Nhị phu nhân của Lâm phủ đang ngồi buồn rầu, khóc cạn cả nước mắt, vừa được tin mừng chưa bao lâu nay lại đón nhận một tin xấu như vậy, thật là không thể không đau lòng.
Còn tưởng là sau khi nhi nử hạ sinh hoàng tử, rồi được phong hoàng hậu, lúc ấy bao nhiêu quyền uy điều nắm trong tay, quyền hạng trong Lâm gia cũng tăng một bậc không phải nhìn mặt đại phu nhân mà sống, ai ngờ mang thai là giả rồi còn bị nhốt vào lãnh cung,bao nhiêu mộng đẹp đùng một cái điều tan hết.
Tam phu nhân tranh thủ lấy lòng Lâm Tùng trong ba phu nhân tam phu nhân này là trẻ tuổi nhất lại ăn nói rất diệu dàng làm Lâm Tùng rất vừa ý.
-Từ từ giải quyết ngươi tưởng chuyện này đơn gian như làm rơi một cái bình quý xin lỗi vài tiếng là xong rồi sao? Ngươi không biết hoàng thượng là ai sao, Tú Anh cả gan lừa hoàng thượng là tội khi quân, không phải thế lực lão gia lớn nên hoàng thượng mới nể mặt mà nhốt nó vào lãnh cung, nếu không e rằng tất cả trên dưới lâm gia đã xuống âm phủ mà trò chuyện Diêm Vương gia rồi.
-Phu nhân nàng còn bệnh sao không nghỉ ngơi lại đi ra đây.
Lâm Tùng bước đến dìu phu nhân ngồi xuống bàn, các nha hoàng, và hai vị phu nhân kia lập tức hành lễ.
-Tham kiến đại phu nhân.
Vị phu nhân này tuy là gia đình ép cưới nhưng nhân phẩm tốt tư chất lại thông minh, giúp đỡ cho Lâm Tùng rất nhiều trong con đường thăng tiến nhưng sau khi sinh cho Lâm Tùng một người con trai sức khỏe đã kém đi nhiều.
-Lão gia, đại phu nhân xin hãy nghĩ cách đưa Anh Nhi ra khỏi lãnh cung đi, ta chỉ có một đứa nhi nữ này thôi huhu!
Nhị phu nhân lại khóc lóc, gia nhân trong nhà thấy cảnh này lại lắc đầu ngán ngẩm, từ lúc hay tin Lâm Tú Anh bị nhốt vào lãnh cung thì nhị phu nhân khóc lóc than oán, ngủ cũng khóc, ngồi dùng cơm cũng khóc, đến lúc trang điểm cũng ngồi khóc kết quả phấn trên mặt lem luốt hại hù lão gia giật mình ném luôn tách trà cống phẩm quý hiếm.
-Thôi được rồi, ngươi đừng khóc nữa để ta tính, bên nhà ta còn một đứa cháu gái, năm nay nó mười sáu tuổi, ta sẽ cho gọi nó qua đây dạy cho nó lễ nghĩa để đợt tuyển tú nữ năm sau cho nó vào cung chỉ cần lấy được lòng hoàng thượng thì mọi chuyện tốt hơn rồi, lúc đó xin hoàng thường ân xá cho Tú Anh cũng dễ.
Nhị phu nhân nghe Đại phu nhân nói vậy liền vui mừng quỳ xuống đa tạ.
-Ta không chỉ gọi thẳng tên ngươi ta bắt ngươi quỳ xuống liếm giầy cho ta còn được!
Lâm Tùng bị nói như vậy lòng càn phẫn nộ, nhưng người kia bắt đồ gỡ khăn che mặt ra, mặt Lâm Tùng từ đỏ chuyển samg trắng bệt, chân ông ta rung lên đứng khômg vững, miệng thì lấp bắp nói.
-K..Không thể nào...Diệp...Diệp Quế Trung...ngươi không phải đã chết…
-Đúng Diệp Quế Trung đã bỏ mạng dưới vách đá hai mươi hai năm về trước, đứng trước mặt ngươi không phải tên họ Diệp ngu ngốc ngày xưa nữa.
Diệp Quế Trung trừng mắt nhìn Lâm Tùng, Lâm Tùng như chuột thấy mèo, rung sợ quỳ xuống trước mặt ông ta, các hai vị phu nhân không hiểu chuyện gì nhưng quá sợ hãi cũng quỳ theo, chỉ riêng Đại phu nhân vẫn giữ được bình tĩnh.
-Diệp huynh chuyện năm xưa là do ta bị ép buộc...huynh...xin huynh tha mạng cho ta…
Lâm Tùng luôn miệng cầu xin Diệp Quế Trung, Đại phu nhân lúc này mới lên tiếng.
Lâm Xuyến quan sát nàng, nàng của hôm nay hơi thay đổi, không vui vẻ như trước, mới đầu còn tưởng do sốc chuyện suýt chết kia nhưng hình như không phải biểu hiện này hình như...đã đọng lòng với ai rồi.
-Tiểu Tâm có phải thời gian ở đây muội đã để ý ai không? Có chắc muội muốn theo ta không?
Nàng hơi giật mình khi Lâm Xuyến hỏi câu này, nàng nghi ngờ, có phải Lâm Xuyến có khả năng đoán trong lòng người khác nghĩ gì không?
Nàng lúng túng không biết nói sau, nhưng nàng nghĩ lại nếu có người chia sẻ thì nàng dấu làm gì cho nặng lòng.
-Nghe mẫu thân nói Tiên Cá tỷ tỷ muốn vào thành chơi nên ta trốn đi theo tỷ này, khi nãy ngồi trong kiệu chỡ vải, cũng may phụ thân không phát hiện hì hì!
Trời ạ, cái tiểu quỷ này, đi chơi cái gì mà đi chơi.
-Ngôn Ngôn tỷ có việc giải quyết hay là đệ về chỗ phụ thân đệ đi nha!