Con đường đông đúc, tấp nập người qua chỉ sau một trận mưa liền trở nên vắng vẻ...

Dương Xử Nữ đứng dưới mái hiên tránh mưa, nâng tay ngọc hứng từng hạt mưa buốt lạnh. Trên tay cô là một bao nhỏ không biết là đựng thứ gì bên trong...

Ánh mắt cô sâu thẳm nhưng chưa đầy ưu buồn, một đôi mắt đẹp và diễm lệ tràn ngập bi thương khiến người khác không khỏi xao xuyến.

-"Mưa hòa cùng nước mắt, cùng nhớ nhung, tiếc nuối...

Mưa khiến lòng tôi cảm thấy thật trống trải và lặng lẽ,

Từng giọt mưa làm trôi đi vết thương lòng trong tôi,

Giờ đây đối với tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa!

Tôi muốn trái tim mình là nước,

Để không một ai có thế cắt xé, sẽ không bao giờ tổn thương...

Mưa sẽ không khiến tôi yếu đuối, bởi nước mắt đều bị cuốn trôi..."

Một bài hát không tên trong nhất thời thốt ra từ miệng Dương Xử Nữ, tuy là chỉ hát bâng quơ nhưng từng câu chử cất lên cứ du dương, vừa hay lại có chút gì đó buồn bã, tang thương..!

-"Hát rất hay."

Giọng nam trầm thấp cất lên kéo Dương Xử Nữ từ trong vô thức trở về. Cô nghiêng người tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.

-"Thiên Bình, anh làm sao lại ở đây!?"

-"Làm sao tôi lại không được ở đây?"

Dùng một câu hỏi để trả lời một câu hỏi, đó là điều cô không thích!

Triệu Thiên Bình không nói gì, nhìn sắc mặt của Dương Xử Nữ có vẻ là cô đang khó chịu...

Dương Xử Nữ đối với cái nhìn chằm chằm của Triệu Thiên Bình thì cũng có chút không thoải mái quay sang chỗ khác.

Liếc mắt nhìn bộ quần áo ướt đẫm vì mưa của Triệu Thiên Bình, Dương Xử Nữ không nhịn được nhíu chặt đôi mày, nói:

-"Anh rất thích dầm mưa nhỉ!?"

Triệu Thiên Bình đáp lại cô bằng một nụ cười, im lặng nữa ngày sau đó nói:

-"Không hẳn là vậy, nhưng là, tôi cũng giống cô. Đều rất thích mưa!"

Dương Xử Nữ hai má hơi ửng hồng, bĩu môi nói:

-"Công tử như anh lại đi thích một thứ nhạt nhẽo như thế? Ai tin đây!?"

Nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, Triệu Thiên Bình không nhịn được phì cười.

Dương Xử Nữ lãnh đạm lại có một dáng vẻ đáng yêu như thế...Cậu bất quá cũng không chọn sai người đi?

Cả hai im lặng đứng đó rất lâu, dường như khoảng cách đang dần bị rút ngắn lại...

Triệu Thiên Bình trước sau vẫn là bộ dáng hờ hững, lạnh lùng như thế. Điều này càng khiến cho Dương Xử Nữ cảm thấy không thoải mái.

-"Xử Nữ, nếu như thật sự thích ai đó, thì có được nắm tay không?"

Lời nói dịu nhẹ tựa gió thoảng mây trôi...

Dương Xư Nữ kinh ngạc quay sang nhìn Triệu Thiên Bình. Nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt kia thì cô lại tưởng rằng mình nghe lầm...

Nhưng, dù bị tiếng mưa án đi nhưng cô vẫn nghe được mồm một những lời kia!

"Nếu thật sự thích ai đó...thì có được nấm tay không?"

Tuy thời gian bọn họ quen nhau không lâu, nhưng Dương Xử Nữ đối với lần gặp đầu tiên với Triệu Thiên Bình thì trong đầu liền sinh ra một ý niệm khó tả.

Triệu Thiên Bình lơ đãng nhìn mưa, ánh mắt thoáng tia phức tạp. Lúc này, cậu thật sự không muốn cô nghe được những lời lúc nãy, thật xấu hổ.

Dương Xử Nữ ngập ngừng hồi lâu, lén lút nhìn Triệu Thiên Bình. Môi mấp máy.

Cô cúi đầu di di mũi chân, mưa bắn lên khiến đôi giày cao gót màu đen ướt át.

Dù như thế nào cô cũng không dám ngước mặt lên.

...

Cả hai đứng đó rất lâu, rốt cuộc thì trời cũng về chiều, mưa vẫn không tạnh mà còn có dấu hiệu nặng hạt hơn.

Dương Xử Nữ cảm thấy hai chân đều mỏi như, lấy hết can đảm ngước nhìn Triệu Thiên Bình, thấy cậu vẫn trước sau bộ dáng ung dung hờ hững Dương Xử Nữ không khỏi cảm thấy hụt hẫng.

Triệu Thiên Bình cũng liếc nhìn vẻ mặt bất mãn có chút giận dỗi trong thật đáng yêu kia không khỏi buồn cười.

-"Đừng dùng ánh mắt ai oán đó nhìn tôi, không lẽ cô là vì tôi mới bất đắc dĩ ở lại? Nếu không thì đã một mạch chạy về nhà rồi..!"

Dương Xử Nữ hốt hoảng vội lắc đầu, nói:

-"Không có, là do mưa lớn quá nên tôi sợ bị cảm thôi! À..."

Triệu Thiên Bình nhín Dương Xử Nữ, thấy cô cúi đầu không nói lại định dời mắt đi chỗ khác thì cô làm một màn không khỏi khiến Triệu Thiên Bình bất ngờ.

Dương Xử Nữ chủ động nắm lấy tay Triệu Thiên Bình, trên môi nở một nụ cười dịu dàng tựa nắng không khỏi khiến người khác cảm thấy ấm lòng.

Đặt bao nhỏ vào tay Triệu Thiên Bình, nói:

-"Cái áo này là anh cho tôi mượn bây giờ mới có dịp trả."

Nói xong cô buông tay, Triệu Thiên Bình nhất thời cảm thấy hụt hẫng hơn bao giờ hết, là lưu luyến cái nắm tay kia, lưu luyến hơi ấm đó...

-"Chuyện lúc nãy. Nếu thật sự thích một người thì có được nằm tay không? Điều đó tất nhiên là được!"

Nói xong, Dương Xử Nữ bỏ chạy một mạch bỏ lại Triệu Thiên Bình ở phía sau ngơ ngác.

Chưa kịp gọi cô lại thì bóng dáng nhỏ nhắn kia đã bị mưa  che khuất không nhìn thấy nữa.

Lại nhìn cái áo trong tay, mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng nơi chớp mũi, rất giống với mùi hương trên người cô, rất dịu nhẹ...

Cậu bất quá cũng không có phản cảm.

Hơi nâng tay, trong đầu đều là lời nói của Dương Xử Nữ.

Tất nhiên là được!

Triệu Thiên Bình cười thầm, một cô gái như thế thật đáng để cậu trân trọng suốt đời...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play