CHƯƠNG 8
Mấy ngày kế tiếp, Tô Hoàng vẫn không khỏi tâm phiền ý loạn, cả ngày trốn ở trong phòng không muốn gặp ai, nhất là cộng sự của mình thì càng không muốn gặp, vạn bất đắc dĩ phải cùng y mặt đối mặt mà nói chuyện, ánh mắt tự động hết ngó bên này lại tới bên kia, bộ dạng vô cùng không được tự nhiên.
Đương nhiên, loại tâm tình trước đây chưa bao giờ có này trăm phần trăm đều bởi vì một câu nói cuối cùng đầy ẩn ý của cộng sự đêm đó, cùng với lời nói ấy là một nụ hôn nhàn nhạt, tuy rằng nụ hôn ấy đến cùng cũng chỉ giống như mọi khi, rơi lên bên má, nhưng vẫn hù Tô Hoàng sợ tới tay chân cứng đờ.
“Câu nói kia của y rốt cục là có ý gì? Yêu? Là cái loại yêu kia? Loại yêu gì chứ? Yêu cái gì?” Tô ngũ thiếu gia phiền não nắm tóc chính mình, nghiêm túc suy nghĩ, “Chẳng lẽ y thực sự đối với ta… Không thể nào thế được… Sẽ không đâu… Không nên nghĩ nhiều như vậy, y là cộng sự của ngươi, đương nhiên là yêu ngươi rồi, đấy là tình cảm chiến hữu, không hề có ý gì khác cả!”
Sau khi tự thuyết phục bản thân mình như vậy, nghĩ thêm một chút đã lại xoay chuyển: “Vạn nhất y thực sự có ý kia thì sao? Phớt lờ y, giả bộ không nghe thấy coi bộ cũng không ổn lắm, phải làm sao bây giờ a? Cự tuyệt y ư?… Suy cho cùng cũng là bằng hữu tốt nhất, lại tổn thương y… Nếu không cự tuyệt… Vậy chẳng phải là muốn cùng y…” Tô Hoàng đầu tê rần, khẩn cấp ngăn không cho bản thân tiếp tục suy nghĩ nữa, ôm đầu hung hăng lắc mạnh vài cái.
“Có lẽ nên hỏi kĩ lại y, hỏi xem nói như vậy rốt cuộc có phải cái ý kia không?” Suy nghĩ vất vả hồi lâu, ý niệm này vừa mới hiện ra, đã lập tức bị chính hắn gạt bay biến, “Không được, đương nhiên không thể được, ngộ nhỡ y không hề có ý kia, thế nhưng ta lại coi như chuyện lạ nghiêm trọng lắm mà đi xác minh, nhất định sẽ bị y cười tới rớt hàm, sau này cả đời đừng hòng có thể ngẩng cao đầu trước mặt y, nam nhân nào có thể chịu được cái việc này a!!”
Trái lo phải nghĩ không cách nào quyết định được, sau cùng, Tô ngũ thiếu gia dứt khoát nổi giận luôn.
Từ xưa đến nay, hai người ở chung với nhau rõ ràng là thoải mái như vậy, tin tưởng lẫn nhau, dựa dẫm vào nhau, cùng nhau dũng cảm chiến đấu, cũng cùng nhau đùa giỡn trêu chọc, quan hệ vô cùng tự tại khoái hoạt, y tự dưng nói một câu mập mờ không minh bạch như vậy để làm chi, biến thành cảm giác kỳ kỳ quặc quặc, gượng gượng gạo gạo như bây giờ a?
“Tiểu Hoàng, hôm nay ta vẫn cùng phụ thân ra ngoài, đi đây!”
Tô Hoàng ngây ngốc nhìn bóng lưng y thoải mái rảo bước, căm phẫn giậm chân bình bịch.
Cái quái gì, cảm thấy gượng gạo không tự nhiên dường như chỉ có chính mình mà thôi.
“Quên không nói với ngươi, không được đi gặp Nam Cận, đạo lý này đã nói rõ với ngươi rồi đấy” Cộng sự quay ngược trở lại, bổ sung thêm một câu dặn dò.
“Càng muốn đi!” Tô Hoàng nổi giận cãi lại, Mục Tiễu Địch hoàn toàn làm lơ.
“Càng muốn…” Vừa nói nhỏ lần nữa, Tô ngũ thiếu gia vừa thở dài cúi đầu. Kỳ thực trong lòng minh bạch Mục Tiễu Địch nói không sai, thực sự không thể cùng Nam Cận qua lại thêm nữa, mặc dù loại hành vi đơn phương cắt đứt quan hệ đối với một thiếu niên giàu tình cảm như vậy là một loại tổn thương, nhưng thân là chiến sĩ Nam Cực Tinh, dù sao cũng không thể hành xử tùy ý thích được.
“Ngũ thiếu gia, phu nhân mời ngài tới tiền thính” Một nha hoàn ở bên ngoài viện môn gọi vọng vào.
“A, đã biết” Tô Hoàng đưa tay nhay nhay mặt, điều chỉnh lại biểu tình xong xuôi, bước nhanh tới tiền thính.
Tô phu nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ tím, trong tay cầm mấy tờ giấy mỏng màu vàng, vừa trông thấy tiểu nhi tử liều nhăn mặt cau mày.
“Tiểu Ngũ, tự ngươi tới đây nhìn xem, làm sao lại có thứ này? Ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần, chúng ta không phải gia đình giàu có, tiêu xài cũng phải có mức độ. Tiền tiêu vặt mỗi tháng của ngươi không phải ít, cũng đủ cho ngươi ăn ăn uống uống thoải mái tại tửu lâu, vì sao lại có chuyện thiếu nợ thế này? Nếu như bằng hữu quá nhiều tiền dùng không đủ, kín đáo tìm mẹ là được, thứ giấy nợ này đưa về nhà, ngộ nhỡ bị cha ngươi thấy được, chẳng lẽ muốn ăn một trận đòn nữa sao?”
“Giấy nợ?” Tô Hoàng kinh ngạc, bước vội lên nhìn, cư nhiên thực sự là giấy nợ của Tùng Nguyệt tửu lâu, không khỏi có chút sửng sốt, kỳ hạn đình chỉ chức vụ còn chưa hết a, làm sao…
“Tiểu Ngũ, lời của mẹ nói ngươi có để vào tai không đấy?”
“A,” Tô Hoàng khôi phục thần trí, vội nói, “Đều là con không tốt. Kỳ thực tháng này không có tiêu vượt quá, chỉ là có mấy lần quên mang tiền nên mới ghi nợ, nhất thời lại không nhớ ra phải đi trả nợ, cho nên mới có giấy nợ này, con lập tức đi thanh toán hết nợ…”
“Tiểu Ngũ…” Tô phu nhân mới kịp kêu một tiếng, nhi tử đã vội chạy như bay ra ngoài, nhìn thái độ khẩn trương như vậy, có chỗ nào giống người thiếu nợ, so với đi tìm tình nhân trong mộng còn vội vã hơn vài phần.
Bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới Tùng Nguyệt tửu lâu, phi thẳng lên nhã gian trên lầu hai, sau một lát, tiểu Huống trên vai vắt một chiếc khăn, mang theo bình trà đi tới.
“Tô ngũ thiếu gia lâu lắm không thấy tới, hôm nay ngài muốn ăn gì?” Lau lau bàn, rồi châm trà, đầu cúi lại gần, đè giọng nói xuống thật thấp, “Có hành động lớn, hai người các ngươi lập tức phục chức, đêm nay giờ tý tới Thiên Tự viện nghe chi tiết tổ chức hành động”
Tô Hoàng hơi làm động tác gật đầu, cao giọng nói: “Gần đây có món nào mới, mang lên đây, nhớ là phải tinh xảo đấy”
Tiểu Huống kéo dài thanh âm đáp ứng, lanh lẹ chạy xuống lầu. Không lâu sau, mấy món ăn liên tiếp được đưa lên, Tô Hoàng ăn qua loa một chút liền đứng dậy tính tiền ly khai, vừa mới ra khỏi cửa, liền bắt gặp một nhóm Tử Y Kỵ dàn hàng đôi đi tới trước mặt, tận cùng bên trái không ai khác chính là Nam Cận.
Vừa nhìn thấy hắn, Tô Hoàng tựa như có một loại phản ứng bản năng lập tức lùi lại, nấp sau cánh cửa. Nhóm Tử Y Kỵ kia đi qua tửu lâu nói nói cười cười, chỉ nghe loáng thoáng mấy câu đối thoại vụn vặt, hình như trong đó có một người phụng mệnh rời khỏi kinh thành đi chấp hành nhiệm vụ, mấy người còn lại có ý đi tiễn hắn, tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ, nhỏ tới gần như đã không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, có lẽ là đã đi xa rồi. Tô Hoàng từ từ quay người lại, nhìn về phía xa xa bắt gặp Nam Cận một thân một bóng đơn bạc mỏng manh, đột nhiên không khỏi cảm thấy vừa rồi sao mình lại phải khẩn trương đến vậy, nghĩ lại có chút xấu hổ. Chẳng qua cộng sự chỉ bảo không cho phép đi tìm Nam Cận mà thôi, cũng đâu nói phải tận lực trốn tránh hắn, cái loại ngẫu nhiên trên phố bắt gặp chào nhau một câu thăm hỏi thì đã sao, chẳng nhẽ Mục Tiễu Địch dám ngoạm hắn một miếng à?
Trong lòng tự nhủ một hồi, Tô Hoàng tinh thần phấn chấn trở lại, phe phẩy cây quạt tà tà trở về phủ đệ nhà mình.
Vào cửa, Tô phu nhân hỏi sơ qua chuyện thiếu nợ, sau cũng không quản hắn nữa, mà Mục Tiễu Địch mãi đến khi hoàng hôn mới cùng phụ thân hồi phủ. Lúc dùng cơm Tô Hoàng bí mật ra hiệu cho Mục Tiễu Địch biết có việc, hai người đều vội vã ăn cho xong. Sau bữa tối, hai người qua loa bồi phụ mẫu một lúc, rồi tìm cớ khác nhau trở về phòng của mình.
Vừa mới bước qua viện môn, Tô Hoàng liền thấp giọng khẩn trương nói: “Tiểu Huống mới cho ta biết, đêm nay giờ tý…”
“Chuyện này ta biết rồi” Mục Tiễu Địch cười vui vẻ, thân người nghiêng qua, cánh tay thuận thế muốn gác lên vai Tô Hoàng, “Ta biết chắc chắn cấp trên không thể thực sự đình chỉ chức vụ của chúng ta lâu như vậy đâu mà”
Tô Hoàng có chút không được tự nhiên, cơ thể giật giật, tránh cánh tay cộng sự vươn tới, cúi đầu nói: “Vậy chúng ta cần tranh thủ nghỉ ngơi thôi” Nói xong liền chạy như bay vào trong phòng, đóng cửa lại thật chặt.
Cánh tay rơi vào khoảng không, Mục Tiễu Địch ngần ngừ trong chốc lát, lông mày hơi nhíu lại, nhưng một lời cũng không nói nhiều, xoay người lại cũng trở về phòng.
Nửa đêm, ước chừng còn khoảng nửa canh giờ, Tô Hoàng mặc y phục dạ hành, kiểm tra lại binh khí, phóng người vọt ra khỏi phòng. Gần như cùng lúc đó, cửa phòng sát bên cạnh cũng được im lặng đẩy ra, Mục Tiễu Địch tựa đám mây đen nhẹ nhàng xuất hiện, tới đứng bên cạnh hắn.
“Đi thôi” Tô Hoàng hất tay với cộng sự, thấp giọng khẽ nói.
Mục Tiễu Địch gật đầu, thế nhưng dưới chân nửa bước còn chưa dịch chuyển, bất thình lình hai tay nâng lên, ôm lấy khuôn mặt hắn.
Tô Hoàng bị dọa cho nhảy dựng, theo bản năng giật lùi về sau, thế nhưng vừa mới né đi, hắn lập tức ý thức được mình đã phản ứng sai lầm rồi.
Cộng sự Nam Cực Tinh mỗi lần đi làm nhiệm vụ, đều có một động tác mang tính chất cổ vũ khích lệ nhau do hai bên cùng quy ước, động tác của Mục Tiễu Địch và Tô Hoàng là cùng ôm lấy mặt đối phương, cụng trán vào nhau. Rõ ràng đã là thói quen nhiều năm, vậy mà chỉ vì tâm tư rối loạn, hắn lại nhất thời phản ứng như vậy.
“Á… mới rồi là… ta dường như nghe thấy… bên ngoài có người tới…” Tô Hoàng lúng túng cố giải thích.
“Nga? Ta có nghe thấy gì đâu” Mục Tiễu Địch cười mà như không cười nói.
“Nghe kĩ… lại không thấy gì nữa rồi…” Tô Hoàng cảm thấy trên mặt đã nóng ran, chỉ hi vọng bóng đêm có thể che giấu được, đối phương sẽ không phát hiện ra.
“Vậy thì tốt, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi” Mục Tiễu Địch dường như thực sự không phát giác ra sự khác lạ của Tô ngũ thiếu gia, lần thứ hai đưa tay tới. Tô Hoàng hít vào, tiến lên phía trước, hai người cộng sự chiếu theo lệ cũ cụng trán nhau, vô thanh vô tức rời khỏi Tô phủ.
Thiên Tự viện là nơi tụ họp bí mật của bộ phận Nam Cực Tinh hoạt động tại kinh thành, trên thực tế người ngoài nhìn vào chỉ thấy nó là một cửa hiệu may y phục nhỏ bé cực kì bình thường, ngoại trừ có chung một lối ra vào với gia đình ông lão bên cạnh, về cơ bản không có bất luận kẻ nào lại có hứng thú chú ý tới nó. Giống với phần đông nhà cửa dân cư xung quanh, Thiên Tự viện cũng rất nhỏ hẹp lại cũ nát, chỉ có một mảnh sân nho nhỏ, trong sân dựng một giàn bìm bìm, phía trước có mấy đóa hoa màu tím hoặc trắng, không rõ bởi thấm đẫm sương sớm hay ướt đẫm nước mưa mà rơi rụng vương vãi. Phía sau dàn hoa xiêu vẹo, rải rác chất đống tạp vật của hộ gia đình, bên cạnh cửa là một cái giếng nước xây bằng đá tảng, miệng giếng đã phủ một lớp rêu dày ẩm ướt.
Tô Hoàng tay cầm trục xoay bằng gỗ của giếng nước, quay tay cầm theo hướng hạ gầu xuống bốn vòng, rồi quay tiếp năm vòng nữa, sau đổi thành quay hướng kéo gầu lên ba vòng, cuối cùng thả xuống tận đáy. Một lát sau, dưới giếng phát ra âm thanh tiếng gõ rất khẽ. Hai người cộng sự Nam Cực Tinh đồng thời gật đầu với đối phương, nắm lấy dây thừng buộc với gầu nước, nhảy xuống, tới vị trí cách mặt nước chừng bốn năm thước thì dừng lại, vách bên trái của giếng nước lộ ra một động khẩu đã mở sẵn, cũng đủ cho một người trưởng thành chui vào. Đi vào trong động khẩu chừng năm mươi thước, liền tiến vào một gian phòng có khả năng chứa tới hàng chục người.
Ánh lửa từ ngọn đuốc là nguồn sáng chiếu rọi bên trong, lờ mờ trông thấy đã có gần hai mươi người phân tán ngồi khắp nơi.
“Nhìn coi nhìn coi, hai vị đại anh hùng tài giỏi bị đình chỉ chức vụ đã tới rồi a” Chính giữa gian phòng, một người trên tay quấn vải cười nói.
“Tề đại ca…” Tô Hoàng mặt đỏ ửng, uể oải kêu một tiếng.
“Cứ để Tề đại ca nói đi, có sao đâu?” Mục Tiễu Địch dửng dưng như không nhún vai, cười tủm tỉm nói, “Ai bảo hai chúng ta không học nổi bản lĩnh tuyệt đỉnh của Tề đại ca. Tiểu Hoàng a, ngươi có nhớ lần trước ở Tư châu bị Tử Y Kỵ tóm được đuôi, Tề đại ca yểm hộ các huynh đệ thoát thân, tất cả mọi người đều cho rằng hắn ta chết chắc rồi, thế nhưng người ta đa tài lắm a, trốn trên giường Hồng cô nương Khánh Di viện trọn một đêm, cái người gọi là Chu Phong Chu phó thống lĩnh kia không sao tóm được. Một chuyện thú vị như thế này, chúng ta thế nào lại quên mất không kể cho Thư tiểu thư nghe nhỉ, nếu không lần tới có cơ hội gặp lại nàng thì…”
“Được rồi được rồi,” Tề Bôn đi tới đập một cái vào đầu Mục Tiễu Địch, “Ngươi bớt phóng túng cho ta, Tiểu Hoàng của chúng ta nề nếp như vậy sớm bị ngươi làm hỏng mất thôi! Nếu ngươi dám ở trước mặt Thư Nghi lắm mồm, có tin không ta rút lưỡi ngươi?”
Mục Tiễu Địch ha ha cười mấy tiếng, thuận tay kéo Tô Hoàng vào bên trong cùng các đồng bạn đang cười nói.
Sau hai người Tô Mục, lần lượt có thêm mấy người tiến vào, trong phòng dần dần chật chội hẳn lên. Liếc mắt nhìn, có những khuôn mặt thân thuộc đã quen biết nhiều năm, cũng có những người mới chỉ thấy qua vài lần. Thế nhưng trong mỗi cuộc tụ họp như thế này, luôn luôn có những khuôn mặt sẽ chẳng bao giờ còn xuất hiện trước mặt mọi người nữa.
“Thời gian cũng đã tới rồi nhỉ?” Tô Hoàng đảo mắt nhìn chung quanh, “Thiếu Anh cùng Tứ Bình đâu?”
Tiểu Huống thở dài: “Bọn họ sẽ không tới… Trên đường đi Cam Nam, hai người cộng sự bọn họ đã cùng… Thật là, tiểu nữ nhi của Thiếu Anh còn chưa đầy tháng mà…”
Tô Hoàng buồn bã cúi đầu, thấp giọng nói: “Nghe nói mẫu thân của Tứ Bình vẫn còn đang bệnh…”
“Hơn nữa không chỉ có hai bọn họ, cả tổ khác nữa, tổng cộng chết mất bảy huynh đệ, ba người bị bắt sống, chỉ có chín người may mắn thoát khỏi”
“Là ai làm?”
“Chu Phong. May mà Lệ Vĩ không đi, nếu có cả ma đầu này ở đó, nói không chừng toàn quân đều bị diệt”
Mục Tiễu Địch vỗ bả vai khẽ run lên của Tô Hoàng, nhíu mày nói: “Từ khi Tử Y Kỵ được thành lập tới nay, tình trạng của chúng ta ngày càng khó khăn. Tân tiên sinh không có suy tính gì sao?”
“Tân tiên sinh nắm giữ phòng tuyến Giang Bắc, e rằng nhất thời cũng không thể làm gì”
“Tình hình Giang Bắc bất ổn sao? Không phải liên tiếp đánh thắng ba trận lớn ư?”
“Quân tư thiếu thốn, binh lực không đủ, cho dù Tân tiên sinh có là anh tài ngút trời chăng nữa, nhưng thương địch nhất vạn, tự tổn tam thiên [1], không có tiếp tế, hào quang thắng trận cũng có ích lợi gì đâu?”
Tô Hoàng nhướng mày, đang muốn nói vài câu, Tề Bôn đã vỗ tay, lớn giọng nói: “Người đã đến đủ, mọi người yên lặng”
Âm thanh nói chuyện xôn xao bên trong lập tức lắng xuống, mọi người đều điều chỉnh lại tư thế ngồi, hướng mặt về phía Tề Bôn đang đứng ở chính giữa căn phòng.
“Trước tiên ta muốn nói sơ lược về nguyên nhân của lần hành động này. Mọi người hẳn là đều đã biết, gần đây, khả hãn [2] Hồ tộc phái ba sứ giả vào kinh, nhưng đối tượng đi sứ lại không phải đương kim triều đình, mà là Ngư Khánh Ân, sau một thời gian điều tra, chúng ta đã biết được nội dung giao dịch giữa sứ giả Hồ tộcvà lão Ngư tặc. Hồ tộc một mặt dâng tặng lão Ngư tặc hai bảo vật đệ nhất nhân gian — hỏa phượng hoàng và kỳ lân châu, mặt khác khả hãn hạ ấn ký kết một bản hiệp ước đồng minh, ước định chỉ cần có được năm mươi châu Giang Nam, sau đó sẽ không tiếp tục tiến về nam nữa mà chia ra cai trị. Nếu như lão Ngư tặc chấp nhận điều kiện này, thì nhất định phải bí mật mở độ khẩu Bảo Bình, cho phép Hồ quân tràn qua độ khẩu vượt sông, nhờ đó…”
“Nam Bắc giáp công nghĩa quân Giang Bắc!” Tiểu Huống nhịn không được kinh hô, “Thật quá ngoan độc, nếu như vậy, Giang Bắc quân ta chẳng phải sẽ diệt vong sao?”
“Phòng tuyến Giang Bắc một khi không còn, Hồ tộc liền ào ạt tiến vào, đến lúc đó làm gì có chuyện bằng lòng lấy năm mươi châu mà thôi?” Mục Tiễu Địch căm phẫn nói.
Tề Bôn cười khẩy một tiếng, nói: “Nghĩa quân Giang Bắc vốn là cái gai trong mắt lão Ngư tặc, nếu có thể khiến cho cái gai này cùng Hồ tộc tử chiến, lão lại chẳng quá vui mừng. Cắt đất cầu hòa vốn là sách lược từ trước đến nay của lão, hơn nữa lại có được hai bảo vật đệ nhất nhân gian nữa kìa!”
“Tề đại ca, ý của ngươi là nói, Ngư Khánh Ân đã đáp ứng sứ giả Hồ tộc rồi sao?” Tô Hoàng cả kinh, hai mắt trợn tròn.
Tề Bôn sắc mặt âm trầm gật đầu. “Đó cũng chính lí do chủ yếu dẫn tới hành động lần này, sau khi sứ giả Hồ tộc ra khỏi kinh thành, chặn giết, hủy đi giao ước đồng minh của lão Ngư tặc và Hồ tộc”. Y vẽ lên mặt đất một sơ đồ đơn giản, “Sứ giả Hồ tộc tổng cộng có ba người, bốn ngày sau sẽ rời khỏi kinh thành, dự tính Tử Y Kỵ hộ tống bọn họ có ba mươi người, binh sĩ ba trăm, do Chu Phong chỉ huy. Chúng ta chỉ có duy nhất một cơ hội mà thôi, địa điểm thuận lợi để ra tay, chính là ở đây”
Địa điểm được khoanh tròn, chính là phía tây khe núi Phục Ngưu [3].
“Tại sao lại chọn nơi này?”
“Ra khỏi khe núi Phục Ngưu liền có Liễu Thành quân chịu sự quản hạt của lão tặc tới tiếp ứng, bổ sung cho số hộ vệ vốn có, binh lực gia tăng tới hơn ba nghìn, sau đó lập tức chia thành ba đường tiến về phương bắc, mà chúng ta nhân thủ không đủ, không thể giống như bọn chúng chia thành ba tổ tiến hành tập kích, đến lúc đó chỉ cần có một tên sứ giả Hồ tộc thuận lợi về nước, hiệp ước liên minh liền đạt thành”
“Do đó chúng ta nhất định phải chớp lấy thời cơ trước khi bọn chúng hội họp cùng Liễu Thành quân, hoàn thành chặn giết?”
“Đúng vậy” Tề Bôn sắc mặt ngưng trọng nhìn khắp lượt đồng bạn bốn phía, “Đây là cuộc chiến một mất một còn, bằng mọi giá phải giết chết ba gã người Hồ kia. Tham gia hành động lần này có Vũ tổ, Phong tổ, Cúc tổ, Hạc tổ, còn có Bằng tổ chúng ta. Hết thảy các chiến sĩ không bị thương thì toàn bộ đều xuất động, Ngân Tinh và Điệp Tinh phụ trách ở lại phòng thủ… Còn có vấn đề gì không?”
Bên trong lặng ngắt như tờ, một lát sau, cánh tay một chiến sĩ mới gia nhập giơ lên: “Năm tổ tham gia, nhân số cũng chỉ có hai trăm người, chênh lệch quá lớn so với lực lượng của đối phương, vì sao không cử thêm nhiều người hơn?”
“Không thể, chỉ có chừng này người thôi” Tề Bôn trả lời ngắn gọn, “Còn muốn hỏi gì không?”
Chiến sĩ đó nhìn khắp các vị tiền bối xung quanh, con mắt buông hạ, lắc đầu, Tô Hoàng đưa tay ra, vỗ vai hắn, thấp giọng nói: “Khe núi Phục Ngưu địa thế chật hẹp, nhân số chênh lệch đương nhiên bất lợi, nhưng cũng không tới mức chết người”
Người thanh niên đỏ bừng mặt, lẩm bẩm nói: “Không phải là ta sợ, chỉ là không muốn… hành động thất bại…”
Tô Hoàng cười với hắn, Tiểu Huống ở bên cạnh tiếp lời nói: “Không có ai nghĩ ngươi sợ, không cần phải xấu hổ. Ta nói với ngươi, trước đây có một người mới, lớn lên ở phương bắc, lần đầu tiên tham gia hành động, cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy Trường Giang, còn tưởng giống cái vịnh nước đọng quê y chứ, cho nên không lý giải được kế hoạch tấn công chính diện cấp trên đề ra, liền đi hỏi tổ trưởng của mình, vì sao lại không tấn công từ bên cạnh đem quây lại, khiến cho ai cũng phải cười vỡ cả bụng, dù như vậy, y cũng mặt dày không hề xấu hổ lấy một tí nào”
“Thật ư?” Người thanh niên miệng vẽ nên một ý cười, “Là ai?”
Mục Tiễu Địch nghiêm giọng ho một tiếng, “Này! Hai người các ngươi, trong lúc hội nghị đừng có mà xì xầm to nhỏ chứ!”
Tô Hoàng nhịn cười quay mặt về một bên, chiến sĩ trẻ tuổi kia cũng vội vã che miệng lại, rụt rè liếc nhìn Tề Bôn đang đứng ở giữa phòng.
Tổ trưởng Bằng tổ trừng mắt với mấy người này, đằng hắng giọng nói: “Nếu như tất cả mọi người đều không có vấn đề gì, giờ ta sẽ nói cụ thể hành động lần này”
Nói rồi trải trên nền đất một tấm bản đồ bằng lụa, ánh mắt mọi người đều tập trung về đây.
Chú thích:
[1] thương địch nhất vạn, tự tổn tam thiên: đả thương quân địch một vạn, bản thân cũng tổn hại ba nghìn; ý chỉ dù có chiến thắng quân địch thì quân ta cũng phải chịu nhiều tổn thất.
[2] khả hãn: danh xưng của người thống trị tối cao của các dân tộc phương bắc như Tiên Bi, Nhu Nhiên, Đột Quyết, Hồi Hột, Khiết Đan, Mông Cổ…
[3] khe núi Phục Ngưu: nguyên là Phục Ngưu sơn ải. Phục Ngưu là dãy núi nằm ở phía tây tỉnh Hà Nam. (Ồ có khi nào kinh thành trong Nam Cực Tinh là kinh đô Lạc Dương không)