CHƯƠNG 9
Cuộc họp bí mật kéo dài tới hết canh tư, sau đó mọi người từng tốp lặng lẽ ly khai. Để tránh tuần tra của thủ vệ kinh thành, Tô Hoàng cùng Mục Tiễu Địch chọn con đường men theo chân bắc thành, vòng qua bờ đê Ngật hà chảy về hướng đông, rồi quay trở về Tô phủ ở tây thành.
Phía đông bầu trời lúc này đã lộ ra một mảnh sắc xanh u tối nhàn nhạt, nhưng trước mắt vẫn là bóng đêm chưa tan. Tô Mục hai người vừa cúi người vọt qua bờ đê, đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người đang di chuyển.
Ẩn mình sau thân cây liễu gần nhất, Tô Hoàng ra hiệu cho Mục Tiễu Địch nấp sau một thân cây khác, cả hai đều chăm chú quan sát phía trước. Ở khoảng cách ước chừng hai mươi trượng [1], chỉ thấy một hắc y nhân trên vai đang khiêng một bao tải to không giãy dụa không thôi, từ con đường phía dưới chạy lên trên bờ đê với tốc độ cực nhanh, nhìn xuống bên dưới hàng rào bảo hộ, nâng chiếc bao tải nặng trĩu lên, tựa hồ muốn ném xuống sông.
Xem chiếc bao tải kia liều mạng mà giãy giụa, bên trong có khả năng rất lớn là một người còn sống, hai người nhanh trí trao đổi một ánh mắt, kéo khăn trùm mặt xuống, lập tức phi thân nhảy ra.
Hắc y nhân lợi dụng bóng đêm ném người còn sống xuống sông này võ công cũng không tồi, nhưng tiếc thay hắn lại gặp phải một đôi cộng sự không ít tiếng tăm trong Nam Cực Tinh, sau vài ba chiêu thức, đã bị đánh cho bất tỉnh ngã xõng xoài trên mặt đất.
Mục Tiễu Địch đưa tay kéo chiếc bao tải lại, mở ra nhìn vào, hóa ra bên trong là một nam tử tầm hai mươi tuổi, trên người mặc một bộ nho sam thư sinh, vạt áo phía trước loang lổ vết máu, khuôn mặt bị đánh đến không còn ra hình người, trong miệng nhét một miếng giẻ rách nát.
Tô Hoàng ở bên cạnh cũng kéo tuột khăn che mặt của hắc y nhân đã mê man bất tỉnh, dưới ánh sáng lờ mờ chỉ mới thoáng nhìn, vùng giữa hai bên lông mày đã nhíu chặt, nói “Ta nhận ra người này, là một sát thủ nhìn tiền không nhìn người, nghe nói trong một vụ được thuê ngay cả trẻ con cũng giết, quan phủ truy bắt hắn từ lâu lắm rồi”
“Vừa hay, dù sao hắn cũng không nhìn thấy mặt chúng ta, điểm huyệt rồi vứt lại đây đi, trời sáng tự nhiên sẽ có người mang hắn tới nha môn lãnh thưởng”
“Thế thư sinh này tính sao đây?”
“Không còn sớm nữa, trước tiên cũng chỉ có thể mang về chỗ Tiểu Huống, hỏi căn nguyên lý do, rồi bàn bạc phương thức giải quyết sau thì hơn”
Tô Hoàng gật đầu đồng ý, vươn tay muốn rút miếng giẻ trong miệng thư sinh ra, lại bị Mục Tiễu Địch đè nhẹ cánh tay lại: “Đừng vội, hắn đang chấn kinh quá độ, ngộ nhỡ lớn tiếng la lên sẽ kinh động tới người khác, đợi đến tửu lâu rồi hẵng lấy ra” Nói rồi hai cánh tay dụng lực, nhấc thư sinh lên khiêng trên vai, hai người xuống khỏi bờ đê, đi qua một con hẻm nhỏ tới trước Tùng Nguyệt tửu lâu, gõ cửa theo tiết tấu chuyên dùng cho liên lạc như mọi khi.
Tiểu Huống sớm đã trở về tửu lâu ra mở cửa, trông thấy hai người vừa mới chia tay ban nãy, không khỏi lấy làm kinh hãi, vội vàng xem xét nhìn chung quanh, vươn tay kéo hai người vào trong, cửa vừa đóng lại, liền gấp gáp hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Hoàng giải thích qua loa sự tình phát sinh trên đường, cùng lúc đó, Mục Tiễu Địch rút miếng giẻ nhàu nát ra khỏi miệng thư sinh kia, thận trọng canh chừng hắn sợ hãi kêu lên.
Thế nhưng khiến cho cả ba người đều không ngờ tới là, thư sinh kia chỉ khẽ thở hắt ra một hơi, rồi cúi gằm đầu, môi mím chặt, không nói lời nào, vẻ mặt im lặng lại lộ ra thần tình bi thương khó có thể nói lên lời.
“Ngươi tên là gì? Biết là ai thuê sát thủ giết ngươi không? Vì sao lại muốn giết ngươi?” Tiểu Huống khoanh tay trước ngực, hỏi liền ba câu.
Thư sinh chỉ cười buồn bã, cúi đầu không nói.
Tô Mục hai người bởi vì vội trở về nhà, lại vẫn luôn trùm khăn che mặt không để người khác nhìn được dung mạo, rất tự nhiên mà để lại phiền phức này cho Tiểu Huống, nhẹ nhàng chuồn ra ngoài cửa.
Dọc đường đi coi như thuận lợi, ngoại trừ một người canh phu [2], cũng không gặp thêm phiền phức nào khác. Khi về tới cửa sau Tô phủ, sắc trời đã hửng sáng, đề phòng hai vị phụ thân gần đây luôn dậy sớm, hai người lẻn vào theo lối cửa sau ở phòng chứa củi, chạy như bay về tiểu viện của mình.
“Mệt chết mất, ta muốn đi ngủ một lát, tạm biệt” Vội vàng bỏ lại một câu, Tô Hoàng chạy biến vào phòng, nhưng chưa tới hai bước, đã bị cộng sự cầm tay giữ lại.
“Tiểu Hoàng”, Mục Tiễu Địch hai tay giữ lấy hai bên vai hắn, nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn, “Ta biết ngươi buồn ngủ, nhưng bởi vì gần đây ngươi cứ liên tục trốn ta, ta có một chuyện quan trọng muốn nói, lại thực sự không tìm được cơ hội thích hợp nói với ngươi. Có điều… sau bốn ngày nữa sẽ có hành động vô cùng trọng yếu, ta không thể chờ thêm được nữa, dù thế nào hiện tại cũng phải nói rõ ràng với ngươi”
Tô Hoàng cảm thấy đầu muốn nổ tung luôn rồi, căng thẳng tới cổ cũng cứng ngắc, khóe miệng cố sức kéo về hai bên vẽ ra một nụ cười gượng gạo, đầu lưỡi líu lại, lắp bắp hỏi: “Nói… Nói cái gì…?”
Mục Tiễu Địch cười cười đạm nhạt, hít vào một hơi thật sâu, ngón tay lành lạnh lướt qua gò má thoáng chút xanh xao của cộng sự, khẽ giọng nói: “Ta không phải rất muốn nói đâu, chẳng qua thật sự không thể không nói… Tiểu Hoàng, ngươi định bao giờ mới trả lại ta Lưu Hồn đoản kiếm hử? Ta hành động rất cần đến nó à!!”
…
Sau khi sững sờ nhìn Mục Tiễu Địch hơn nửa ngày, hai vai Tô Hoàng cứng ngắc đột nhiên thả lỏng, “ha ha ha” cười mấy tiếng, vỗ vỗ cánh tay cộng sự nói: “Lưu Hồn đoản kiếm phải không? Không thành vấn đề… Ta lập tức đi tìm đi tìm ngay…” xoay người trở vào phòng. Chỉ chốc lát sau, cửa sổ mở đánh rầm, một vệt sáng bạc vụt phóng ra, dọa Mục Tiễu Địch sợ hết hồn, vội vã ngửa về phía sau, vệt sáng bạc xẹt qua sát đầu y, phập một tiếng cắm chặt lên thân cây phía sau, rung rinh không dứt.
Chấm chấm mồ hôi lạnh trên trán, Mục Tiễu Địch rút ngân kiếm ra khỏi thân cây, không tiếng động nhẹ nhàng trở về phòng mình.
Đùa quá trớn rồi, hình như rất tức giận… Lúc này chớ có chọc hắn…
Ngủ qua mấy canh giờ, Tô Hoàng suy cho cùng vẫn không thực sự yên tâm về thư sinh vứt lại chỗ Tiểu Huống, trở mình rời giường, sơ tẩy một chút rồi đi ra khỏi phòng, lẳng lặng ghé vào sát cửa sổ phòng Mục Tiễu Địch nhìn vào bên trong, thấy y ngủ rất sâu, không lên tiếng, một mình theo cửa hông ở bên cạnh đi ra ngoài.
Từ trong bóng râm của cây nhãn cao lớn vượt cả tường viện bước ra ngoài cửa liền bị ánh mặt trời chói chang chiếu tới lóa mắt, một tiểu khất cái chạy tới trước mặt hắn, chìa cái tay cáu bẩn ra, đáng thương mà van nài: “Cầu công tử ngài thương xót kẻ chết đói này, thưởng cho bữa cơm với”
Tô Hoàng lộ ra biểu tình chán ghét che mũi lại, rất không kiên nhẫn mà lấy ra hai đồng xu ném vào lòng bàn tay đó, bước nhanh vào một quán trà gần nhất, thuận miệng kêu một chén trà xanh, một mặt chậm rãi thưởng thức trà, một mặt khéo léo mở cuộn giấy nhỏ lấy được từ kẽ hở ngón tay tên tiểu khất cái mới rồi.
Trên cuộn giấy viết một hàng chữ rất nhỏ, là nét chữ của Tiểu Huống: “Thân phận thư sinh vẫn chưa điều tra rõ, người kia nhất quyết rời đi, vì đề phòng bất trắc, có người bám theo. Hiện tại đang đứng yên bên ngoài Tần phủ thị lang bộ Lại, không biết muốn làm gì, dường như là quá rảnh rỗi, nhưng vẫn cần điều tra tiếp”
Sau khi gấp gáp xem qua một lần, Tô Hoàng vo viên tờ giấy lại trong lòng bàn tay, một hơi cạn sạch chén trà xanh, đứng lên rời đi.
Ai, phiền phức, cứu người trong tình huống phải che giấu thân phận thật đúng là phiền phức, thế nhưng lại không thể thực sự thấy chết mà không cứu a.
Làm ra bộ dáng đi dạo loanh quanh, Tô Hoàng nhàn nhã đi tới con phố chuyên kinh doanh đồ sứ ở nam thành, phủ đệ của thị lang bộ Lại Tần Thượng nằm ở cuối con phố này. Xa xa chỉ liếc mắt một cái, đã trông thấy một nam tử áo trắng đang đứng dưới tàng cây hòe cao ước chừng hai ba mươi thước [3] bên ngoài cửa Tần phủ, đúng là tên thư sinh vừa mới đoạt lại được từ quỷ môn quan sáng sớm ngày hôm nay.
Bởi vì khi cứu người trùm khăn che mặt, lúc nói chuyện cũng biến đổi giọng đi đôi chút, cho nên Tô Hoàng không hề lo lắng thư sinh kia sẽ nhận ra mình, dự định bắt chuyện như một người lạ bình thường, nhưng đúng lúc hắn vừa mới bước tới bên dưới bóng đổ của tàng cây hòe, ngoài ý muốn trông thấy Nam Cận từ trong Tần phủ đi ra, không khỏi sửng sốt.
Nam Cận bước xuống bậc cửa, ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Tô Hoàng, trên mặt lập tức rạng rỡ nét tươi cười thoải mái, vừa vẫy tay chào, vừa bước nhanh tới.
“Ta tới giúp gia mẫu chọn hai món đồ sứ, không ngờ lại gặp ngươi, sao ngươi lại ở đây?” Tô Hoàng cũng không tự chủ được bất giác tươi cười theo.
“A, Chu phó thống lĩnh lệnh cho ta hộ tống Lệ phu nhân hồi phủ thăm phụ mẫu”
“Lệ phu nhân?” Tô Hoàng sửng sốt một chút liền bừng tỉnh đại ngộ. Tân hôn phu nhân của Lệ Vĩ chính là thiên kim tiểu thư của Tần thị lang, thế nào hắn lại quên mất việc này.
Đúng lúc này, hai người đột nhiên nghe được bên cạnh có tiếng hàm răng run lên lập cập, đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thư sinh kia đứng ngây ngốc cách đấy vài bước, sắc mặt xanh xám, đôi môi run rẩy dữ dội, hai tay dường như co giật cào lên mặt mình, cào tới bắt đầu chảy máu, hơn nữa hắn vốn bị đánh cho thương tích bầm tím, toàn bộ khuôn mặt trông càng thêm đáng sợ.
“Vị huynh đài này, ngươi không sao chứ?” Nam Cận hảo tâm hỏi một câu.
Tô Hoàng trong lòng khẽ động, hỏi dò: “Sao vậy, ngươi quen biết Lệ phu nhân sao?”
Thư sinh hai con mắt đỏ ngầu, hơi thở cực kỳ rối loạn, trong miệng mơ hồ phát ra âm thanh lầm rầm: “Lệ phu nhân… Nàng cư nhiên lại thành Lệ phu nhân… Tuệ Nghi… Tuệ Nghi… Sao nàng có thể đối với ta như vậy…”
Tô Nam hai người thoáng trao đổi ánh mắt, Nam Cận bước lại gần hắn, nhỏ giọng nói: “Sao ngươi lại biết khuê danh của Lệ phu nhân?”
Thư sinh thở hồng hộc, đột nhiên ngẩng đầu, phẫn nộ nói: “Nàng không phải là Lệ phu nhân, nàng là thê tử của ta, nàng rõ ràng là thê tử của ta…”
Nam Cận nhíu mày, lập tức sa sầm nét mặt, trách mắng: “To gan! Lệ phu nhân là thiên kim Tần phủ, là đích thân Tần đại nhân ký hôn thư, phu nhân Lệ thống lĩnh tam môi lục sính [4] nghênh thú, sao ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ, bôi nhọ thanh danh nàng?”
“Ta không có hồ ngôn loạn ngữ, nàng đính ước với ta từ thuở nhỏ, lại sớm có phu thê chi thực [5], đương nhiên đã tính là thê tử của ta rồi!” Trên khuôn mặt bầm tím của thư sinh hiện ra vẻ thống khổ cùng cực, nhìn trừng trừng đại môn đỏ thẫm của Tần phủ, cắn răng một cái, liền chạy thẳng về phía cửa lớn, vừa chạy vừa lẩm bẩm nói: “Không được… Ta vẫn muốn gặp nàng… Ta phải hỏi lại lần nữa… Hỏi lại lần nữa rốt cuộc là vì cái gì…”
Tô Hoàng cùng Nam Cận đồng thời xuất thủ, mỗi người bắt lấy một bên cánh tay thư sinh, kéo hắn ngược trở lại, tới một chỗ rẽ không người.
“Ngươi muốn tìm cái chết sao?” Tô Hoàng đè thân thể đang giãy giụa kịch liệt của hắn lại, hạ thấp thanh âm nói, “Không nói đến bây giờ nàng đã là phu nhân thống lĩnh, chỉ với thế lực của Tần phủ, ngươi liều mạng với ai hả?”
“Ta không quản nhiều như vậy!” Thư sinh bật khóc nước mắt lã chã, “Ta hiện tại cái gì cũng không có, không có phụ mẫu thân nhân, không có tài sản, càng không có công danh, ta không thể không có cả nàng! Nàng rõ ràng đã nói chúng ta phải cả đời ân ái, vì sao mới ly biệt một năm ngắn ngủi, lại có thể trở nên lãnh khốc vô tình đến vậy?”
Lúc này Tô Hoàng đã hiểu được đại khái câu chuyện, khẽ giọng thở dài, khuyên nhủ: “Quên đi, thiên nhai hà xử vô phương thảo [6], nàng đã vô tình, ngươi cần gì phải lưu luyến? Ta thấy ngươi hoàn cảnh hiện tại không tốt lành gì, chỉ sợ là đòi không lại cái công đạo này đâu, chi bằng sớm chấn chỉnh tinh thần, suy nghĩ về tháng ngày sau này của chính mình đi thôi”
Thư sinh vẫn cắn răng ra sức lắc đầu, run run nói: “Ta không cam lòng… Ta chỉ muốn hỏi nàng vì sao lại thay lòng đổi dạ, vì sao nàng lại có thể như vậy… Ngay cả phụ thân nàng cũng còn biết nhớ tới phần tình cảm hai nhà, chỉ là đẩy ta sớm rời đi mà thôi, vì sao hết lần này tới lần khác là nàng… là người con gái đã từng thề non hẹn biển cùng ta… lại một lòng muốn lấy tính mạng ta…”
Tô Hoàng nhớ tới tên sát thủ nổi danh giết người không cần nguyên tắc kia, trong lòng thoáng rùng mình, nhưng bởi vì không được để cho thư sinh nhận ra hắn chính là một trong hai người lúc đó ra mặt cứu giúp, không thể làm gì khác ngoài im lặng không nói gì.
“Ngươi nói Lệ phu nhân muốn lấy mạng ngươi?” Nam Cận kinh ngạc mở to hai mắt, “Vì sao?”
Tô Hoàng cười khổ vỗ vai hắn, nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Nàng bây giờ vinh hoa phú quý, đương nhiên sợ Lệ thống lĩnh biết được những chuyện trước đây của mình, giữ lại người này chỉ mang tới hậu họa, còn không bằng giết mới an tâm”
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Nam Cận lắp ba lắm bắp nói, “Lệ phu nhân thoạt nhìn ôn nhu mỹ lệ, không giống loại người độc ác như vậy?”
Thư sinh kia mặt cắt không còn giọt máu, môi dưới đã cắn hằn thành vết tích thật sâu, hai người vừa mới không chú ý tới, hắn đã lại như phát điên chạy tới trước đại môn Tần phủ.
“Ngươi, cái đồ, sao lại cố chấp như vậy hả?” Tô Hoàng lần thứ hai kéo thư sinh ngược về, cau mày, đẩy hắn dán trên tường, trách mắng, “Ngươi như vậy mà vào được đại môn mới lạ! Hơn nữa nghe ngươi nói vừa nãy, hình như ngươi đã gặp nàng rồi?”
Thư sinh bị ép vào tường, dốc sức thở hổn hển, hồi lâu vẫn không nói được câu nào. Trầm mặc ước chừng nửa chung trà, hắn rút cuộc cũng kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt nhất thời kích động dâng trào của mình, thấp giọng nói: “Ta đích thực đã gặp được nàng rồi, nhưng nàng nói không nhận ra ta, kêu người muốn đánh chết ta, còn nói trong vòng hai ngày không rời khỏi kinh thành, sẽ giết ta… Ta thực sự không thể chấp nhận được… lời nói tàn nhẫn như vậy lại là của nàng ư… Ta cảm thấy có lẽ đây là một cơn ác mộng mà thôi… không phải là sự thực…”
“Kỳ hạn hai ngày tới rồi phải không?” Tô Hoàng hỏi.
Thư sinh chậm chạp gật đầu.
“Người kia đến mức muốn lấy mạng ngươi ư?” Tô Hoàng biết rõ còn cố hỏi.
Sắc mặt thư sinh thoáng chốc trở nên trắng bệch. Nam Cận trái lại hít vào một hớp khí lạnh, lẩm bẩm nói: “Không thể nào? Thật sự có người muốn giết ngươi?”
“Nếu thật sự có người muốn giết ngươi, ta thấy việc chạy trốn mới là quan trọng. Ngươi cái dạng này sao đấu lại nàng?” Tô Hoàng khuyên nhủ, “Lùi một bước trời cao biển rộng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, ngươi nên rời khỏi kinh thành thì hơn”
Có lẽ bởi vì tâm tình vừa mới phát tiết hết được, thần tình thư sinh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói: “Cảm tạ nhị vị hảo tâm. Ta giờ đây đơn độc một thân một mình, đã là sinh vô khả luyến, tử vô khả cụ [7], thực sự không còn muốn sống tiếp nữa”
Tô Hoàng nhíu mày, tức giận nói: “Ngươi may mắn là một nam nhân, thế gian này trời đất bao la, lại không có chỗ dung ngươi sao? Ngươi chết còn không sợ, lại đi sợ sống? Ngươi như vậy chẳng trách nàng xem thường ngươi”
Thư sinh đôi môi run rẩy, lắp bắp nói: “Thế nhưng… nàng đã nổi sát tâm, cho dù ta muốn ly khai kinh thành cũng không biết phải ly khai thế nào?”
“Ngươi không cần lo”, Nam Cận nghiêm túc nói, “Ta nghĩ Lệ phu nhân chẳng qua là sợ Lệ thống lĩnh biết chuyện mà thôi, chỉ cần ngươi rời khỏi đây thì sẽ yên ổn. Cho dù nàng thực sự lòng dạ độc ác, nói cho cùng cũng chỉ là một quý nữ nhà quan, cũng chẳng phải người trong giang hồ, sẽ không có năng lực ngàn dặm đuổi giết ngươi đâu”
Tô Hoàng cũng tiếp lời: “Hai người chúng ta mặc dù không hề quen biết ngươi, nhưng những gì đã nói đều là chân tâm. Non xanh còn đó mới là quan trọng nhất, hà tất phải tổn hại tính mệnh bản thân? Ngươi thiếu lộ phí sao? Ta có thể giúp ngươi một ít”
Bị hai người bọn họ ngươi một lời ta một lời nói tới nói lui, thư sinh kia cuối cùng không có biện pháp, ôm đầu từ từ tụt xuống ngồi chổm hổm trên mặt đất. Tô Hoàng duỗi tay dụng lực kéo hắn, trách mắng: “Là nam nhân thì đừng thiếu quyết đoán như vậy, nhân lúc trời còn sớm, nên nhanh chóng rời khỏi kinh thành. Đi, ta tiễn ngươi ra khỏi kinh thành”
“Để ta tiễn hắn cho” Nam Cận tiến lên nắm lấy cánh tay Tô Hoàng, thấp giọng nói, “Bất luận là thế nào, đây cũng là chuyện liên quan đến Lệ phu nhân”
Ánh mắt Tô Hoàng dừng lại trên mặt hắn, do dự chốc lát, nói: “Nam Cận, nghe khẩu khí của ngươi, dường như là muốn thay vị Lệ phu nhân kia giấu diếm chuyện này phải không?”
Nam Cận cúi đầu thở dài, “Tuy rằng Lệ thống lĩnh không có cảm tình với Lệ phu nhân, nhưng nếu có một ngày biết được chuyện này, dù sao cũng sẽ thấy mất hứng đi, hà tất phải gia tăng thêm phiền não cho y chứ?”
Tô Hoàng chau mày, đột nhiên cảm thấy có chút gì đó bực mình vô căn cứ, lời nói mang theo ý khó chịu: “Tự y có mắt không tròng thú một người vợ như vậy, ngươi cần gì phải thay y suy nghĩ nhiều như thế?”
“Cũng không thể trách y, hôn sự này là Ngư thiên tuế định ra cho y…”
“Vậy cũng là do y không tự coi trọng hôn nhân của chính bản thân mình, chẳng phải sao?” Tô Hoàng cười gằn một tiếng, “Ngươi vì y lo nghĩ mọi chuyện như vậy, y sẽ đặt ngươi trong lòng chắc?”
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt hai người đều đột nhiên trắng bệch. Nam Cận là không ngờ tới bí mật che giấu trong lòng của mình lại bị bằng hữu mới quen phát giác được, còn Tô Hoàng thì hối hận mình không nên nói nặng lời đến vậy.
Sau khoảnh khắc trầm mặc, vẫn là Nam Cận trước tiên phá vỡ cục diện bế tắc này, khẽ giọng nói: “Tô huynh, ta biết ngươi thực sự quan tâm ta, thế nhưng ngươi không biết… ta cho dù tốt với y, y cũng không tốt với ta… Vả lại, cũng không phải tất cả mọi sự ta đều lo nghĩ cho y đâu…”
Thấy hắn cúi đầu nhỏ nhẹ líu ríu, vầng trán trắng xanh tựa ngọc thạch thẫm lại, lấm tấm vài giọt mồ hôi, Tô Hoàng trong lòng tức khắc mềm nhũn, kìm lòng không đậu mà đưa tay vuốt sợi tóc rối bời bên tai hắn, dịu dàng nói: “Ngươi không cần nói nữa, ta đã hiểu. Chúng ta cùng đưa người này ra khỏi thành thôi”
Nam Cận hít vào mấy hơi, đôi mắt nhỏ đen láy sáng long lanh, kéo lấy tay Tô Hoàng, “Ngươi thực tốt, ta rất vui vì có một bằng hữu như ngươi…”
“Nói gì vậy?” Tô Hoàng trong lòng ân ẩn đau thay cho hắn, nhưng trên mặt lại không thể biểu lộ ra, đường nhìn thoáng chút do dự, “Ngươi cũng là một người tốt”
Thế nhưng Nam Cận lại rất nghiêm túc mà lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta không tốt giống như ngươi vậy đâu. Ta có một loại cảm giác rằng, biết đâu đến một ngày nào đó, ta nhất định sẽ làm ra một chuyện không ra gì”
“Ngươi xem ngươi, suy nghĩ vớ vẩn gì thế hả?” Tô Hoàng trong lòng càng trào dâng cảm giác thương xót, đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay người thiếu niên trước mặt, khuyên nhủ, “Nếu như ngươi đã biết đó là chuyện không ra gì, tại sao còn làm chứ? Đừng tự mình tìm khổ như vậy”
Hai hàng lông mi Nam Cận run nhè nhẹ, khóe môi nhếch lên khẽ giật, nhưng hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười khoan khoái vui lòng người, nói: “Ngươi nói đúng. Từ sau khi gia nhập Tử Y Kỵ, ta thực sự càng ngày càng không giống với chính mình. Trước đây ta căn bản không phải người đa sầu đa cảm, cũng chưa bao giờ nghĩ lung tung thế này. Kỳ thực chỉ cần có một mục tiêu rõ ràng, sao lại không thể vì thế mà vui vẻ chứ? Đi thôi, chúng ta đi tiễn người này ra khỏi thành”
Hai người thân thiết nắm tay, nhìn nhau cười, rồi đồng thời vươn tay nắm lấy cánh tay thư sinh vẫn còn ngây ngẩn cuộn tròn trong góc tường, hợp lực lôi hắn đứng lên.
Sau nửa canh giờ, ba người đã ra khỏi cổng tây thành, đi tới quan đạo hoàng thổ [8] ở hướng tây.
Ly khai chốn kinh thành ồn ào náo nhiệt, nghỉ ngơi chốc lát trong một quán trà nhỏ, tâm tình thư sinh dường như bình tĩnh lại hơn một chút, dần dần tiếp thu hiện thực trước mắt đã không còn có thể thay đổi được nữa.
Nam Cận có thể bởi vì mềm lòng, cũng có thể bởi vì đồng cảm với mảnh chân tâm của thư sinh phải trôi theo dòng nước, dọc đường đi nhiệt tình khuyên giải hắn, còn có lòng viết cho hắn chỗ ở của mấy người bằng hữu, để hắn có chuyện gì bất trắc thì có chỗ xin giúp đỡ.
So sánh mà nói, Tô ngũ thiếu gia tựa hồ không có nhiệt tình như vậy, mặc dù hắn cũng rất thông cảm cho cảnh ngộ của thư sinh, nhưng không thể phủ nhận nguyên nhân chủ yếu của việc giúp đỡ lần này là vì không muốn lưu lại một phiền phức khó lường cho Nam Cực Tinh, muốn sớm xử lý xong xuôi chuyện này.
Sau khi dõi theo thân ảnh thư sinh miễn cưỡng phấn chấn tinh thần mà ly khai, hai người cùng nhau thong thả chậm bước trở về kinh thành, dọc đường trời cao biển rộng thoải mái tán gẫu, hai bên dường như đều cảm thấy thoáng chốc đã trở thành hai bằng hữu quen biết từ lâu lắm, bất tri bất giác đã đi tới giữa con đường náo nhiệt.
“Phải rồi, vừa nãy gặp ngươi, ngươi từ trong Tần phủ đi ra, là muốn đi làm chuyện gì sao?” Tô Hoàng hỏi.
Nam Cận ngây người, há hốc mồm, lấy tay đập vào đầu mình, “A, may mà ngươi nhắc ta! Tối nay đến phiên ta trực, nhưng lệnh bài trực đêm ta còn chưa lĩnh, lúc đó ta chạy đi, chính là muốn nhân lúc rảnh rỗi đi lĩnh lệnh bài. Không ngờ gặp phải chuyện này, tới tới lui lui liền quên khuấy mất”
Tô Hoàng bật cười, nói: “Hiện tại đi lĩnh còn kịp không?”
Nam Cận ngẩng đầu nhìn sắc trời, cười cười: “Không thành vấn đề, trước giờ Dậu đi lĩnh là được…” Hắn đang nói đột nhiên im bặt, nghiêng người nhìn phía sau Tô Hoàng, “Tô huynh, vị công tử bên kia là bằng hữu của ngươi phải không? Ta nhớ trong hôn yến hai người các ngươi luôn đi cùng nhau…”
Tô Hoàng theo hướng hắn vừa nhìn, ***g ngực lập tức nảy lên.
Mục Tiễu Địch khoanh hai tay trước ngực, đang nghiêng người tựa lên chiếc cột lớn treo kỳ phiên [9] của một cửa hiệu mà nhìn hắn, trên mặt đạm nhạt, dường như không có bất cứ biểu tình gì.
Chú thích:
[1] trượng: 1 trượng ~ 3,33m, 20 trượng ~ 66,7m
[2] canh phu: người tuần đêm, thường gõ mõ trúc hoặc chiêng, nhắc nhở mọi người giờ giấc, đề phòng củi lửa.
[3] thước: 1 thước ~ 0,33m (1/10 trượng), 20-30 thước ~ 6,67-10m
[4] tam môi lục sính: hay còn gọi là tam thư lục lễ. Trong hôn lễ truyền thống của người Trung Hoa, nam nữ thành thân cần phải “tam môi lục sính”
Tam thư chỉ văn thư (giấy tờ) trong quá trình lễ sính (kết thân), bao gồm:
-Sính thư: trao đổi trong đại lễ (lễ đính ước).
-Lễ thư: giao ra sau đại lễ.
-Nghênh thư: do nhà trai trao cho nhà gái khi nghênh thú (đón dâu).
Lục lễ chỉ các thủ tục cầu thân, từ khi làm mối đến khi nghênh thú, bao gồm:
-Nạp lễ: nhà trai nhờ người sửa soạn lễ vật tới cầu hôn nhà gái, làm mối.
-Vấn danh: nhà trai viết tính danh (họ tên), thứ bậc, sinh thần bát tự (giờ ngày tháng năm sinh) lên thiếp canh đỏ thẫm, do bà mối đưa tới nhà gái. Nhà gái nếu có ý kết thân thì đem danh tự cùng bát tự của cô gái viết lên, mời người tính toán xem có hợp tuổi không
-Nạp cát: nếu bát tự hai bên không bị tương xung tương khắc (đại khái là hợp nhau), hôn sự coi như đã định.
-Nạp trưng: hay còn gọi là đại lễ. Tương tự đính hôn ngày nay.
-Thỉnh kỳ: chọn ngày lành tháng tốt tiến hành hôn sự.
-Nghênh thân: cùng ngày với hôn lễ. Nhà trai mang nghênh thư tới nhà gái nghênh thú tân nương (rước dâu)
Nói chung tam môi lục sính chỉ hôn lễ chính thức.
[5] phu thê chi thực: thực sự là vợ chồng (chắc là chỉ đã ăn kem trước cổng :”>~)
[6] thiên nhai hà xử vô phương thảo: chân trời này nơi nào không có cỏ thơm, aka đời này thiếu gì gái đẹp :”>~
[7] sinh vô khả luyến, tử vô khả cụ: sống không được yêu, chết có gì sợ.
[8] quan đạo hoàng thổ: quan đạo ~ con đường lớn, hoàng thổ ~ một loại đất, QT dịch là đất badan.
[9] kỳ phiên: tương tự biển hiệu của các cửa hàng ngày nay