Có người nói, 1 phút trôi qua dài hay ngắn quyết định bởi việc bạn đang đứng bên ngoài toilet hay đang ngồi trong toilet; bởi vậy có thể thấy được thời gian tốt đẹp luôn trôi đặc biệt nhanh.
“Ai…” Lộ Diêu lại một lần nữa thở dài, ngồi dựa vào bên giường, lấy góc bốn mươi lăm độ mà ưu thương nhìn ra nơi xa có bầu trời xanh xanh hòa cùng biển xanh xanh, thật sự không nghĩ rời đi a! Cảnh đẹp, mỹ thực, sắc đẹp… Thời gian một tháng giống như nháy mắt liền bay qua bên người, Lộ Diêu vốn định giúp Cố Dịch Huân thả lỏng tâm tình giải tỏa áp lực, kết quả chính mình chơi vui đến quên cả trời đất, ngồi ở bên chân Cố Dịch Huân đang thu thập hành lý nhìn nhìn, vẻ mặt ủ rũ.
Cố Dịch Huân cúi đầu nhìn cô gái ngồi bên chân chính mình đang thu lại thành một đoàn, vươn tay xoa xoa cái đầu như lông xù, “Có cơ hội lại mang em đến đây, đừng thở dài.”
Mới là lạ! Chẳng lẽ cái nếu sẽ dài mười mấy năm nữa sao? Năm đó đáp ứng mang chính mình đến đây, kết quả chờ tới bây giờ mới thực hiện, tiếp theo… Hừ!
“Diêu Diêu.” Ngữ khí bất đắc dĩ.
“Làm sao!” Không có tin tức tốt.
“Hộ chiếu bị làm sao?”
“Em làm sao mà biết, không phải vẫn đặt ở chỗ anh sao.” Thưởng cái nhìn mang theo xem thường không rõ ràng.
“Em xác định muốn để anh đi lấy hay tự mình cầm đến?” Động tác nhỏ của cô cho tới bây giờ luôn trốn không thoát con mắt sắc bén của anh, ánh mắt sắc bén như đao đảo qua đảo lại phía trước bộ ngực no đủ như ẩn như hiện của Lộ Diêu.
“…” Lộ Diêu run lên, tình hình chiến đấu thảm thiết tối hôm qua một lần nữa hiện lên trước mắt, không cam lòng lấy hộ chiếu ra đưa cho người đàn ông giảo hoạt.
“Vé máy bay.”
“Ngô…” Cái này cũng biết?!
“Vì sao đột nhiên phải lập tức trở về nha? Lúc trước cũng không nghe anh nói gì.” Lộ Diêu kéo kéo ống quần Cố Dịch Huân, thanh âm nhỏ nhẹ.
Cố Dịch Huân buông đồ trong tay ra, đem Lộ Diêu ôm lấy đi đến thả lên trên giường, nâng mặt cô lên để chóp mũi chạm chóp mũi, con ngươi đen sâu không thấy đáy nhìn vào đôi mắt to trong sáng của cô không nhanh không chậm nói, “Bởi vì Thiết Tây Á và A Thụy muốn kết hôn.”
“Nga.” Lộ Diêu ngơ ngác gật gật đầu. Khoảng cách gần như thế, thậm chí ở trong đôi mắt đen như diệu thạch của người đàn ông này cô có thể thấy được ảnh ngược chính mình một cách rõ ràng, vẻ mặt mang ánh mắt chuyên chú, tâm Lộ Diêu lập tức mất đi tự chủ nhảy lên theo tần suất.
Một lát sau…
“?! Kết hôn? Anh nói ai muốn kết hôn?!” Lộ Diêu “tăng” một chút từ trên giường lập tức đứng lên, nghe lầm sao? Á tỷ cùng với Đoạn Thụy kết hôn!
Cố Dịch Huân né tránh cái người thiếu chút nữa đánh lên cái mũi mình, đứng thẳng người, “Thiết Tây Á và Đoạn Thụy.” Thanh âm trầm ổn từng chữ một giải thích nghi hoặc của Lộ Diêu.
“…” Việc này, rốt cuộc là từ thời điểm nào lại lấy tốc độ của ngựa thần (ý nói phát triển nhanh) bắt đầu a? Á tỷ giữ bí mật mọi chuyện thật sự là quá tuyệt, người này nếu ngày trước tham gia vào cơ quan tình báo quốc gia tuyệt đối sẽ là trụ cột!
“Xem ra một tháng này không sai a, nhìn cái khí sắc này, cuộc sống quả là rất dễ chịu.” Thiết Tây Á nhìn người đối diện trêu ghẹo nói.
“Coi như hết, em nào có lợi hại bằng chị nha, vài ngày không gặp mà ngay cả chồng cũng đã tìm tốt, nhìn xem trang bị trên người này, chậc chậc chậc… Nữ vương biến thân thành tiểu tươi mát, vì ai mà cả phong cách cũng thay đổi a?” Lộ Diêu cười xấu xa nhìn chằm chằm Thiết Tây Á một thân ngắn gọn là váy liền màu lam, “Chia xẻ quá trình đi?” Buông ống hút trong tay ra, hưng trí bừng bừng thu thập tin bát quái.
Thiết Tây Á thoáng mất tự nhiên vuốt vuốt tóc, hai má trắng trong thuần khiết nhiễm một tầng phấn hồng, “Tiểu hài tử, đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Thiết ~ mọi người đừng luôn lấy lời này nói em, em không phải tiểu hài tử, được chứ. Nói một chút đi, nói một chút đi.”
