“Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài muốn uống chút gì không?” Tiếp viên hàng không xinh đẹp hào phóng mang theo mỉm cười ôn nhu hỏi thăm vị hành khách trước mắt. Cô luôn luôn phục vụ tại khoang hạng nhất của các chuyến bay quốc tế, cho dù nhìn quen các ngôi sao, chính khách, tinh anh tài tuấn của các giới, nhưng không thừa nhận cũng không được, người này là một người đàn ông cực phẩm.
Mái tóc đen dày rậm rạp thoải mái trên đầu không cố ý chải theo chiều nào, xõa tung mà hỗn độn, lại mang theo sự gợi cảm đòi mạng; ngũ quan lập thể thâm thúy, mắt phượng sắc bén, mũi cao thẳng, môi bạc tước, đường cong trên mặt lộ vẻ cương nghị, giấu ở phía dưới áo sơmi màu đen là da thịt màu đồng của cổ và cơ ngực rắn chắc, đôi chân dài thẳng tắp chứa đầy lực lượng… Kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế! Nếu như chỉ dựa vào bên ngoài xuất sắc cũng không đáng để các tiếp viên hàng không quá mức ưu ái như thế, nhưng điểm hấp dẫn nhất trên người đàn ông này chính là khí chất anh tản ra xung quanh, một loại uy nghiêm làm cho người ta không dám nhìn thẳng, trầm ổn mà khí phách!
“Cà phê, cám ơn.” Ngữ điệu khách khí xa cách mang theo một chút hàn ý, tựa hồ trừ bỏ đối với Lộ Diêu, còn lại đối với tất cả đều là một bộ lạnh như băng.
“Được, xin chờ một chút.” Giọng nam trầm thấp mà thuần hậu, ngay cả thanh âm cũng gợi cảm đến chết tiệt! Tiếp viên hàng không không khỏi âm thầm liếc người đàn ông vài lần.
…
“Mời từ từ dùng.”
“Vị tiểu thư này, xin hỏi có cần uống một chút gì không?” Thanh âm tiếp viên hàng không vẫn dịu dàng mềm nhẹ như trước, tiếp tục hỏi cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh người đàn ông.
“Nga… Tôi cũng muốn cà phê, nhiều đường và sữa hơn một chút, cám ơn!” Cô gái xinh đẹp ngồi dựa vào bên cửa sổ thu hồi ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài, quay đầu nhìn về phía tiếp viên hàng không vừa nói vừa ngọt ngào mỉm cười, cười tươi như hoa! Ngũ quan tinh xảo giống như búp bê, làn da trắng nõn tinh tế, tóc đuôi ngựa xinh đẹp đáng yêu. Cô gái tươi cười không giống với mỉm cười chuyên nghiệp của tiếp viên hàng không được huấn luyện bài bản, mà giống như chứa ma lực của dương quang theo bản năng thẳng tắp chiếu đến từng góc trong lòng người, ấm áp mà thơm ngát, độ hảo cảm của tiếp viên hàng không đối với cô gái trước mắt nhất thời gia tăng.
“Cho cô ấy một ly nước suối.” Câu nói cường thế mà không thể làm trái, ánh mắt tiếp viên hàng không có chút khó xử dừng lại ở giữa hai người, không biết nên nghe ai mới tốt.
“Tôi không muốn uống nước, muốn uống cà phê!” Cô gái với một đôi mắt như hạnh nhân ngập nước mở to nhìn cô tiếp viên, thấp giọng kháng nghị, thanh âm cũng là hỡn dỗi ngọt dịu đến nói không nên lời.
“Không được.”
“Nước không có hương vị, không cần uống.” Cô gái bĩu môi, vẻ mặt bất mãn.
“Không sợ đau răng? Hay là muốn uống nguyên vị cà phê?”
“…”
“Làm sao vậy?” Cố Dịch Huân nhìn cái miệng nhỏ uống nước mà vẻ mặt lúc cười lúc nhăn giống như cái bánh bao của Lộ Diêu, cảm thấy dị thường đáng yêu, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Diêu, cười hỏi.
“Biết rõ còn cố hỏi!” Lộ Diêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới người đàn ông bá đạo ở bên cạnh.
“Lần trước là ai đau răng khóc nhè, còn thề son sắt nói không bao giờ ăn ngọt nữa, còn muốn anh giám sát, nhanh như vậy mà đã quên?” Cố Dịch Huân kéo cái đuôi ngựa của Lộ Diêu xoay đầu cô lại, điểm lên chóp mũi của cô, cười mắng.
“…” Giữ chặt ngón tay thon dài vừa đưa lên ở trước mắt chính mình, há mồm cắn.
“A, sửa thành cầm tinh con chó?” Cố Dịch Huân thu hồi tay, cúi đầu nhìn vẻ mặt không cam lòng của cô gái nhỏ, bám vào bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí, “Thật muốn uống?”
Bên màng nhĩ mẫn cảm truyền đến cảm giác ngứa ngứa làm cho Lộ Diêu rụt bả vai lại, cái đuôi ngựa theo động tác rụt lại mà nhoáng lên một cái.
“Như vậy… Thỏa mãn cái miệng nhỏ là tốt rồi!” Bên tai có tiếng cười xấu xa truyền đến, tiếp theo…
“Ngô!” Nụ hôn nồng nhiệt theo đúng tiêu chuẩn thật lâu, cái lưới ẩm ướt linh hoạt ở trong miệng Lộ Diêu công thành đoạt đất, khắp ngõ ngách đều không buông tha, nước bọt giao hào, rất nhanh trong miệng Lộ Diêu cũng tràn ngập hương vị cà phê nồng đậm.
Khi vừa lấy lại được tự do, phản ứng đầu tiên của Lộ Diêu là nhìn khắp bốn phía, may mắn, không ai chú ý tới bên này. “Lưu manh! Đang trên máy bay a ~~” khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn non mềm nhiễm một tầng phấn hồng, hơi thở vẫn dồn dập như cũ.
“Không phải em muốn sao? Anh thế nào lại thấy em còn chưa muốn đủ, ân?” Cố Dịch Huân cuối cùng dùng giọng mũi kéo dài câu nói, không tự giác khiến người khác có ý nghĩ kỳ quái.
“…” Khuôn mặt từ quả đào liền biến thành quả táo, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ cách một lớp kính.
“Ngủ một chút đi, đến nơi thì dậy.” Cố Dịch Huân kéo thảm màu bạc lên cao một chút, nghiêng nửa thân người đem Lộ Diêu ôm vào trước ngực, âu yếm lông mi run rẩy và ánh mắt của cô.
“Ân, ” Lộ Diêu đem cánh tay Cố Dịch Huân ôm vào trong ngực, đầu tựa vào trước ngực anh, tìm vị trí nằm thoải mái nhất, “Anh cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Thanh âm rầu rĩ từ trước ngực truyền đến.
“Được.” Cố Dịch Huân cũng chậm rãi nhắm mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Giờ phút này bọn họ, đang trên đường bay đến Sri Lanka.
Đó là chuyện của rất nhiều năm trước. Ngày xuân ánh nắng tỏa khắp mọi nơi, nhưng tiểu Lộ Diêu lại ngồi một mình trên xích đu trong hoa viên khóc, cụ thể do nguyên nhân gì đã muốn cũng không nhớ được, chỉ biết là lúc ấy rất đau lòng, rất đau lòng. Sau đó trong hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy có bóng người gầy gầy đang đến gần, là Cố Dịch Huân tới tìm Lộ Viễn.
“Tiểu bảo bối Diêu Diêu, làm sao vậy a?” Người thiếu niên cao gầy đã mơ hồ thấy được sau khi trưởng thành sẽ cao lớn tuấn lãng thế nào.
Lộ Diêu chính là khóc mà không nói lời nào, Cố Dịch Huân đành phải đem cô bé ôm ngồi ở trên đầu gối mình, kiên nhẫn dỗ.
Đột nhiên cảm giác trên tay có một giọt nước ẩm ướt lạnh lạnh, ánh mắt Cố Dịch Huân chợt lóe, mở miệng hỏi cô bé ở trong lòng, “Diêu Diêu, có biết nước mắt có hình dạng gì không?”
Cảm xúc của đứa nhỏ đến nhanh mà đi cũng nhanh, lực chú ý của Lộ Diêu lập tức bị dời đi, quên cả khóc. “Nước mắt có hình dạng sao?” Thanh âm mềm mại do mang theo giọng mũi.
“Đương nhiên a, nước mắt là như vậy, ” nói xong kéo bàn tay nhỏ trắng nõn hơi mập của Lộ Diêu vẽ ra hình dạng của nước mắt, “Trên thế giới này còn có một nơi, hình dạng của nơi đó giống như hình dạng của nước mắt.”
“Thật vậy chăng? Là nơi nào a?”
“Nơi đó có tên là Sri Lanka, chờ Diêu Diêu trưởng thành ca ca mang em đi được không?”
“Được! Vậy ngoắc tay.” Cô bé liền nín khóc mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt do vừa khóc mà đỏ bừng, đôi mắt to dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng, cực kỳ giống thiên sứ đáng yêu.
“Vậy ngoắc tay.” Thanh âm không tự giác nhẹ nói.
Hôm nay sau nhiều năm, bọn họ rốt cục đi đến nơi năm đó đã ước định —— hòn đảo nhỏ có hình dạng giống nước mắt kia, là hòn ngọc của Ấn Độ Dương!
Dịch Huân ca ca vẫn nghĩ chính mình vì chuyện trên diễn đàn của trường và chuyện anh trai có bạn gái mà không vui, vừa vặn thừa dịp được nghỉ hè nên quyết định mang chính mình đi giải sầu. Kỳ thật chuyện trên diễn đàn cô không hề để trong lòng, ngày hôm sau mọi chuyện liền hoàn toàn bình ổn (yên bình + ổn định), nhà trường ra mặt làm sáng tỏ và bác bỏ tin đồn, trừng phạt Y Đình cùng vài người ác ý bịa đặt, mà Y Đình cũng chuyển ra ngoài phòng ký túc xá, nhắm mắt làm ngơ; về phần Đại Ngọc cùng ca ca, chính là chưa quen lắm mà thôi, từ từ tiếp nhận là được, tốt xấu cũng là người quan trọng của chính mình! (chính mình = Lộ Diêu)
Lần này đến Sri Lanka, cô hy vọng có thể làm cho Dịch Huân ca ca thả lỏng một chút.
Rất nhiều đêm khi cô mông lung tỉnh lại trong cơn buồn ngủ, đều thấy anh ngồi dựa vào đầu giường trầm tư cái gì đó; có một lần nửa đêm rời giường uống nước, vừa định đẩy cửa ra, lại thấy anh lẳng lặng ngồi hút thuốc trên ghế trước cửa sổ, ở trên khớp xương tay hiện rõ tàn thuốc rất dài, khói trắng lượn lờ vờn quanh người anh, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên trán, thần sắc suy tư… Ánh trăng yên tĩnh chiếu vào trên người anh, tại khắc đó Lộ Diêu đau lòng! Cô sâu sắc cảm nhận được từ bóng dáng của anh phát ra một loại mỏi mệt cùng cô đơn. Cô nhanh chóng mà nhẹ nhàng đóng cửa lại, theo vách tường trở lại giường ngồi, là chuyện gì mà làm anh hao tổn tinh thần như vậy?
Cho tới nay mọi người đều đem người đàn ông kia trở thành người không gì có thể làm phiền não, ngay cả chính cô cũng cho là như vậy, lại quên mất anh bất quá cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cũng sẽ có thất tình lục dục, cũng sẽ thương sẽ đau sẽ mệt…
Anh và anh trai cô giống nhau, luôn luôn che chở mọi sinh hoạt của chính mình bằng an nhàn trong tòa lâu đại riêng, không muốn chính mình bị liên lụy hay tiến vào thế giới của bọn họ, nên, cô ngoan ngoãn làm tốt vai người không rành thế sự, làm tốt vai tiểu công chúa điêu ngoa bốc đồng. Tuy rằng không thể giúp gì, ít nhất cũng không gây thêm phiền toái cho bọn họ! (chính mình = Lộ Diêu)
Hy vọng gió biển và cảnh đẹp của Sri Lanka có thể giúp Dịch Huân ca ca giải tỏa mỏi mệt và thư giãn tinh thần…
Nghĩ nghĩ, cơn buồn ngủ dần dần đánh bại ý thức mơ hồ, cuối cùng lâm vào một mảnh hỗn độn khó có thể kháng cự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT