CHƯƠNG 10

Mục Tiễu Địch hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người dựa vào chiếc cột gỗ treo kỳ phiên của một cửa hiệu mà nhìn hắn, trên mặt đạm nhạt, dường như không có bất cứ biểu tình gì.

Câu nói đầu tiên xuất hiện trong đầu Tô Hoàng, với suy nghĩ của cộng sự vài canh giờ trước thế nào lại không sai lệch lấy một li.

… Dường như thực sự tức giận lắm… Lúc này đừng dại mà trêu chọc y…

Nghĩ thì giống nhau, nhưng người ta không động vào được thì chuồn êm, tình huống hiện tại của Tô Hoàng là động không được mà trốn cũng không xong, chẳng thể làm gì khác ngoài đứng im tại chỗ, nhìn cộng sự bước từng bước tới trước mặt.

Nam Cận đứng ở bên cạnh, vậy mà không hề phát giác bầu không khí khẩn trương như nước ngầm bộc phá giữa hai người, vừa quay sang cười hiền lành với Mục Tiễu Địch đang bước tới, vừa im lặng chờ Tô Hoàng giới thiệu hai bên.

“À, vị này là Mục Tiễu Địch công tử, hai nhà chúng ta là thế giao [1] … Vị này là Nam Cận, hiện tại đảm nhiệm chức vụ Tử Y Kỵ…” Tô Hoàng luống cuống giới thiệu xong, lại vội vàng bồi thêm một câu, “Ta với Nam Cận tình cờ gặp nhau trên phố, ha ha ha, thật là khéo quá mà…”

“Mục công tử, hạnh ngộ” Nam Cận lễ độ ôm quyền.

“Hạnh ngộ, Nam đại nhân” Mục Tiễu Địch ngoài cười nhưng trong không cười đáp lễ.

“Mục công tử cứ gọi tên ta là được rồi, đại nhân gì gì đó, nghe không được tự nhiên lắm”

“Cái này sao dám? Kinh thành này có ai không biết các đại nhân Tử Y Kỵ được Ngư thiên tuế tín nhiệm vô cùng, đừng nói đám con em không chức không quyền, đến cả mệnh quan triều đình đích thân hoàng thượng phong tước cũng không dám bất kính với các vị” Mục Tiễu Địch lạnh lùng nói.

Nam Cận mặc dù cho người ta cảm giác có phần đơn thuần lơ đễnh, nhưng kỳ thực rất thông minh, cũng biết rõ đa số mọi người đều không có hảo cảm với Tử Y Kỵ, vừa nghe khẩu khí nói chuyện của Mục Tiễu Địch, đã đại khái đoán biết được ý tứ của y, lại nhìn biểu tình áy náy của Tô Hoàng, không muốn khiến hắn phải khó xử, bèn cười cười, nói: “Ta còn phải đi lĩnh lệnh bài, hôm nay không thể bồi Tô huynh được nữa rồi, hai vị tạm biệt”

Tô Hoàng cười áy náy, nhỏ giọng nói: “Sớm đi lĩnh cũng tốt, tạm biệt”

Nam Cận gật đầu hành lễ với hai người, xoay người rời đi, ban đầu bước đi thực chậm, nhưng rất nhanh đã gia tăng tốc độ, biến mất giữa dòng người.

“Đi xa lắm rồi, khỏi cần nhìn” Mục Tiễu Địch có chút tê tái trong lòng, buông một câu.

“Ta làm gì có…” Tô Hoàng vừa mới mở miệng muốn phân bua, đã bị cộng sự cắt ngang: “Ngươi lo ở đây quá thiếu náo nhiệt sao? Về nhà rồi nói”

Cứ như vậy hai người trong lòng âm ỷ buồn bực, sóng bước cạnh nhau, nhưng một lời cũng không nói, mãi cho tới khi trở về tiểu viện cùng ở, lại vào phòng đóng chặt cửa, vẫn im lìm.

Sau nửa ngày, vẫn là Mục Tiễu Địch mở lời trước: “Hiện tại không có ai rồi, sao ngươi vẫn không chịu nói đi?”

Tô Hoàng tức giận nói: “Kết luận ngươi cũng làm ra rồi, ta còn có gì để nói đây”

“Ta làm ra cái gì hả? Từ đầu tới cuối ta đã nói gì đâu”

“Ngươi nói rồi!” Tô Hoàng thở phì phì nói, “Con mắt của ngươi nói! Ngươi cho rằng ta không nghe ngươi khuyên nhủ, chính mình đi tìm Nam Cận!”

“Ồ, con mắt ta nói gì ngươi cũng hiểu được?”

“Đương nhiên, đừng nói con mắt ngươi, đến sợi tóc ngươi nói ta cũng có thể hiểu!”

Mục Tiễu Địch tựa cằm lên lưng ghế tựa, nhìn chằm chằm Tô Hoàng, chẳng hiểu thế nào mà mây đen trên mặt dường như tản đi ít nhiều, chậm rãi nói: “Vậy ngươi nói đi, sao lại cùng một chỗ với Nam Cận?”

“Ta nói với ngươi rồi đấy thôi, tình cờ gặp mặt, chẳng qua không phải trên đường, mà là bên ngoài phủ Tần thị lang”

“Ngươi không có việc gì chạy tới Tần phủ làm gì?”

Lúc này Tô Hoàng lập tức cảm thấy mình chính là cây ngay chẳng sợ chết đứng, ngẩng cao đầu nói: “Ai nói ta không có việc gì? Là Tiểu Huống bảo ta đi!”

Ngay sau đó, Tô Hoàng kể lại cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện của thư sinh cho cộng sự nghe, cuối cùng còn phát biểu một câu cảm khái: “Lệ Vĩ kia trợ Trụ vi ngược, trên tay dính biết bao máu nghĩa sĩ Nam Cực Tinh chúng ta, lấy phải loại vợ đó thật đáng kiếp, tương lai y sau này sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu, thật không hiểu rốt cuộc Nam Cận thích y ở điểm nào?”

Mục Tiễu Địch nhún vai, “Không thể phủ nhận, Lệ Vĩ quả thực có thể coi là một nam nhân rất có mị lực, ai đó thích y cũng không phải chuyện lạ”

“Nhưng loại người lãnh huyết như y đâu biết quý trọng chân tình, chỉ e rằng Nam Cận hắn sau này…”

“Tiểu Hoàng”, Mục Tiễu Địch giọng nói mang theo chút ý nghiêm khắc lớn tiếng, “Hứng thú của ngươi đối với Nam Cận đã vượt quá mức độ rồi đấy, hắn sau này thế nào không phải sự tình ngươi cần quan tâm, huống chi hành động lần tới lớn như vậy, ngươi mau thu hồi tâm tư!”

Tô Hoàng cắn môi dưới, nhưng vì biết rõ cộng sự nói có lý, cúi đầu không hề phản bác.

“Đây là một trận ác chiến sinh tử chưa biết ra sao, ta không cho phép ngươi phân tâm chỉ là không muốn ngươi gặp phải chuyện không may thôi” Mục Tiễu Địch dịu giọng lại, ngồi xuống bên cạnh cộng sự, kéo hắn vào, ôm lấy bờ vai, “Tiểu Hoàng, nghe ta, trước hành động, không nên dính líu tới chuyện của Nam Cận nữa”

Tô Hoàng khẽ gật đầu, thanh âm líu ríu nhỏ tới gần như không nghe thấy, nói: “Biết rồi… Xin lỗi…”

Mục Tiễu Địch thoáng cười, để cải thiện bầu không khí, đưa tay vò tóc hắn, ngữ khí dịu dàng nói: “Hành động lần này nói không chừng sẽ tốn không ít thời gian, ngươi đã nghĩ nói với bá phụ thế nào cho xuôi chưa?”

“Giống như trước đây thôi, nói ta muốn xuất môn du ngoạn. Dù sao cha cũng sớm hay ta thích ‘du sơn ngoạn thủy’, muốn quản cũng không quản được, tối đa mắng hai câu coi như xong”

“Ngươi yên tâm, lần này bá phụ sẽ không hề mắng ngươi”

“Vì sao?”

“Thật ngốc quá đi” Mục Tiễu Địch nhéo má hắn, “Bởi vì lần này không phải ngươi xuất môn với mấy người ‘hồ bằng cẩu hữu’ như cha ngươi vẫn gọi, mà là đồng hành với một hảo hài tử ta đây a”

“Phì, ngươi cũng coi là hảo hài tử?” Tô Hoàng bĩu môi.

“Hảo hay không hảo phải xem là so với ai, dù sao cũng không đến nỗi giống ngươi lúc nào cũng gặp rắc rối, năm đó lúc chịu huấn luyện, đem tín vật đính ước của Tần giáo đầu cùng Trương sư mẫu người ta thiêu cháy rụi!”

Nghe y nhắc tới chuyện này, Tô Hoàng lập tức trừng mắt, “Ta đâu biết chiếc khăn tay đó là tín vật đính ước của bọn họ, ai bảo Tần giáo đầu giấu kĩ thế, ta nhất thời hiếu kì mới lén coi, vừa mới dí cây đuốc sát vào để xem chữ trên đó, chưa gì đã bốc cháy rồi”

“Ngươi lúc đó nhất định tha hồ sợ hãi ha?” Mục Tiễu Địch bá cổ hắn, “Ta biết ngươi thầm thương Trương sư mẫu, sợ nàng vì vậy tức giận ngươi. Kỳ thực là ngươi đa tâm thôi, người ta khi đó cũng đã sinh hài tử thứ ba rồi, căn bản không đem một tiểu mao đầu nhà ngươi để vào mắt!”

“Ai… Ai thầm thương Trương sư mẫu?! Ta là cảm thấy có lỗi với Tần lão đầu thôi. Hơn nữa lúc đó huấn luyện khẩn trương như vậy, ta mới không giống ngươi chăm chăm trêu hoa ghẹo nguyệt”

“Còn nói không, ngươi đã quên ngươi nhìn lén mấy nữ hài tử tắm, bị người ta đánh cho thành cái đầu heo!”

“Còn lâu đi!!” Tô Hoàng vừa gấp vừa giận, “Là ta với Tiểu Chu tắm ở sông trước! Chỉ là lúc đó không kịp giải thích…”

“Nữ hài tử thì mới không cho ngươi cơ hội giải thích, các nàng ấy đều là không nói đạo lý!”

“Không đâu, ta cảm thấy nữ hài tử đều rất ôn nhu khả ái…”

“Bao gồm cả cô nàng Tiểu Phủ chẳng hiểu sao cứ khăng khăng bắt ngươi chịu trách nhiệm?”

“Nàng… Nàng là ngoại lệ…”

“Doanh Chân kia thì sao?”

“Nàng… Nàng cũng là ngoại lệ…”

“Tuệ Nhi cùng Tư Nương?”

“Các nàng… cũng là ngoại lệ…”

“Ai mới không phải ngoại lệ?”

Tô Hoàng gắng hết sức tìm trong các nữ đồng bạn suy nghĩ thật lâu, “… Phi Yên a, Phi Yên rất dễ thương…”

“Ta nghe nói có một lần Bộ Phi Yên bắt được một tên tham quan, lột sạch người ta rồi treo dưới ánh mặt trời, cách nửa canh giờ lại xát dầu lên toàn thân, nói là cần dùng ánh mặt trời quay lợn sữa…”

“Nàng là chiến sĩ mà, đương nhiên phải mạnh mẽ một chút rồi, hơn nữa nữ hài tử trong Nam Cực Tinh vốn ít, cho dù tính tất cả đều là ngoại lệ thì cũng không thể phủ nhận nữ hài tử các nàng rất ôn nhu khả ái. Chúng ta nói nữ hài tử khác mà xem, tỷ như Nhược Tư muội muội ngươi, rất ôn thuận a!”

Mục Tiễu Địch lấy tay sờ cằm, “Ta đây không biết đó nha, ngươi từ lúc nào thì thích Nhược Tư vậy?”

Tô Hoàng lập tức đỏ mặt, “Ngươi lại nói nhảm gì đấy, Nhược Tư là vị hôn thê của tam ca ta, ta sao lại thích nàng chứ?”

“Bộ Phi Yên kia là vị hôn thê của Ngô Sơn ca đấy thôi, thế mà ngươi lại hôn người ta”

“Hôm qua ta mới biết nàng đã đính hôn với Ngô Sơn ca!”

“Nói không chừng nàng vì tránh ngươi mới vội vội vàng vàng đính hôn cùng Ngô Sơn ca ấy” Mục Tiễu Địch nhún vai, ngữ điệu nhẹ như không nói.

Tô Hoàng tức khắc lửa giận bốc lên tận đầu, xoay người tung một quyền thụi vào cằm cộng sự, đồng thời trong nháy mắt y ngã ngửa ra sau, nhào tới muốn tận lực mà bóp chết y luôn. Mục Tiễu Địch cũng không nằm im mà chịu đòn, chỉ né hai chiêu đầu, sau đó bắt đầu nghiêm túc mà đánh trả. Hai người lăn qua lăn lại đánh lộn đùa giỡn một phen, sau cùng đột nhiên dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, cùng mỉm cười.

“Đã lâu không đánh một trận”, Mục Tiễu Địch nằm ngửa trên mặt đất, dịu dàng vuốt ve thái dương Tiểu Hoàng đang ngồi đè trên người y, “Hơn nữa ngươi mấy ngày nay rất lạ, quả thực không giống với Tiểu Hoàng trước đây”

Tô Hoàng cúi gằm đầu, khóe miệng khẽ giật. Hắn đương nhiên biết bản thân mình mấy ngày gần đây rất kì cục, dẫu biết rằng không cách nào có thể thoải mái tự tại chung sống cùng cộng sự như trước đây được nữa, nhưng xét cho cùng đều không phải lỗi của Mục Tiễu Địch đấy sao, nói năng cụt lủn khiến người ta có phải bị trêu đùa hay không cũng không hiểu, hỏi càng không dám hỏi, bởi vậy trong lòng vướng mắc khó chịu, phải đánh một trận mới có thể cảm thấy thoải mái một chút.

“Lúc này các bậc trưởng bối trong nhà đều vắng mặt, ngươi có dám tái đấu với ta không?” Mục Tiễu Địch nắm lấy tóc hắn kéo xuống.

Tô Hoàng phì cười một tiếng, lập tức cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm không ít, đánh xuống một quyền, nói: “Ngươi đã kêu ta đánh, ta không thèm khách khí với ngươi nữa”

Mục Tiễu Địch nhếch khóe môi cười, hai người tay đấm chân đá, đánh tới đánh lui loạn cào cào.

Bởi vì chẳng bao lâu nữa sẽ phải tham dự một trận ác đấu sinh tử khó lường, Tô Hoàng phá lệ ở nhà nhiều ngày, biểu hiện nhu thuận khôn khéo hết mực, đối với mẫu thân thì chăm sóc ân cần, đối với phụ thân lại ngoan ngoãn vâng lời, bởi thế Tô Phái xúc động vô cùng mà nói: “Quả thực kết giao loại bằng hữu nào là rất quan trọng mà, các ngươi xem, Tiểu Ngũ gần đây cùng một chỗ với Mục ca ca liền trở nên tiến bộ như vậy” Nghe được những lời này, Tô Hoàng lập tức muốn hộc máu.

“Bá phụ khen nhầm rồi” Mục Tiễu Địch thế nhưng mặt không đỏ, khí không nghẹn mà nói, “Con lần đầu tới kinh thành, toàn bộ đều dựa vào Ngũ đệ theo bồi cả. Ngày hôm qua bọn con bàn với nhau, muốn đi Tây Sơn [2] du ngoạn mấy ngày, không biết bá phụ có bằng lòng không?”

“Có gì mà bằng lòng với không bằng lòng, nam hài tử nên đi nơi này nơi kia bồi bổ kiến thức. Chỉ mong dọc đường đi hiền chất bảo ban Tiểu Ngũ một chút là được” Tô Phái cao hứng ha ha cười mấy tiếng, mà Tô Hoàng thì nhịn không được mắt đã trợn trắng.

Mục Nhược Tư đang ngồi bên cạnh mẫu thân đột nhiên thêm vào một câu: “Các huynh muốn đi Tây Sơn ư, cho muội đi cùng được không?”

Nghe nàng nói vậy, Tô tam công tử đứng một bên cũng đỏ mặt nói: “Vậy… Ta cũng…”

“Không được!” Mục Tiễu Địch cùng Tô Hoàng đồng thời lớn tiếng kêu, mọi người đều giật mình.

“Địch Nhi, sao vậy?” Mục Đông Phong ân cần hỏi.

“Không… Con chỉ là cảm thấy…” Mục Tiễu Địch gượng gạo cười, “Tây Sơn quá xa, Nhược Tư là nữ hài tử, trên đường đi sẽ có nhiều bất tiện…”

Mục Đông Phong ha ha cười, nói: “Ta còn tưởng là cái gì, Tư Nhi của ta là tương môn hổ nữ [3], ngươi làm ca ca nàng lại không biết sao? Nàng muốn đi thì để cho nàng đi đi”

“Ta thấy Đông Sơn [4] càng thích hợp để du ngoạn, tam ca, hay là huynh bồi Nhược Tư muội muội đi Đông Sơn đi” Tô Hoàng vừa cười vừa liếc mắt ra hiệu cho Tô Tam.

“Đúng vậy… Đông… Đông Sơn rất thích hợp để du ngoạn…” Tô Tam vừa nghe có thể một mình cùng Nhược Tư xuất môn, lập tức khẩn trương tới trong lòng nhảy dựng.

“Quyết định vậy đi!” Mục Tiễu Địch vội vàng kêu lên, “Nhược Tư cùng tam ca đi Đông Sơn, ta cùng ngũ đệ đi Tây Sơn!”

“Hay lắm hay lắm”, Tô Hoàng lập tức chen vào, “Chúng ta mau đi chuẩn bị thôi”

“Không sai, phải chuẩn bị nhiều hành lý lắm”

“Chắc chắn phải bận bịu lắm đây, cha, mẹ, chúng con về phòng trước!”

Hai người ngươi một lời ta một lời, chớp mắt đã như vội chạy trốn, biến mất không còn thấy bóng dáng.

Tô Tứ len lén liếc nhìn Mục Nhược Tư, gãi ót cười trộm. (đây là raw type nhầm hay bạn Tô Tứ cũng có ý với Nhược Tư, cười ngu xin đi cùng :-?)

Mục phu nhân lẳng lặng ghé sát bên tai trượng phu, thấp giọng nói: “Địch Nhi có lẽ muốn tạo cơ hội cho Tiểu Tam cùng Nhược Tư hảo hảo ở cạnh nhau một chút chăng?”

Mục Đông Phong vuốt râu gật gù khen, “Địch Nhi hài tử này, thật có tâm a…”

Cùng lúc đó, Tô Phái và Tô phu nhân cũng trao đổi vài câu đối thoại.

“Tiểu Ngũ không cho tam ca hắn đi theo, nhất định là muốn lợi dụng Mục Tiễu Địch không biết bản tính hắn, ra ngoài ăn chơi đàng *** đây mà!”

“Chúng ta tìm cơ hội nhắc nhở Tiễu Địch chút, bảo y trông coi Tiểu Ngũ cẩn thận…”

Kết luận chính là: trẻ ngoan dù làm gì cũng tốt, trẻ hư thì làm gì cũng xấu cả.

Hai vị công tử gióng trống dựng cờ muốn đi Tây Sơn du ngoạn, ngày hôm sau đã sắp xếp hành trang ổn thỏa, cáo biệt người nhà, tiên y nộ mã [5] phi như bay ra khỏi kinh thành, đêm đó nghỉ lại tại khách *** lớn nhất ở trấn trên là Phục Hy, cách kinh thành trăm dặm. Chủ nhân khách *** sau khi hỏi hai câu, liền đích thân dẫn hai người vào ở viện lạc đặc biệt.

Ngày thứ hai, ly khai khách *** không phải là hai cậu thiếu gia con nhà quyền quý mặt mũi xán lạn, mà là hai người lữ khách ăn vận bình thường, chỉ mang theo hành trang giản đơn.

Đi dọc theo quan đạo nửa ngày, hai người quặt vào một ngã rẽ không người, đi theo con đường nhỏ dân bản xứ chuyên dùng để lên núi đốn củi, ngoặt trái quẹo phải, cuối cùng cũng tới một sơn cốc suối chảy róc rách, ước chừng đã có năm sáu mươi người tản ra ngồi khắp nơi trong cốc.

“Mọi người tới cũng gần đủ rồi, có trông thấy Tề đại ca không?” Tô Hoàng nhỏ giọng hỏi.

Mục Tiễu Địch nhìn khắp xung quanh, “A, ở chỗ đó, đang cùng một người mặc y phục màu đen nói chuyện”

“Xin ngươi, ở đây ai chả mặc y phục màu đen, ngươi với ta cũng mặc đấy thôi!”

“Kỳ thực ban ngày mặc y phục màu đen rất lộ liễu, loại rừng núi thế này, còn không bằng mặc y phục sặc sỡ ẩn nấp rất tốt”

Tô Hoàng khinh thường liếc y, “Ngươi đúng là kể truyện cười, ta chưa nghe có thứ y phục ngụy trang sặc sỡ bao giờ, mau tới kiểm tra binh khí một chút đi”

“Ngươi không tin thì quên đi, ta nghĩ một ngày nào đó, nhất định tất cả mọi người sẽ hiểu được chỗ tốt của y phục sặc sỡ” Mục Tiễu Địch cởi vải quấn quanh vỏ kiếm, cẩn thận lau chùi lưỡi kiếm sáng lóa.

Binh khí Tô Hoàng sử dụng là song đao, trên chuôi đao quấn những sợi chỉ một cách tinh xảo, hắn dùng một miếng vải nhung lau chùi thân đao, thuận tay chém mấy đường trong không trung.

Bạn bè đồng tổ quen biết lục tục đi tới chào hỏi, nhỏ giọng trêu đùa, có đôi khi còn tặng nhau mấy quyền, tất thảy sơn cốc không vì ác chiến sắp xảy ra mà lộ vẻ khẩn trương.

Thế nhưng khi hai vị tổ trưởng Bằng tổ cùng Vũ tổ nhảy lên một tảng đá lớn, đồng thời giơ tay phải lên, sau đó tất cả mọi người lập tức thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, toàn thân căng cứng.

Căn cứ theo kế hoạch trước đó, Phong tổ đảm nhiệm vai trò trạm gác phong tỏa mặt trước khe núi Phục Ngưu, Cúc tổ cùng Hạc tổ từ mặt sau sườn núi phát động công kích, nhiễu loạn trận thế quân địch, kiềm hãm chiến lực, mà hai tổ Bằng, Vũ hiện tại ở trong sơn cốc, theo hai cánh cường công, lấy mục tiêu chém giết làm nhiệm vụ chính.

Các tổ trưởng hạ lệnh xuất phát, các chiến sĩ chỉnh đốn lại hành trang, đi dọc theo con suối chảy qua sơn cốc trên sườn núi, lẩn vào trong những lùm cây thấp bé, thời điểm bóng mặt trời chênh chếch, vượt qua phong tuyến [6], ẩn nấp đằng sau tảng đá khổng lồ màu nâu sậm.

Ở bên dưới, là cửa ải hiểm yếu bậc nhất phía tây kinh thành chỉ nhỏ hẹp tựa con thoi – khe núi Phục Ngưu.

Mặt trời từ từ chuyển bước về tây, toàn bộ khe núi yên tĩnh không một tiếng động, thân thể con người dường như đã dung hợp làm một với khối đá, phảng phất ngay cả tiếng tim đập cũng chìm sâu trong ***g ngực.

Âm thanh vó ngựa từ trạm gác vang vọng rõ rệt trong không gian, phía xa xa dường như có lớp bụi mù mờ mịt. Tiếng móng ngựa đạp trên nền đất từ xa vọng lại ngày càng gần, đạp hỗn loạn như tiếng mưa rào rào, cát bụi bay mù trời, một đội nhân mã cao lớn đột nhiên từ xa lao tới.

Từ khe hở tảng đá trông xa về phía trước, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Mục Tiễu Địch trong lòng đã không khỏi trùng xuống, nhịn không được đảo mắt trao đổi ánh nhìn với cộng sự.

Số lượng địch nhân, dường như không phải con số ba trăm theo tin tức từ trên truyền xuống.

Nhưng trước khi nhận được mệnh lệnh, các chiến sĩ đang mai phục vẫn tiếp tục yên lặng duy trì tư thế vốn có.

Đại bộ phận đội kỵ mã quân địch đã tiến vào khe núi, chỉ còn một số ít kỵ binh dừng lại ở phía ngoài, đội hình vì thế tự nhiên mà trở nên dài và hẹp.

Tay các chiến sĩ, đã âm thầm nắm chặt chuôi đao kiếm.

Vũ thanh trong trẻo vang vọng giữa bầu trời, phía trước khe núi chật hẹp đột nhiên hiện ra một loạt cung thủ, tiễn như lưu tinh, vũ thanh lao tới vun vút, xuyên thẳng vào địch quân, tức khắc hơn mười con chiến mã ngã gục không đứng dậy nổi, tiếng hí dài kinh hãi dấy lên cả một vùng, đội ngũ tức thì đại loạn.

Cùng lúc đó, mặt sau sườn núi dậy lên tiếng chém giết dữ dội, cơn gió lốc màu đen ào ạt mang theo đao quang lẫm liệt quét tới, tiếng la hét chói tai, một vài kỵ binh bên ngoài còn chưa kịp phản ứng đã bị chém ngã ngựa.

Tô Hoàng hít một hơi thật sâu, sau tiếng huýt gió sắc lẻm truyền lệnh công kích, đồng thời vận chưởng đẩy tảng đá xuống phía dưới, đá lăn ầm ầm xuống khỏi sườn núi, bóng người mượn thế nhoáng lao theo. Quân địch may mắn tránh được cuộc tập kích của cự thạch lại phải đối mặt với đao phong sắc lạnh chém tới, chân hoảng tay loạn, gần như tuyệt nhiên không có khả năng chống đỡ.

Nhưng Tử Y Kỵ dù sao mấy năm gần đây vẫn luôn trực diện đối đầu với đội quân chiến đấu tinh nhuệ của Nam Cực Tinh, năng lực tự bảo vệ bản thân rất mạnh, khi phong ba đầu tiên bất ngờ ập tới qua đi, đại bộ phận tử thương chỉ là các binh sĩ bình thường, hơn trăm Tử Y Kỵ đều tránh thoát lợi tiễn cùng cự thạch. Sau khi khắc chế được kinh hoảng ban đầu, các binh sĩ ra roi thúc ngựa chạy ra ngoài, chớp nhoáng đã quây thành ba vòng tròn hoàn chỉnh hình thành nên phòng tuyến tử y xung quanh ba cỗ mã xa nhỏ gọn, bày ra tư thế phòng ngự.

Bằng tổ cùng Vũ tổ đảm đương nhiệm vụ mai phục đánh giết, nổi danh trong Nam Cực Tinh với thế tiến công vũ bão, lưỡi đao liếm qua, huyết hoa tung bay, giữa cảnh quyết tử chém giết, đôi mắt con người nhuộm thẫm sắc màu của máu.

Mục Tiễu Địch cùng Tô Hoàng sát cánh tiến về phía trước, dựa vào kinh nghiệm ăn ý với nhau nhiều năm, đã chọc thủng phòng tuyến binh lính bình thường, bắt đầu tiếp cận chính diện Tử Y Kỵ. Bàn về võ công mà nói, mỗi một Tử Y Kỵ đều có thực lực lấy một địch mười, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, bởi vậy, thế tiến công ào ạt như nước phá bờ của các chiến sĩ Nam Cực Tinh vấp phải phòng tuyến tử sắc, cũng không tránh khỏi chậm nhịp lại.

Lúc này, Phong tổ phong tỏa phía trước cùng Cúc, Hạc hai tổ bất ngờ tập kích từ sau sườn núi theo chỉ huy của tổ trưởng, phân ra hơn nửa sức chiến đấu qua đây trợ chiến, trải qua một vòng quần đảo chém giết, hơn trăm Tử Y Kỵ liên tục tổn thất, thế cục trận chiến dần dần dao động, nhưng cùng lúc đó, đã có những chiến sĩ Nam Cực Tinh toàn thân đẫm máu lần lượt ngã xuống.

Tô Hoàng cùng Mục Tiễu Địch trên người đã mang theo mấy chỗ thương tích lớn nhỏ khác nhau, nhưng trong thời khắc chiến đấu ác liệt không chỉ không rảnh mà xử lý, ngay cả cảm giác đau đớn cũng từ từ tê dại. Trong làn đao quang kiếm ảnh đan cài, tất thảy ý niệm trong đầu hai người cộng sự, chính là từng bước tiếp cận cỗ mã xa màu đen ở chính giữa vòng bảo vệ.

Cũng không biết chém giết bao lâu, dường như trong không trung vang lên một tiếng huýt lớn, tiếng ngựa hí gào cùng tiếng la thét xuyên thủng chiến trường, tinh thần các chiến sĩ Nam Cực Tinh bất ngờ chấn động.

Bởi tiếng huýt đó chứng tỏ, đã có một sứ giả người Hồ thành công bị chém chết.

Không bao lâu sau, tiếng huýt thứ hai vang lên, sĩ khí Nam Cực Tinh càng dâng cao, thế công dần dần tập trung dồn về vị trí cỗ xe ngựa cuối cùng đỗ ở cửa ải, các chiến sĩ ở hai đầu nhìn thấy nhanh chóng kéo tới trợ giúp, mà Tử Y Kỵ trận tuyến rối loạn đã không còn khả năng tổ chức lại hệ thống phòng thủ hữu hiệu, bắt đầu lộ ra hiện trạng tan vỡ, trong khi hỗn loạn lùi về sau, một người tiếp một người ngã xuống.

Mục Tiễu Địch kiếm phong như tuyết, kiếm chém xuống mở ra thông lộ, là người đầu tiên nhảy lên chiếc xe ngựa cuối cùng kia, ‘xoạt’ một tiếng mở tấm màn xe dầy nặng.

Người ngồi trong xe gầy quắt, cả người run rẩy tựa vào một cỗ quan tài gỗ sơn đen, từ trong quan tài lộ ra một sợi dây dẫn nổ màu vàng, tia lửa cháy loẹt xoẹt, sắp cháy đến cuối sợi.

Chỉ cần liếc nhìn, Mục Tiễu Địch liền minh bạch hai sự kiện.

Thứ nhất: người kia không phải người Hồ.

Thứ hai: lần mai phục này là một cái bẫy.

Cùng lúc cấp tốc xoay người nhảy lùi lại sau, Mục Tiễu Địch huýt lên một tiếng chói tai. Tiếng huýt gió thành viên Nam Cực Tinh sử dụng trong chiến đấu có rất nhiều ý nghĩa khác nhau, mà lúc này cắt rạch bầu trời, là tiếng huýt gió trong tình huống tối khẩn cấp, yêu cầu bằng tốc độ nhanh nhất phải rút lui.

Trong chớp mắt màng tai bị chấn động, bất luận là bên trong hay bên ngoài, tất thảy chiến sĩ Nam Cực Tinh đều lùi về sau cực nhanh, mà động tác cuối cùng thân ảnh Mục Tiễu Địch xoay người giữa không trung có khả năng làm, đó là nhào tới bên người cộng sự đè chặt xuống, bảo hộ hắn dưới thân.

Trong tiếng nổ rung chuyển mặt đất cùng lửa cháy bốc ngút trời, cỗ mã xa màu đen nổ tan thành từng mảnh nhỏ, mảnh vụn cơ thể cũng theo cột khói bụi mờ mịt khổng lồ văng vào không trung, khí nóng như thiêu đốt phút chốc bao trùm khắp nơi.

Trải qua một trận đánh, năm tiểu tổ khu Đông Nam tham gia hành động lần này, hai trăm chiến sĩ, mất tích cùng tử vong chín mươi người, không một ai có thể toàn thân trở ra.

Nam Cực Tinh kể từ khi tự mình thành lập tới nay, lần đầu vấp phải thất bại nặng nề đến vậy.

Tin tức bi thương này ba ngày sau truyền tới thủ lĩnh nghĩa quân Giang Bắc Tân Khởi Chi. Mà cùng lúc đó, Ngư Khánh Ân trong phủ thiên tuế ở kinh thành, đương thiết yến đợi Chu Phong trở về chúc mừng công trạng, vui sướng không gì sánh được, ngửa đầu cười lớn khen ngợi đứa con nuôi lão yêu quý nhất: “Vĩ Nhi, thực sự làm tốt lắm!”

– Thượng bộ hoàn –



Chú thích:

[1] thế giao: có quan hệ thân thiết nhiều đời.

[2] Tây Sơn: Trung Quốc có khá nhiều địa danh Tây Sơn, căn cứ bối cảnh truyện có thể đây là Tây Sơn Tô Châu, đệ nhất đảo trên Thái Hồ – một cảnh khu du ngoạn nổi tiếng.

[3] tương môn hổ nữ: ý chỉ nữ nhi trong gia đình tướng quân mạnh mẽ bản lĩnh hơn nữ nhi bình thường.

[4] Đông Sơn: có thể là Đông Sơn Tô Châu, bán đảo kéo dài tới Thái Hồ (nổi tiếng có trà bích loa xuân Động Đình :”D)

[5] tiên y nộ mã: tiên y là trang phục đẹp, nộ mã là ngựa khỏe mạnh.

[6] phong tuyến: nơi giao nhau giữa hai luồng không khí nóng lạnh với mặt đất



Quyển trung

Nội tặc là mưu kế, mật hàm là mưu kế; tin tức là giả, trung thành là giả.

Một lòng nhiệt huyết, nhưng Tô Hoàng từ đầu chí cuối chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác,

Vì chính nghĩa cứu giúp lương dân, cuối cùng từng bước lún sâu vào cục diện chính trị,

Sóng dữ nối tiếp sóng dữ bất ngờ ập tới, khiến cho một Tô Hoàng đơn thuần vô lực chống đỡ.

“Theo thì dùng, không theo thì giết”

Vì quốc gia, vì bách tính, Tô Hoàng bất chấp hiểm nguy trở lại đông lao,

Nhưng thanh trừ quân vương là một chuyện, lập quân vương mới lại là một chuyện khác,

Hắn thực sự có biện pháp thuyết phục các lão phụ cựu thần đầu đỉnh Hủ vương?

Thời khắc sinh tử trước mắt, an nguy của một người càng khiến hắn hoài mong…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play