“…”
Ngay cả Cố Dịch Huân và Lộ Viễn cứng rắn như vậy mà cũng không cưỡng được trước thói xấu nhõng nhẽo làm nũng của Lộ Diêu, Thiết Tây Á tự nhiên cũng không phải ngoại lệ, cuối cùng vẫn là chọn một ít trọng điểm nói cho Lộ Diêu nghe.
“… Ân, đại khái là như thế này. Cho tới bây giờ không nghĩ tới chị còn có thể thu hoạch được một phần tình yêu như vậy, còn tưởng rằng cứ như vậy cô đơn cả đời, cảm tạ ông trời cảm tạ anh ấy.” Trong thanh âm uyển chuyển che giấu thật nhiều khúc chiết cũng là thật nhiều chua xót, người nghe được chỉ có thể cảm nhận được cô ấy thản nhiên hạnh phúc cùng cảm kích, tựa như con người của chính cô ấy, mọi nỗi khổ đều lặng lẽ nuốt xuống, triển lãm trước mặt người khác vĩnh viễn là một bộ dáng xinh đẹp cùng bề ngoài được che giấu bằng sự nhẹ nhàng bâng quơ.
“Quá cảm động a, ” Trên cánh tay Lộ Diêu nổi một tầng da gà, “Đoạn Thụy luôn lạnh như băng không thương hay quan tâm người khác, bộ dạng như vậy… Ách… Chị biết, em luôn hoài nghi anh ấy là thích đàn ông, không nghĩ tới a không nghĩ tới, nguyên lai là si tình với chị, còn ôm khổ tình đi sau chị mười năm có dư! Toàn bộ đều vì một người, nghĩ không cảm động cũng không được! Chị, chị nhặt được bảo vật rồi.”
“Ha ha, ” Thiết Tây Á bị Lộ Diêu nói một phen chọc cho cười, trên mặt không còn là nụ cười yêu dã hay cố ý khoe khoang phong tình, mà là ý cười nhu hòa chân thật thân thiết, “Nếu so sánh thật đúng là rất có hình tượng, trở về sẽ nói cho anh ấy nghe.”
“Đừng đừng đừng, chị, chị trăm ngàn lần đừng nói, em sợ ‘mỹ nhân lạnh lùng’ tấu em.” Lộ Diêu hướng Thiết Tây Á nhăn mặt nhăn mũi, vẻ mặt vô cùng đáng thương, làm Thiết Tây Á cười duyên không nói.
“Có đại thần nhà em bảo vệ, ai dám động em a? Bọn chị còn muốn tiếp tục ở trên địa cầu này a.”
“…”
“Tỷ tỷ, chị nhất định sẽ hạnh phúc!” Lộ Diêu cầm tay Thiết Tây Á, kiên định nói. Chuyện hồi nhỏ của Á tỷ cô đã nghe tiểu Hạo Hạo nói một chút, cô biết lúc trước Á tỷ thật sự vất vả, chị ấy có thể bước từng bước nhỏ để nhận phần tình yêu này cũng không dễ dàng, nhưng là trực giác của cô mách bảo người đàn ông với bộ dạng sống mái không quan tâm luôn trầm mặc kia nhất định sẽ cho chị ấy hạnh phúc!
Thiết Tây Á nhìn Lộ Diêu, mỉm cười. Thiên ngôn vạn ngữ chỉ đổi thành một câu, cám ơn…
“Cùng đi thử lễ phục đi, em là phù dâu của chị nhé!”
“Tốt!”
Hai mỹ nữ tuyệt sắc một lớn một nhỏ ngồi ở bên cửa sổ quán cà phê, nhẹ giọng nói nói cười cười, tự nhiên thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
“Hôn lễ chuẩn bị như thế nào rồi?” Cố Dịch Huân dẫn đầu đi xuống lễ đài, vừa đi bộ ra ngoài vừa hỏi.
“Ân, hoàn hảo, hết thảy làm từng bước, mọi người đúng giờ tham gia là ổn.”
“Lúc trước một tiếng cũng không nói lộ ra, không sai đi, cậu sắp vượt qua thay thế Á Bá rồi.” (Ý CDH là Á Bá luôn âm trầm, mà nay Đoạn Thụy lại giữ kín chuyện t/y này nên vượt Á Bá về âm trầm rồi)
Đoạn Thụy sờ sờ cái mũi, “Cô ấy… Vẫn chưa có cảm giác an toàn, em nghĩ làm vậy sẽ tốt hơn, hơn nữa, sợ cô ấy xấu hổ.”
“A, người đàn ông tốt tuyệt đối đây!” Cố Dịch Huân đạm cười trêu chọc.
“So với anh hẳn là còn kém một chút.” Theo lời nói của A Hạo, trình độ anh sủng tiểu công chúa nhà anh đã sắp nghịch thiên, tôi chỉ là che giấu một chút tình hình thực tế mà thôi, lại bị tấu thảm như vậy, Đoạn Thụy nhu nhu bả vai oán thầm, vẻ mặt vẫn hoàn hảo không biểu lộ, bằng không ngày mai kết hôn sẽ bị làm hỏng. Á Á… Sắp kết hôn… Nghĩ vậy, khóe miệng không khỏi lướt qua một chút ý cười nhu hòa.
“Đa tạ!”
“…”
“Đi đây, đến lúc đó sẽ tặng đại lễ cho cậu!”
“Tạm biệt!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT