà, nên đệ cứ yên tâm nói ra đi, biết đâu ta lại giúp được đệ!!

Nghe nàng nói vậy Tiểu Hạo như an tâm phần nào mới bắt đầu kể.

-Sáng nay sao khi luyện chữ xong đệ đến tìm mẫu thân, lại bắt gặp mẫu thân và phụ thân cãi nhau, đệ sợ lắm, đệ thấy mẫu thân liên tục khóc liên tục nhắc đến nô tỳ tỷ tỷ, mẫu thân nói tỷ ấy là yêu tinh, nói tỷ ấy quyến rũ phụ thân, đệ nghe không hiểu lắm...sau đó đệ mới chạy vào ôm phụ thân, nhưng mẫu thân kéo đệ ra, rồi mẫu thân phụ thân lại cãi nhau...đệ thấy phụ thân đánh mẫu thân...hức..mẫu thân khóc rồi lôi đệ chạy ra giếng nước...hức..mẫu thân muốn đẩy đệ xuống...hức…đệ sợ quá bỏ chạy ra khỏi nhà nên mới bị lạc.

Tiểu Hạo bậc khóc, khóe mắt nàng cũng rưng rưng, nàng giang tay ôm bó vào lòng mà vỗ về, hai người bất hòa thì không tránh khỏi, nhưng tại sao lại trước mặt trẻ con, người chịu tổn thương là trẻ con mà, còn Dương Mỵ sao lại điên như vậy, Tiểu Hạo chỉ là đứa trẻ nó có biết gì, cô ta có phải là mẹ không vậy?!

-Ngay bây giờ ta thấy mẫu thân của mình là người mẫu thân tốt nhất trên đời này, dù mẫu thân có hay la ta nhưng chưa bao giờ mẫu thân ta muốn đẩy ta xuống giếng nước cả, à mà giếng nước là gì nhỉ?! Ngôn Ngôn ngốc nghếch ngãi đầu.

Im lặng một lát, thấy Tiểu Hạo ổn định rồi nàng mới nói.

-Vậy mẫu thân có hay làm vậy với đệ không?

Tiểu Hạo lắc đầu, nàng lại hỏi tiếp.

-Vậy mẫu thân đệ thường ngày đối với đệ như thế nào?

-Mẫu thân...bình thường người đối với đệ rất tốt, rất thương đệ nhưng mà...khi mẫu thân giận rất đáng sợ.

Haizz, tình huống này phải làm sao đây.

-Dù thế nào mẫu thân vẫn là mẫu thân của đệ sẽ không làm hại đệ đâu, nên đệ đừng sợ.

Khuyên thì khuyên vậy thôi, chứ nàng biết làm sao bây giờ chẳng lẻ ra mặt đòi công bằng cho Tiểu Hạo, Dương Mỵ người phụ nữ độc ác này biết nàng còn sống sẽ để yên cho nàng sao, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con mà, Dương Mỹ bình thường bảo bọc Tiểu Hạo rất cẩn thận, tuy sự bảo bọc này không cần thiết nhưng vẫn thấy được Dương Mỵ rất yêu thương Tiểu Hạo, nhất định không làm hại nó đâu.

-Nhưng mà…

Tiểu Hạo vẫn chưa an tâm. Ngôn Ngôn lúc này ngồi cạnh Tiểu Hạo, nó học theo nàng đưa tay lê vỗ vai an ủi Tiểu Hạo.

-Tiểu Hạo ngươi an tâm đi, nếu như mẫu thân ngươi lại làm vậy với ngươi, ngươi cứ đến tìm ta, khi ấy ta nhất định nói với mẫu thân của ta nhận ngươi vào làm, cơm no ba bữa luôn!! Ngôn Ngôn lại cười híp mắt.

Trong thoáng chóc Tiểu Hạo bị nụ cười này làm cho ngẩn cả người, sau đó vô thức gật đầu với Ngôn Ngôn.

Không ngờ lời nói của Ngôn Ngôn lại có tát dụng, Tiểu Hạo cuối cùng cũng vào phủ, nó đi được mấy bước lại luyến tiếc nhìn nàng và Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn vui vẻ vãy tay với Tiểu Hạo nhưng sau đó lại nhớ ra chuyện gì đó nó chạy đến chỗ Ngôn Ngôn.

Nàng thấy nó đưa cho Tiểu Hạo gì đó rồi chạy về, Tiểu Hạo ngắm vật trong tay hồi lâu mới đi vào trong phủ, Nàng và Ngôn Ngôn cũng đi đến điểm hẹn với Triệu Long.

-Khi nãy đệ đưa gì cho Tiểu Hạo thế? Nàng xoa đầu Ngôn Ngôn.

Ngôn Ngôn vui vẻ nói.

-Nội tổ mẫu đưa miếng ngọc bội cho ta nói là khi nào gặp được tri kỷ thì giao cho người đó, mẫu thân nói tri kỷ là phải giúp đỡ lẫn nhau,Tiểu Hạo là người đầu tiên ta giúp đỡ xem như là tri kỷ đi hì hì!

-Ngôn Ngôn là đứa trẻ ngoan!! Nàng cười với nó.

Trên đường về Ngôn Ngôn chỉ hết cái này tới cái kia trên đường đi, đúng lúc thấy người ta bán kẹo hồ lô, nó ranh ma đòi nợ nàng, nàng phải mua cho nó hai sâu, nàng nhìn sâu kẹo trên tay bất giác nhớ đến lúc đi chơi với hắn, nàng và hắn cũng từng vui vẻ ăn kẹo hồ lô như thế này.

-Tiên Cá tỷ tỷ sao đứng đó vậy, đi thôi không là không kịp quay về! Ngôn Ngôn gọi nàng.

Nàng vội đẩy mấy suy nghĩ đó ra khỏi đầu, và chạy theo sau Ngôn ngôn, đột nhiên có cổ xe ngựa lớn đi qua, nàng ôm Ngôn Ngôn nép vào lề đường, nàng bất giác nhìn vào trong cổ xe ngựa, một cảm giác hồi hợp dâng lên làm tim nàng đập thình thịch, chiếc xe ngựa dừng lại trước một tiệm vải, mắt nàng chăm chú dõi theo, nàng thấy bóng dáng quen thuộc bước ra, đi cùng là một nữ nhân xinh đẹp, nàng cảm giác ánh mắt của người đó giống như một hồ nước băng lạnh lẻo, bớt giác người đó dừng bước, quay đầu lại phía nàng nàng giật mình xoay người lại hướng khác, sau đó nắm tay Ngôn Ngôn bỏ đi.

-Tiên Cá tỷ tỷ, khi về tỷ nhất định phải nói với mẫu thân giúp đệ nha, chắc chắn về sẽ bị mẫu thân phạt cho xem…..Tiên Cá tỷ tỷ??

Ngôn Ngôn nói chuyện với nàng mà thấy nàng không chút phản ứng, cứ như người mất hồn, nó kéo kéo tay áo của nàng, nàng mới bừng tĩnh.

-Hả...à ừm…

Đến một đoạn phố vắng, chỉ cần qua đây quẹo phải sẽ đến tửu quán hẹn với Triệu Long, nàng hối thúc Ngôn Ngôn đi nhanh hơn, đột nhiên một đám người bịt mặt, và đồ đen ở đâu chạy ra trước mặt nàng với Ngôn Ngôn.

Nàng đề phòng nên lùi lại hai bước, lớn tiếng hỏi.

-Các ngươi là ai? Các ngươi muốn gì?

Một tên lấy bức vẻ trong tay áo ra đưa lên đối chiếu với nàng, sau đó gật đầu với bọn còn lại linh cảm chẳng lành nàng nói khẽ với Ngôn Ngôn.

-Ngôn Ngôn chạy về phía trước sẽ thấy đường rẽ bên phải đi thêm một chút sẽ thấy tửu quán có chiếc đèn lòng màu đỏ hình cá chép đệ sẽ gặp được phụ thân, nhớ kêu phụ thân đến cứu tỷ!!

Dứt lời nàng quay đầu bỏ chạy, bọn áo đen đuổi theo nàng, mục tiêu là nàng nên bọn chúng phớt lờ Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn đang không hiểu chuyện gì, định chạy theo thì nhớ đến lời khi nãy của nàng chạy một mạch đến tửu quán.

Ngôn Ngôn nhìn thấy đoàn xe ngựa nhà mình liền vui mừng chạy vào, nhìn xung quanh liền thấy phụ thân nó đang ngồi ở bàn lớn, còn có cả mẫu thân, nó lớn tiếng gọi.

-Phụ thân, mẫu thân!!

Lâm xuyến nghe thấy liền nhìn ra cửa, Ngôn Ngôn chạy đến chỗ bàn, Lâm Xuyến cười tươi với Ngôn Ngôn, sau đó để lên bàn một cái chổi long gà, Ngôn Ngôn mặt lập tức trắng bệch, vội vàng cầu xin.

-Mẫu thân, con biết lỗi rồi nhưng mà...mọi người phải đi cứu Tiên Cá tỷ tỷ, khi nãy tỷ ấy bị bọn người xấu đuổi theo!!!

Triệu Long, Lâm Xuyến thất kinh, Triệu Long lập tức tập hợp gia đinh lại, Lâm Xuyến gọi Tiểu Kiều mang ra một con...chó?

-Định đem Hắc Cẩu đối phó với con nhưng lại đúng lúc dùng cho việc gấp này, tiểu tử thúi tối nay về nhà nằm sẵn trên giường đi, mẫu thân ngươi sẽ cho ngươi nếm mùi chổi long gà!!

Ngôn Ngôn đau khổ trốn vào lòng phụ thân cầu cứu, Lâm Xuyến dùng khăn tay của nàng cho Hắc Cẩu ngửi, sao đó dẫn nó ra phố, lấy kinh nghiệm lần trước, Lâm Xuyến đã kêu Triệu Long đặt mua giống cho săn này ở bên nước khác về, với sự hiểu biết của người hiện đại, Lâm Xuyến đã huấn luyện cho Hắc Cẩu trở thành một con chó nghiệp vụ chuyên nghiệp!!

……………

Uyển Tú Cung.

Cung nữ trong Uyển Tú cung mấy hôm nay chạy đôn chạy đáo vì Uyển Nhi, kể từ khi gặp cha Uyển Nhi như người mất hồn không buồn ăn uống, khác với một Trương Phi vui vẻ hoạt bát thường ngày.

Một cung nữ mang khay thức ăn vào phòng, đặt trên bàn sau đó đến giường gọi Uyển Nhi dậy.

-Nương nương người đã hai ngày không ăn uống gì, người dậy ăn chút cháo đi, đừng như vậy nữa.

Uyển Nhi vẫn im lặng nằm đó, nước mắt cũng khóc cạn rồi, chẳng thể ngờ được mấy năm qua mình bị lừa như vậy, người nà Uyển Nhi thương nhớ ngày đêm thật ra vẫn còn sống, sống cũng rất gần nhưng không có cách nào gặp mặt được, giờ nàng ấy đã là phi tầng của vua còn người đó là thị vệ trong cung…

-Bây giờ là canh mấy rồi?

-Bẩm nương nương giờ đã là giờ Thân.

Uyển Nhi khó nhọc ngồi dậy nhìn xung quanh, Uyển Nhi suy nghĩ mấy ngày nay cũng nghĩ thông rồi, lần này quyết định đi tìm hiểu mọi chuyện, nghe từ phía cha nàng ấy không biết đâu là sự thật chi bằng hỏi trực tiếp.

Uyển Nhi cho gọi cung nữ mình tin tưởng nhất, giao cho nhiệm vụ đi điều tra về A Tài, trong cung chỉ cần có ngân lượng, chuyện lớn nhỏ gì điều nắm được.

Sao khi điều tra xong cung nữ về bẩm báo lại, A Tài là thị vệ tuần tra, thường thì giờ Hợi sẽ ra về, Uyển Nhi chờ đến giờ hợi nói là mệt nên ngủ sớm, sao đó lén thay đồ rồi đi từ cửa xổ trốn ra ngoài, Uyển Nhi đứng đợi A Tài rất lâu, cuối cùng A Tài cũng xuất hiện, nhưng là đi chung với các thị vệ khác.

Uyển Nhi nhặt hòn đá nhỏ dưới đất, nhắm và ném vào người A Tài, A Tài giật mình dừng lại nhìn xung quanh, đám thị vệ kia đi lên trước chỉ còn A Tài lại phía sau,Uyển Nhi nhân cơ hội chạy ra nắm tay A Tài chạy đến hòn non bộ trong hoa viên phía Tây.

A Tài gỡ tay Uyển Nhi ra khỏi cổ tay mình.

-Ngươi là ai?!

Uyển Nhi đưa tay gỡ mũ trùm đầu xuống, A Tài chưa kịp phản ứng thì Uyển Nhi đã đưa tay ôm A Tài vào lòng.

-...Hức..A Tài…muội nhớ huynh lắm…

Lúc này A Tài mới nhận ra Uyển Nhi, A Tài vội quỳ xuống.

-Tham kiến nương nương, xin nương nương tha tội!!

Uyển Nhi khóc xước mướt, liên tục lắc đầu.

-Không...không phải, A Tài muội…

-Nương nương xin người đừng làm nô tài khó xử.

A Tài đã trở nên rất xa lạ, Uyển Nhi càng thêm đau lòng, bao nhiêu nổi niềm cũng không thể nói thành lời.

-Nương nương nô tài phải đi!

A Tài lạnh lùng dứt khoát quay lưng, Uyển Nhi hoảng hốt chạy theo, vội vàng dấp phải chân váy ngã ngay xuống đất.

Cố gượng nhưng chân bị trật đứng lên không được, Uyển Nhi bật khóc thành tiếng, sau đó một đôi tay đỡ Uyển Nhi đứng lên dìu nàng ấy ngồi xuống hòn đá bên hòn non bộ.

A Tài đối với Uyển Nhi vẫn dịu dàng nhue vậy, giúp Uyển Nhi xoay khớp chân, A Tài thở dài.

-Nếu chuyện đã như vậy nương nương cần gì cưỡng cầu!

-A Tài, năm đó khi bị cha bắt về phủ, ta bị cha cấm túc trong phòng ba tháng, cho gia đinh canh giữ nghiêm ngặt, đến khi ta trốn ra được thì nghe nói chàng đã ra biên cương đánh giặc, mà người bắt chàng đi ra biên cương không ai khác là cha thiếp, rồi một hôm đại phu nhân bà ta nói với ta chàng đã tự trận, lúc ấy ta đau khổ vô cùng, nhiều lần đã định đi theo chàng, A Tài chàng còn sống thật là tốt.

Uyển Nhi muốn ôm lấy A Tài nhưng A Tài kịp ngăn cản lại.

-Nương nương, trước đây đúng là Trương đại nhân đưa nô tài ra biên cương, nhưng đó là sự lựa chọn của nô tài, Trương đại nhân là một người tốt là một người phụ thân tốt, năm đó người cho ta hai sự lựa chọn một là ra ngoài biên cương đánh giặc, hai là bỏ đi thật xa cùng với..., nhưng nô tài đã lựa chọn ra ngoài biên cương, khi ấy nô tài hiểu ra rằng nô tài và n..nương nương là không thể, người là người có thân phận cao úy còn nô tài, hiện giờ lại càng không thể gặp nhau,người đã là phượng hoàng còn nô tài...nô tài năm trước đã gặp được ý trung nhân, hiện giờ phu nhân ở nhà đang đợi nô tài về ăn cơm, nô tài xin tạ lỗi!

A Tài nói xong liền bỏ đi, Uyển Nhi như không thể chấp nhận được mọi việc cứ ngồi ngây ngốc ở đó, được một lúc thì chạy ra ngoài cổng thành, từ trên cao nhìn xuống Uyển Nhi thấy A Tài đang dìu một nữ nhân đi, nữ nhân kia hình như đang mang thai.

Tấ cả đã hết, tưởng rằng trùng phùng, nhưng càng xa hơn, thà Uyển Nhi đừng biết A Tài còn hơn…

Uyển Nhi thấy đầu óc choáng váng, hình ảnh trước mắt mờ dần, sau đó thì ý thức dần biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play