-"...Hàn tổng, phu nhân là do nhiều ngày không ăn uống mới dẫn đến tình trạng suy nhược cơ thể mà ngất đi...Trước hết thì phải bồi bổ thêm và...Không được lao lực quá sức."
Vị bác sĩ trung niên e dè nhìn Hàn Thiên Yết, biểu tình có chút bất đắc dĩ...
-"Được rồi! Ông có thể đi!"
Lúc nãy, mới chỉ "đe dọa" cô một chút, không ngờ lại ngất đi, hắn còn nghĩ là cô lại giỡ trò nhưng nhìn lại vẻ mặt xanh xao, tiều tụy kia thì hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng.
-"Suy nhược cơ thể? Ha, cô cũng biết cách hành hạ bản thân quá!"
Muốn về nhà đến vậy, chi bằng để cô về đấy một chuyến, tháng sau liền bắt cô trở về Hàn gia.
Chỉ là, con mèo kia quá hung hăng, có khi sẽ đòi tự sát chứ nhất quyết không chịu theo hắn về...
Hàn Thiên Yết đành bất đắc dĩ cười nhẹ, xoay người bước vào phòng. Nhìn Vân Ma Kết nằm ngủ trên giường, gương mặt đã giảm đi độ xanh xao.
Vân Ma Kết như mơ thấy cái gì, mày liễu xinh đẹp nhíu chặt, môi mấp máy:
-"Thiên...Dạ..."
Thiên Dạ? Là tên nào!?
Ở trước mặt hắn mà dám gọi tên nam nhân khác, gan cô càng ngày càng lớn rồi! Không trừng trị thì không được!
Tối đến, bóng đêm bao trùm vạn vật.
Vân Ma Kết tỉnh dậy sau một ngày ngủ dài, cô lười biếng vương vai, lấy hai tay xoa xoa hai huyệt thái dương.
-"Già đi rồi nên cảm thấy đau đầu sao?"
Giọng nói băng lãnh vừa truyền đến, Vân Ma Kết giật mình, quay đầu liền nhìn thấy Hàn Thiên Yết ung dung ngồi ở sô pha vừa bình thản uống trà vừa đọc sách. Bộ dáng thập phần thư sinh. Nhưng ai mà biết được là ẩn trong đó lại là một con sói vô cùng nguy hiểm chứ...
-"Già thì sao? Anh suốt ngày bắt nạt tôi, Hàn Phong mà có ở đây, tôi nhất định sẽ bảo nó trừng trị anh!"
Vân Ma Kết vỗ ngực nói, bộ dáng hùng hồn lại vô cùng đắc ý đó khiến Hàn Thiên Yết không khỏi bật cười.
-"Cô nghĩ nó dám chống lại tôi? Những kẻ dám chống đối tôi đều có kết cục không tốt đẹp."
Lời nói tựa như một lời khuyên nhủ nhưng chưa đầy sự đe dọa.
Ách...Hàn Thiên Yết này thâm sâu khó lường, cô tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời hắn. Bằng không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra a!
Nhớ đến lúc sáng, Vân Ma Kết lại bất giác rùng mình, ai oán nhìn Hàn Thiên Yết định nói cái gì đó lại thôi.
Hàn Thiên Yết híp mắt nhìn Vân Ma Kết.
-"Trước giờ cô đã từng yêu ai rồi sao?"
Hắn tại sao lại đi hỏi mấy cái việc trẻ con này chứ? Nếu không phải là muốn biết nam nhân tên "Thiên Dạ" mà cô nhắc đến lúc đang mơ màng là ai thì hắn cũng không muốn hỏi.
Đích xác là hắn đang ghen!
Ha ha, một vị tổng tài cao cao tại thượng, một kẻ lãnh ngạo tung hoành hắc đạo lại đi ghen! Nếu như truyền ra ngoài thì hắn thà nằm ở nhà còn hơn ra đường để rồi mất mặt...
Vân Ma Kết giật mình, hỏi cái gì lại đi hỏi cái này làm sao mà cô trả lời...
Nếu nói có thì có khi nào hắn sẽ tức giận hay không?
"Không a! Làm gì có yêu ai chứ...Chưa từng..."
Giọng cô càng ngày càng nhỏ dần. Đúng là trước kia cô đã từng vì một người mà ngày đem tưởng nhớ rốt cuộc chỉ đổi lại là thương tâm...
Hàn Thiên Yết nhìn Vân Ma Kết cúi đầu không nói, hắn cũng chỉ biết im lặng dù rằng biết cô đang nói dối.
Gấp lại quyển sách dày đặt lên bàn, hắn đứng lên đi ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu dặn dò:
-"Một lát nữa sẽ có người mang thức ăn đến, ăn xong nhớ uống thuốc! Còn nữa, chờ sức khỏe cô tốt lên rồi thì tôi sẽ cho cô về nhà...Chỉ 1 tháng!"
Vân Ma Kết ngây người, sau đó liền tiếp thu hết những lời nói của Hàn Thiên Yết, cô vui đến mức quên cả câu sau: "thời hạn là một tháng!"
Vân Ma Kết định nói cảm ơn thì hắn đã đi mất, rốt cuộc thì cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình cô.
Thật lạnh lẽo...
Khi Hàn Thiên Yết rời đi thì nhiệt độ dường như lạnh đi thì phải..!
Vân Ma Kết ngồi trên giường lớn, trầm ngâm một lát thì đã nghe ngoài cửa sổ đã đổ mưa.
Lúc đầu thì chỉ là mưa rào, sau đó thì càng ngày càng lớn.
Vân Ma Kết bước xuống giường đi đến mở cửa sổ ý định muốn ngắm mưa, nhưng khi vừa mở ra thì từng trận gió lạnh buốt, từng hạt mưa cứ hung hăng tạt vào người cô.
Vân Ma Kết vội vàng đóng cửa lại. Tuy là cô rất thích ngắm mưa, đặc biệt là mưa kết hợp với cẩm tú cầu, nhìn chúng hòa quyện vào nhau, vừa xinh đẹp lại cảm thấy có chút gì đó ảm đạm, thê lương..!
-"Làm sao lại mở cửa, ngoài trời mưa rất lớn, không cảm thấy lạnh sao?"
Hàn Thiên Yết từ phía sau ân cần quan tâm, thuận tiện lấy áo lông cáo khoát lên người Vân Ma Kết.
Vân Ma Kết cảm nhận hơi ấm từ chiếc áo nhưng vẫn cảm thấy không dù ấm.
-"Tôi thích mưa, nhưng lại sợ lạnh!"
Hàn Thiên Yết nhướng mày, nhìn gương mặt bạc nhược, tiều tụy kia hắn lại cảm thấy nhói nhói ở lòng ngực. Không kiềm được vương tay ôm Vân Ma Kết vào lòng.
-"Không sao, có tôi ở đây! Cô không cảm thấy lạnh nữa."
Tuy rằng rất ghét hắn, nhưng lúc này lại blở vì hắn ôm mà cảm thấy thật ấm áp và an toàn..!
Ngoài sân, cẩm tú cầu thê lương, ảm đạm không ngừng bị từng trận mưa buốt giá giày vò lại không vì thế mà mất đi mỹ quan ngược lại còn tạo nên một khung cảnh xinh đẹp vô cùng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT