Đứa nhóc này lại chạy đi đâu không biết, nàng nhìn ngang ngó dọc hết hai dãy phố cũng không thấy, đứa nhỏ này đi sao nhanh như vậy?hay là xảy ra chuyện gì rồi?
-Khóc, chỉ biết khóc, yếu đuối còn hơn nữ nhân!!
Tiểu Hạo nhìn nàng, muốn nói nhưng còn không biết làm thế nào, nàng đưa tay xoa xoa đầu nó rồi an ủi.
-Ta cùng lắm ta chỉ là một người lạ giúp đỡ đệ thôi, ta không biết đệ là ai cả dù cho nghe chuyện của đệ xong thì quên ngay ấy mà, nên đệ cứ yên tâm nói ra đi, biết đâu ta lại giúp được đệ!!
Nghe nàng nói vậy Tiểu Hạo như an tâm phần nào mới bắt đầu kể.
-Nội tổ mẫu đưa miếng ngọc bội cho ta nói là khi nào gặp được tri kỷ thì giao cho người đó, mẫu thân nói tri kỷ là phải giúp đỡ lẫn nhau,Tiểu Hạo là người đầu tiên ta giúp đỡ xem như là tri kỷ đi hì hì!
-Mẫu thân, con biết lỗi rồi nhưng mà...mọi người phải đi cứu Tiên Cá tỷ tỷ, khi nãy tỷ ấy bị bọn người xấu đuổi theo!!!
Triệu Long, Lâm Xuyến thất kinh, Triệu Long lập tức tập hợp gia đinh lại, Lâm Xuyến gọi Tiểu Kiều mang ra một con...chó?
-Định đem Hắc Cẩu đối phó với con nhưng lại đúng lúc dùng cho việc gấp này, tiểu tử thúi tối nay về nhà nằm sẵn trên giường đi, mẫu thân ngươi sẽ cho ngươi nếm mùi chổi long gà!!
Ngôn Ngôn đau khổ trốn vào lòng phụ thân cầu cứu, Lâm Xuyến dùng khăn tay của nàng cho Hắc Cẩu ngửi, sao đó dẫn nó ra phố, lấy kinh nghiệm lần trước, Lâm Xuyến đã kêu Triệu Long đặt mua giống cho săn này ở bên nước khác về, với sự hiểu biết của người hiện đại, Lâm Xuyến đã huấn luyện cho Hắc Cẩu trở thành một con chó nghiệp vụ chuyên nghiệp!!
……………
Uyển Tú Cung.
Cung nữ trong Uyển Tú cung mấy hôm nay chạy đôn chạy đáo vì Uyển Nhi, kể từ khi gặp cha Uyển Nhi như người mất hồn không buồn ăn uống, khác với một Trương Phi vui vẻ hoạt bát thường ngày.
Một cung nữ mang khay thức ăn vào phòng, đặt trên bàn sau đó đến giường gọi Uyển Nhi dậy.
-Nương nương người đã hai ngày không ăn uống gì, người dậy ăn chút cháo đi, đừng như vậy nữa.
Uyển Nhi vẫn im lặng nằm đó, nước mắt cũng khóc cạn rồi, chẳng thể ngờ được mấy năm qua mình bị lừa như vậy, người nà Uyển Nhi thương nhớ ngày đêm thật ra vẫn còn sống, sống cũng rất gần nhưng không có cách nào gặp mặt được, giờ nàng ấy đã là phi tầng của vua còn người đó là thị vệ trong cung…
-Bây giờ là canh mấy rồi?
-Bẩm nương nương giờ đã là giờ Thân.
Uyển Nhi khó nhọc ngồi dậy nhìn xung quanh, Uyển Nhi suy nghĩ mấy ngày nay cũng nghĩ thông rồi, lần này quyết định đi tìm hiểu mọi chuyện, nghe từ phía cha nàng ấy không biết đâu là sự thật chi bằng hỏi trực tiếp.
Uyển Nhi cho gọi cung nữ mình tin tưởng nhất, giao cho nhiệm vụ đi điều tra về A Tài, trong cung chỉ cần có ngân lượng, chuyện lớn nhỏ gì điều nắm được.
Sao khi điều tra xong cung nữ về bẩm báo lại, A Tài là thị vệ tuần tra, thường thì giờ Hợi sẽ ra về, Uyển Nhi chờ đến giờ hợi nói là mệt nên ngủ sớm, sao đó lén thay đồ rồi đi từ cửa xổ trốn ra ngoài, Uyển Nhi đứng đợi A Tài rất lâu, cuối cùng A Tài cũng xuất hiện, nhưng là đi chung với các thị vệ khác.
Uyển Nhi nhặt hòn đá nhỏ dưới đất, nhắm và ném vào người A Tài, A Tài giật mình dừng lại nhìn xung quanh, đám thị vệ kia đi lên trước chỉ còn A Tài lại phía sau,Uyển Nhi nhân cơ hội chạy ra nắm tay A Tài chạy đến hòn non bộ trong hoa viên phía Tây.
-A Tài, năm đó khi bị cha bắt về phủ, ta bị cha cấm túc trong phòng ba tháng, cho gia đinh canh giữ nghiêm ngặt, đến khi ta trốn ra được thì nghe nói chàng đã ra biên cương đánh giặc, mà người bắt chàng đi ra biên cương không ai khác là cha thiếp, rồi một hôm đại phu nhân bà ta nói với ta chàng đã tự trận, lúc ấy ta đau khổ vô cùng, nhiều lần đã định đi theo chàng, A Tài chàng còn sống thật là tốt.
Uyển Nhi muốn ôm lấy A Tài nhưng A Tài kịp ngăn cản lại.
-Nương nương, trước đây đúng là Trương đại nhân đưa nô tài ra biên cương, nhưng đó là sự lựa chọn của nô tài, Trương đại nhân là một người tốt là một người phụ thân tốt, năm đó người cho ta hai sự lựa chọn một là ra ngoài biên cương đánh giặc, hai là bỏ đi thật xa cùng với..., nhưng nô tài đã lựa chọn ra ngoài biên cương, khi ấy nô tài hiểu ra rằng nô tài và n..nương nương là không thể, người là người có thân phận cao úy còn nô tài, hiện giờ lại càng không thể gặp nhau,người đã là phượng hoàng còn nô tài...nô tài năm trước đã gặp được ý trung nhân, hiện giờ phu nhân ở nhà đang đợi nô tài về ăn cơm, nô tài xin tạ lỗi!
A Tài nói xong liền bỏ đi, Uyển Nhi như không thể chấp nhận được mọi việc cứ ngồi ngây ngốc ở đó, được một lúc thì chạy ra ngoài cổng thành, từ trên cao nhìn xuống Uyển Nhi thấy A Tài đang dìu một nữ nhân đi, nữ nhân kia hình như đang mang thai.
Tấ cả đã hết, tưởng rằng trùng phùng, nhưng càng xa hơn, thà Uyển Nhi đừng biết A Tài còn hơn…