Trời xanh xanh, biển xanh xanh, biển trời nối tiếp, toàn bộ thế giới là một mảnh xanh thẳm, bờ cát, rừng cây, bờ biển… Yên tĩnh như vậy cảnh đẹp ấm áp như vậy, tốt đẹp làm cho người ta xúc động mà rơi lệ. Một lớn một nhỏ, hai đường dấu chân thật dài, uốn lượn càng ngày càng xa…
“Nhanh chút nhanh chút a ~~” Người con gái lớn lên xinh đẹp tinh xảo giống búp bê túm lấy cánh tay của người đàn ông cao lớn liều mạng đi về phía trước, gió biển mang mùi vị của nước biển thổi hỗn loạn mái tóc đen dài cùng chiếc váy hoa bằng loại vải nhẹ trên người cô, phiêu dật mà lại Không Linh, người con gái không vươn một bàn tay đè lại mái tóc bay tán loạn, “Bên kia có rất nhiều vỏ sò đẹp, anh nhanh chút đi thôi.” Thanh âm oán giận mềm mại ngọt ngào cũng giống như diện mạo vậy.
Người đàn ông mặc chiếc T- shirt đơn giản màu trắng cùng chiếc quần thoải mái màu vàng nhạt, kính râm màu đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường cong cương nghị của khuôn mặt, cái mũi cao thẳng và môi bạc tước; hai tay đút túi quần, tư thái thảnh thơi mà nhã nhặn, người con gái kéo một cánh tay anh mới miễn cưỡng bước từng bước.
“Cố Dịch Huân!” Người con gái bị động tác chậm chạp của người đàn ông chọc giận, liền rời khỏi cánh tay người đàn ông, thở phì phì xoay người chạy đi, tự mình chạy đi kiếm vỏ sò, “Anh là hỗn đản thối…” Vừa đi vừa lầm bẩm những lời này.
Khóe miệng xuất hiện một chút ý cười nhu hòa, “Tức giận?” Cố Dịch Huân đi đến phía sau Lộ Diêu, vuốt lấy mái tóc đen như áo choàng sau người cô, anh tựa hồ đặc biệt vừa lòng với động tác này, mặc kệ là Lộ Diêu buộn thành đuôi ngựa hay là thả tung, anh đều thích vuốt tóc Lộ Diêu.
“Hừ!” Không để ý tới, xoay người tiếp tục kiếm vỏ sò. Cố Dịch Huân cũng không thèm để ý, thủy chung đứng ở bên người Lộ Diêu bảo trì khoảng cách không vượt qúa năm bước chân mà nhìn cô.
Lộ Diêu rõ ràng cởi giầy đặt ở một bên, chân nhỏ trắng noãn trực tiếp đi trên bờ cát mềm mại, thỉnh thoảng nước biển ấm áp tràn lên cọ rửa bàn chân ngọc, sóng biển đánh cao vào bờ, sôi nổi. Rất nhanh, hai bàn tay nhỏ bé của Lộ Diêu ôm đầy vỏ sò, nhưng lại thấy rất nhiều cái hấp dẫn nữa, muốn nhặt thêm, nhưng nhìn trong tay lại luyến tiếc, rối rắm thật lâu…
“Dịch Huân ca ca!” Ngoái đầu lại cười nhìn, ngọt ngào cơ hồ muốn ngấy người chết.
“Không tức giận?” Cô gái nhỏ cười ngọt đến như vậy, lại có chủ ý quỷ quái gì đây, nhưng anh vẫn chậm rãi thong thả đi qua.
“Dịch Huân ca ca, anh lại đây một chút.” Lộ Diêu chớp đôi mắt to ngập nước, phóng điện rồi lại phóng điện, cố gắng phóng điện, tranh thủ dùng điện làm choáng váng người đàn ông tỉnh táo này, để đạt được mục đích.
“Làm sao vậy?”
“Giúp em nhặt một chút.”
“…” Cố Dịch Huân nhìn thứ gì đó mang các loại màu sắc trong tay Lộ Diêu liền nhíu mày.
“A! A a a…” Không đợi Cố Dịch Huân nói chuyện, Lộ Diêu đột nhiên phát ra một trận kêu thảm thiết kinh thiên động địa, vỏ sò đủ mọi màu sắc liền rơi hết, thân thể cũng theo đó ngã xuống.
Cố Dịch Huân cả kinh, vội vàng chạy tới kéo cánh tay Lộ Diêu ôm cả người cô vào trước ngực, “Sao lại thế này?” Cau mày hỏi.
Cố Dịch Huân theo lời nói của Lộ Diêu nhìn lại, chỉ thấy một con cua to như bàn tay anh đang quặp chặt chân ngọc nhỏ nhắn của Lộ Diêu, “Đừng lộn xộn!” Đem cô gái nhỏ đặt ngồi ở trên đầu gối của chính mình, một bàn tay ấm áp nắm chặt mắt cá chân của Lộ Diêu, trầm giọng yêu cầu cô dừng động tác.
“Đau…” Thanh âm Lộ Diêu ủy khuất, vẫn bất an vặn vẹo thân thể.
“Chịu đựng! Lộn xộn sẽ càng đau!” Càng cử động thì con cua càng quặp chặt, ánh mắt sắc bén bị kính râm cách trở gắt gao nhìn chằm chằm chăn nhỏ của Lộ Diêu cùng với… Con cua.
“Hừ…” Lộ Diêu rầm rì, lại đau lại ủy khuất, trông mắt nước mắt đã lưng tròng nhìn so với nước biển lại càng thêm trong sáng, tươi đẹp.
Quả nhiên chỉ tĩnh trong chốc lát, con cua liền buông ra, xoay sang hướng khác bò đi.
“Bắt nó về, luộc!” Lộ Diêu bĩu môi, chỉ vào con cua lớn vừa mới khi dễ cô.
Con cua lớn như cảm nhận được sát khí truyền đến từ trên đỉnh đầu, ra vẻ run lên, tốc độ bò nhanh hơn nữa.
“A, chỉ là một con cua gọi làm sao được a?” Cố Dịch Huân quát nhẹ Lộ Diêu, “Đi thôi, trở về.”
“Chân đau, không đi được!” Lộ Diêu hít hít cái mũi, làm xấu.
“Cho nên?” Cố Dịch Huân nhíu mày.
Lộ Diêu đem cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ người đàn ông, “Anh cõng em đi!”
Ánh tà dương đỏ như máu chậm rãi nhuộm kín mặt biển, chỗ biển trời nối tiếp, quang ảnh chớp lên, nước biển và nền trời đều nhiễm một vầng sáng thần bí, cảnh vật ở ven biển cũng được dung hòa bằng một màu sắc mơ hồ. Ánh tịch dương lung linh, chiếu lên thân ảnh người đàn ông cao lớn cường tráng đang cõng một cô gái nhỏ xinh, dọc theo bờ cát từng bước một chậm rãi đi tới. Cánh tay người con gái ôm quanh cổ người đàn ông, trong tay cầm giầy, hai chân ở hai bên người của người đàn ông tới lui có tiết tấu.
“Lại nghịch anh liền thả em xuống.” Cố Dịch Huân vỗ vỗ vào một bên mông nhỏ mượt mà của Lộ Diêu, ngữ điệu vừa trong trẻo vừa lạnh lùng nghiêm túc, trong giọng nói mang theo một tia hổn hển. Cô gái nhỏ nằm úp sấp ở trên người anh, hai luồng đầy đặn mềm mại vốn đã gắt gao bám vào trên lưng dày rộng cứng rắn của anh, hơn nữa theo động tác của cô mà nhoáng lên một cái lại nhoáng lên một cái, xúc cảm mang tới càng thêm mãnh liệt, chính mình đối với cô lại không có sức chống cự, đây là buộc chính mình đem cô tử hình ngay tại chỗ!
“Ai nha!” Mông hơi đau làm cho Lộ Diêu vặn vẹo càng kịch liệt.
“Không được lộn xộn!”
“Vỏ sò của em còn hay không? Đừng làm rơi nga ~~” Lộ Diêu đem giầy cầm bằng một bàn tay, một bàn tay còn lại vươn ra từ trước ngực người đàn ông sờ soạng xuống phía dưới.
Nhắc tới vấn đề này, sắc mặt Cố Dịch Huân càng đen. Lộ Diêu không nên mang theo vỏ sò kiếm được trở về, thật sự không có chỗ nào có thể để, Lộ Diêu vừa động một phen liền nhấc vạt áo của anh lên, sờ loạn khối cơ bụng cứng rắn ẩn ẩn lộ ra của anh. Tiếp theo lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem tất cả vỏ sò thả vào, cứ vậy chiếc T-shirt nhãn hiệu D&G (Dolce&Gabbana, nhãn hiệu thời trang nổi tiếng của Ý) liền bị hủy.
“Ân.” Bàn tay nhỏ bé lơ đãng lướt qua nơi mẫn cảm trước ngực, tiếng kêu rên cùng tiếng hít thở dồn dập của người đàn ông theo gió biển bay tới rất rõ ràng, phải cam chịu tiểu yêu tinh này!
“…”
“Không nghĩ ở trong này bị ăn luôn thì đừng lộn xộn!” Trong thanh âm trầm thấp lộ ra một tia khàn khàn.
“…” Lộ Diêu không dám lộn xộn. Dã chiến? Cô còn chưa có đạt đến trình độ kia!
“A ân… A…” Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm rộng lớn, nóng hôi hổi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nước “rầm rầm” che giấu tiếng rên yêu kiều đứt đoạn của phụ nữ cùng tiếng thở dốc ồ ồ của đàn ông.
Thân thể màu đồng cùng thân thể màu trắng nằm trong bồn tắm mát xa lớn đủ cho bốn người, người đàn ông gắt gao ôm cô gái nhỏ trong lòng giống như muốn dung nhập vào máu thịt mình, thân hình cao lớn đem cô gái dưới thân bọc kín mít, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay trắng noãn và cặp đùi đẹp quấn quanh thân người đàn ông, thắt lưng người đàn ông một khắc cũng không ngừng dùng lực lớn để kích thích, nước trong bồn tắm lớn theo động tác kịch liệt của con người không ngừng tràn ra bên ngoài.
Động trong chốc lát, Cố Dịch Huân có chút mệt, ôm chặt Lộ Diêu, thân thiết hôn khóe miệng cô, “Bảo bối ngoan, tự mình động.” Nâng cô gái nhỏ dậy chuyển thành ngồi trên người chính mình.
“Ân…” Động tác đột nhiên dừng lại, Lộ Diêu hừ hừ, không thoải mái xoay xoay cái eo thon nhỏ một chút, một lát sau khi nghe được lời nói của Cố Dịch Huân liền giật mình, động? “Muốn động như thế nào a?” Tuy rằng thời điểm cùng Sở gia xem cái giáo dục đen tối kia có thấy qua, nhưng lý luận và thực tiễn là tách rời, khi chân chính phải làm vẫn là có một chút khó khăn.
“Như vậy.” Cố Dịch Huân tà tứ cười, cầm eo nhỏ của Lộ Diêu hướng dẫn cô di chuyển từ trên xuống dưới. Lộ Diêu từ nhỏ đã học vũ đạo, năng lực lĩnh hội đối với các loại động tác là phi thường nhanh chóng, nên rất nhanh liền nắm được mấu chốt, chính mình từ vị trí ngồi bắt đầu vặn vẹo liên tục. Mái tóc đen trơn bóng như vẩy mực bị ướt nhẹp theo động tác cao thấp mà tung bay, phân tán ở trên lưng, trên vai, còn có một ít dính vào trên khuôn mặt, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, hồng nhan tóc đen, Lộ Diêu thoạt nhìn như thiên sứ sa đọa ở nhân gian, quyến rũ kiều diễm nói không nên lời. Cố Dịch Huân thấy cô gái nhỏ như vậy tựa như say, thậm chí quên cả động, nằm ở dưới thân Lộ Diêu mà thất thần nhìn cô.
Nhìn biểu tình say mê của người đàn ông, Lộ Diêu cực kỳ hưng phấn, lần đầu tiên có cảm giác thành tựu như vậy!
…
Một hồi tắm rửa sạch sẽ này mất gần một giờ, thẳng đến khi nước lạnh, Cố Dịch Huân sợ Lộ Diêu cảm mạo rốt cục cũng chấm dứt qua loa, thay cô lau khô thân thể rồi dùng khăn tắm bọc lại thật kỹ bế ra ngoài.
“Có đói bụng không?” Cố Dịch Huân theo thói quen hôn môi và mắt Lộ Diêu, nhìn cô gái nhỏ sau khi ngâm nước cả người đều lộ ra màu phấn hồng, ôn nhu hỏi.
Cao triều vừa mới qua đi, cả người Lộ Diêu không còn khí lực tứ chi mềm nhũn, lúc này nghe anh hỏi vậy càng cảm thấy trong bụng trống trơn, càng không ngừng hướng Cố Dịch Huân gật đầu, bộ dáng ngoan vô cùng.
Khách sạn năm sao phục vụ tuyệt đối tốt, chỉ sau 15 phút thông điện thoại, bữa tối phong phú liền đưa đến trong phòng. Lộ Diêu ăn uống no đủ, duỗi thân cùng tứ chi thoải mái nằm ở trên giường lớn mềm mại, rốt cục khôi phục khí lực! Đột nhiên trên chân có một trận xúc cảm lành lạnh, Lộ Diêu khởi động thân trên ngẩng đầu xem xét.
Cố Dịch Huân chính là đang cầm tuýt thuốc mỡ giảm sưng mà Waiter vừa mới đưa tới thoa lên ngón chân của Lộ Diêu, chỗ bị con cua kẹp có chút sưng đỏ, cùng với da thịt trắng noãn trên cái chân đáng yêu của cô gái nhỏ làm thành hai màu đối lập.
“Anh đoán xem, đoán đúng thì em liền nói cho anh!” (Cô Hồng: Ai tới nói cho tôi biết, trên thế giới này còn hay không có người nhàm chán như vậy? A a a a… ) Lộ Diêu tiếp tục dang tay dang chân nằm ở trên giường, dùng cái chân nhỏ giống như nhộng lay lay cánh tay Cố Dịch Huân.
“Ba!”
“Ai nha, anh làm sao nha!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Diêu nhăn lại, bị biểu tình thối của Cố Dịch Huân làm khó hiểu, “Thối hỗn đản…” Nâng chân lên đá đá, đá một hồi lại phát hiện người đàn ông ngồi ở bên giường vẫn không nhúc nhích mặc cô chà đạp. Ân? Đá đá, không phản ứng, lại đá, vẫn là không phản ứng, “Ai, anh làm sao vậy?”
“Em… Lộ hết!” Lời còn đang nói, người đã muốn lấy tư thế hổ đói đem Lộ Diêu vây giữa thân thể anh và mặt giường, bàn tay mang theo ma lực lướt dọc theo đường cong thân thể rồi chậm rãi trượt xuống dưới.
“…” Mặt Lộ Diêu “bá” một chút hồng đến tận bên tai, quên chính mình bên trong không mặc gì! “Hỗn đản, đồ lưu manh! Không sớm nhắc nhở ta!”
“Cảnh đẹp trước mặt, em thấy có người đàn ông nào lại cự tuyệt không?” Cố Dịch Huân cắn vành tai Lộ Diêu ái muội nói.
“…” Lộ Diêu thẹn quá thành giận, oán hận đã tốn hơi thừa lời, mở miệng anh đào nhỏ xinh ra đánh thẳng tới phía người đàn ông, miệng còn lẩm bẩm, “Cắn anh cắn anh, cắn chết anh! Đồ lưu manh nhà anh!”
“A, có khí lực? Tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi.”
“Ngô!”
Lấy hôn giam giữ, lại một hồi vận sức chờ đại chiến phát động…
Sáng sớm, ánh mặt trời cùng nước biển phản xạ ra ánh sáng chiếu vào trong phòng, một mảnh quang ảnh chớp lên, gió biển thổi vào làm cửa sổ sát đất rung lên trong không khí, mang đến từng trận mùi vị nước biển cùng mùi hương của các loại thực vật. Bờ biển ngay bên ngoài khách sạn, nên mỗi người khách trong từng phòng dù nằm ở trên giường cũng có thể thấy được màu xanh của biển hòa với trời xanh mây trắng, tầm nhìn thật tốt.
Trên giường hai người cực kỳ yên bình, dựa sát vào nhau, lưu luyến mà say đắm, thời gian tĩnh hảo…
“Ong ong ong…” Di động trên đầu giường không ngừng rung.
Người đàn ông tỉnh lại, cúi đầu nhìn nhìn cô gái nhỏ trong lòng, xác nhận không có đánh thức cô, mới khẽ hôn xuống đôi môi đỏ mọng của giai nhân rồi đi đến bên cửa sổ nhận điện thoại.
“Uy?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hoàn toàn không giống người vừa tỉnh ngủ.
“…”
“Cái gì?!” Thần sắc kinh ngạc khó nén.
“…”
“Được, tôi sẽ nhanh chóng trở về!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT