-Người đó có thật sự là nữ nhân không, nếu là người có khinh công mới có thể chạy thoát nhanh như vậy!
-Không cần biết nam nhân hay nữ nhân, có khinh công hay không nhất định hôm nay phải bắt được, lần trước sơ xót giết nhầm người, cũng may chủ nhân còn cho cơ hội lần này, tiếp tục tìm!!
Bọn áo đen đi xa dần, bên cạnh phố có một cổ thụ lớn lúc này trên cành lớn khẽ rung chuyển mặc dù trời đang đứng gió.
Nhìn bọn chúng đi xa tim nàng mới trở về nhịp đập ổn định, khi nãy cũng may chạy nhanh, cũng may các dãy phố có nhiều ngóc ngách, cũng may có người...à phải rồi khi nãy là ai cứu nàng vậy? Chuyện xảy ra nhanh qua chưa kịp nhìn kỹ.
Nàng vỗ nhẹ cái tay đang che miệng nàng.
-Ưm..ưm..
Người kia hơi thả lỏng một chút, sau đó buông tay khỏi miệng nàng, cành cây hơi nhỏ nàng không tiện xoay lại, nên cứ giữ nguyên tư thế đó mà cám ơn.
-Xin đa tạ vì đã cứu giúp ta!!
-...
-chẳng hay thiếu hiệp tên là gì?!
-...
Kì lạ sao lại im lặng như vậy? Nàng cố nhích người để quay lại phía sau, nhưng không giữ thăng bằng được một chút xíu là ngã xuống dưới, cũng may người kia phản ứng nhanh đưa tay ra đỡ nàng.
Giây phút ấy nàng cảm nhận được cảm giác thân quen, mùi hương của hoa sen đang phảng phất trong gió, mùi hương này chỉ có một người đó...Du Thiên Ân, nhưng Du Thiên Ân không thể nào biết võ công được, thân thể yếu ớt của hắn..
Nàng đưa mắt nhìn qua, đúng lúc hai ánh mắt chạm vào nhau,tuy hắn có che mặt nhưng ánh mắt dịu dàng như hồ nước xanh biết đó..thì không thể nào là ai khác được.
-Du Thiên Ân…
Nàng gọi tên hắn, Du Thiên Ân nhìn nàng một lúc lâu, sau đó đưa tay kéo nàng vào lòng, rồi dồn sức đạp vào cành cây và đáp xuống đất, Du Thiên Ân đặt nàng xuống sau đó xoay người bỏ đi.
-Du Thiên Ân!!! Chính là ngươi, đừng tưởng ta không biết!! Ngươi đứng lại cho ta!!
Du Thiên Ân vẫn cứ tiếp tục bước, nàng tức giận vừa đi theo hắn vừa quát.
-Du Thiên Ân chết bầm ngươi đứng lại cho ta!!
-...
-Du Thiên Ân xấu xa, ta bảo ngươi đứng lại cho ta!! Nếu ngươi còn bước đi...thì ta mãi mãi hận ngươi, sẽ không bao giờ nhìn mặt ngươi nữa!!!
Du Thiên Ân chợt dừng lại, nàng đuổi kịp đi đến trước mặt và nhìn thẳng vào mắt của Du Thiên Ân.
-Du Thiên Ân hôm nay nhất định phải xác định rõ mọi chuyện, nếu như...nếu như ngươi thật sự chỉ lợi dụng ta, ta nhất định sẽ mãi mãi biến mất khỏi đây, nhất định không làm phiền ngươi nữa.
Du Thiên Ân không nói gì, chỉ duy trì ánh mắt đó nhìn nàng, nàng hít một hơi dài sau đó bắt đầu hỏi.
-Lần này ta đã thật sự giác ngộ, thời gian qua ta đau khổ vì ngươi, ta luôn nghĩ ra một lý do gì đó để ngươi đối xử ta như vậy, thật không ngờ...Ngô Thanh Tâm của thế kỷ hai mươi mốt lại có một ngày thảm hại như vậy, lần đầu rung động cũng xem như lần cuối, người cổ đại các ngươi thật đáng sợ…
“vèo” một mũi tên được bắn ra với tốc độ rất nhanh, Du Thiên Ân tinh mắt kịp kéo nàng vào lòng, tránh được mui tên đầu tiên, tiếp theo đó là vô số mũi tên được bắn ra, Du Thiên Ân luồng tay ôm chặt eo của nàng, nàng còn chưa kịp nổi giận hắn đã dùng lực nhảy một phát lên máy nhà bên cạnh.
-Ôm chặt vào,không được bỏ tay ra!!
Du Thiên Ân lúc này mới chịu mở miệng, giọng nói đầy uy quyền khiến nàng ngây ngốc làm theo, nàng ôm chặt lấy hông hắn, và những giây phút tiếp theo đó, nàng sợ đến nổi không dám mở mắt ra, trong lòng không ngừng gào thét “cha mẹ ơi cứu con”
Đến một lúc nàng không còn nghe thấy tiếng của đám người ấy, cũng không còn cảm thấy gió thổi vào mặt nữa, nàng mới từ từ mở mắt ra, nơi này là nơi nào?
Không phải hư cấu như vậy chứ? Dùng khinh công chưa đến năm phút đã có thể chạy ra khỏi kinh thành? Ngẩn mặt lên nhìn Du Thiên Ân nàng có chút giật mình, mồ hôi trên trán hắn tuôn ra như tắm, là nàng nặng quá hả?
-Buông ta ra đi!
Nàng gỡ tay Du Thiên Ân ra khỏi eo mình, Du Thiên Ân lão đảo rồi ngã khụy xuống, nàng vội đỡ lấy hắn.
-Du Thiên Ân ngươi là sao vậy?! Du Thiên Ân trên vai ngươi!!
Nàng lúc này mới thấy trên vai Du Thiên Ân bị một mũi tên đâm vào, bị thế khi nào thế? Nàng còn không nghe thấy hắn la đau, cái tên ngốc này!
Nàng đỡ hắn đến một gốc cây gần đó, cho hắn dựa vào gốc cây nàng quan sát mũi tên trên vai hắn, mũi tên đâm vào quá sâu rồi, nếu không lấy ra nhất định sẽ mất máu đến chết.
Du Thiên Ân chau mày dò xét bọn họ, nàng khi nào có một tỷ tỷ vậy? Sao hắn không hề biết!
-Vị đại hiệp này xem ra bị thương không nhẹ, chi bằng để ta đưa đại hiệp đến đại phu, tiền thuốc xem như ta đa tạ việc đại hiệp đã ra tay giúp Thanh Tâm muội! Triệu Long nho nhã nói.
Nàng lúc này không biết làm sao, không biết có nên đưa đến đại phu rồi đi về, nhưng lời hắn nói lúc nãy...hây gia khó nghĩ quá!!
-Đi Đến đại phu làm gì chẳng phải nhà chúng ta có đại phu giỏi sao? Người ta đã tận tình cứu Thanh Tâm sao chúng ta có thể trả ơn qua loa nhue vậy! Lâm Xuyến nhìn nàng cười gian.
Hểy, Lâm Xuyến không phải là nhìn ra rồi chứ! Nàng chột dạ xoay mặt về hướng khác không dám nhìn thẳng vào Lâm Xuyến.
Còn Du Thiên Ân cũng không lên tiếng cứ thế mà gật đầu đồng ý, bọn họ lên xe ngựa quay trở về thuyền lớn, Du Thiên Ân được đại thúc Nhị Báo bắt mạch xem vết thương, sau khi lấy đầu mũi tên ra thì băng bó lại rất đẹp đẽ.
Thúc ấy nói rất kỳ lạ, rõ ràng trên đầu mũi tên có chất độc nhưng bắt mạch thì chất độc chỉ còn một ít, mạch đập của Du Thiên Ân cũng rất lạ, nàng nghĩ chắc là do hắn đã uống lọ thuốc gì đó giải độc rồi.
Nàng trãi qua một đêm không tài nào ngủ được, hai mắt biến thành gấu trúc, khiến Tiểu Kiều giật mình, còn Ngôn Ngôn chê cười, nàng mang cháo vào trong phòng cho Du Thiên Ân, thấy sắc mặt hắn cũnh tốt lên chắc là khỏi rồi.
-Ng..Ngươi ăn cháo đi, nếu khỏe rồi thì về phủ đi, ngươi mất tích như vậy người khác sẽ rất lo lắng cho ngươi!
Du Thiên Ân không trả lời nàng, hắn cầm bắt cháo lên ăn rất ngon lành, chưa đến hai phút đã cạn, hắn vẫn giữ thối quen nho nhã lấy khăn lụa lau miệng, nàng để bát cháo không vào khay định mang ra ngoài, nhưng tay thì đã bị Du Thiên Ân nắm lại.
Du Thiên Ân nhìn nàng, ánh mắt lại trở nên dịu dàng.