“Ta gọi là Tả An Chi, không biết thiếu hiệp họ gì?” Tuy rằng biết rõ mồn một người này là ai, nhưng Tả An Chi vẫn cảm thấy hỏi một chút thì lịch sự hơn.

“Tại hạ Lâm Bình Chi.” Lâm Bình Chi thấy nàng trên lưng cõng một người mà bước đi vẫn nhẹ nhàng, đi núi mà như đi trên đất bằng, hiển nhiên khinh công vô cùng tốt, nhất định là có danh sư chỉ dạy. Mà nàng làm mình bị thương cũng không trốn, xem ra nhân phẩm cũng không xấu. Cho dù thân phận không rõ, nhưng đứng ở phía nàng ít nhất cũng tốt hơn đứng cùng phía với tên Nhạc Bất Quần lòng dạ khó lường kia. Hắn quyết định đi theo Tả An Chi, liền kêu một tiếng: “Tả cô nương, ta có một chuyện muốn nhờ.”

“Chuyện gì? Huynh cứ nói đi, ta sẽ cố hết sức.” Tả An Chi ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng lại không ngừng kêu khổ, đừng bảo hắn kêu ta đi giúp hắn báo thù nhá.

Lâm Bình Chi khẩn cầu tha thiết: “Ta vô ý bị thương, nếu để sư phụ sư nương biết, chỉ sợ bọn họ sẽ lo lắng. Cho nên ta muốn nhờ Tả cô nương đưa ta đến một nơi thanh tĩnh để dưỡng thương. Sau khi khỏi ta nhất định sẽ tự trở về.”

Nếu không phải sớm biết rõ ngọn ngành, chỉ sợ Tả An Chi sẽ bị hắn lừa. Chính là qua mấy lần ác đấu, nàng so với Lâm Bình Chi còn không muốn nhìn thấy Nhạc Bất Quần hơn. Vì vậy, nàng biết thời biết thế nói: “Lẽ ra nên như vậy.”

Dọc đường đi, Lâm Bình Chi bị nàng hỏi đông hỏi tây không ít chuyện về Ma giáo. Hắn nói, giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo hiện nay đã là Đông Phương Bất Bại. Sau khi khiếp sợ ban đầu qua đi, Tả An Chi không thể không tiếp nhận sự thật này. Mười năm nàng rời đi, thay đổi thật quá nhiều. Lấy địa vị của Đông Phương Bất Bại hiện nay, nàng muốn lên Hắc Mộc Nhai gặp mặt hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, nàng nhảy vực mà không chết, dung nhan một chút cũng không thay đổi, đến lúc đó liệu có bị nghĩ là tá thi hoàn hồn hoặc là yêu quái hay không?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn một cách. Nàng đưa Lâm Bình Chi xuống núi tìm y quán nối xương xong, lại mua một cỗ xe ngựa mang hắn theo, tự mình vội vàng đi tới nơi lần đầu nàng gặp Đông Phương Bất Bại. Nếu như Đông Phương Bất Bại chưa quên nàng, nơi đó hẳn vẫn còn. Cho nên, dù không thể gặp hắn thì nàng cũng có thể biết, tình duyên giữa hai người còn có thể tiếp tục hay không.

“Đi xuống nghỉ ngơi một chút, ăn xong chúng ta lại khởi hành.” Tả An Chi không chút ôn nhu nào xách Lâm Bình Chi xuống xe, giống như hắn là một món đồ mà đặt sang một bên.

Lâm Bình Chi lúc đầu vô cùng kháng cự cách đối xử này, nhưng cho dù hắn có nói thế nào, thì vị cô nương gọi là Tả An Chi kia cũng không nghe, lâu dần chính hắn cũng quen với đãi ngộ này. Người ta ngay cả nửa dưới của hắn cũng đã nhìn qua rồi mà còn coi hắn như cỏ dại ven đường, hắn biết phải làm sao a? Nhận lấy miếng thịt Tả An Chi đưa cho, hắn yên lặng ngồi dưới đất ăn, sau đó uống một ngụm nước.

Tả An Chi thấy bên dưới sườn dốc có một khe núi, định đi qua đó xem có dòng suối nào cho nàng rửa ráy mặt mũi tay chân không. Ai ngờ còn chưa đến nơi, đã nghe được thanh âm của một nữ tử nói: “Nói năng không đứng đắn, khó trách tiểu sư muội của huynh không thích huynh.”

Này, thanh âm tuy là không quen lắm, nhưng mà nội dung lời nói…

Quả nhiên, sau đó lại vang lên thanh âm của một nam tử: “Cô nói rất đúng, ta nói năng không đứng đắn, làm việc cũng không đứng đắn. Khó trách tiểu sư muội không thích ta, sư phụ, sư nương cũng không thích ta.”

Không ngờ lại ở đây đụng phải Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh. Tả An Chi ngây người một lúc, sau đó vội vàng chạy về.

Lâm Bình Chi thấy nàng chạy hớt hơ hớt hải, còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì đã bị bịt mồm đưa lên xe. Hắn đang định giãy dụa, liền nghe Tả An Chi hạ giọng nói: “Nhỏ giọng xuống, là đại sư huynh Lệnh Hồ Xung của huynh là Thánh cô Nhật Nguyệt Thần giáo Nhậm Doanh Doanh đó.”

Lâm Bình Chi là người cổ hủ, cũng không thích Lệnh Hồ Xung phóng túng, cho nên cười lạnh nói: “Sư phụ sư nương coi trọng hắn như vậy, hắn lại đi cấu kết với yêu nữ ma giáo, khó trách sư phụ trục xuất hắn khỏi sư môn.”

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Tả An Chi vỗ đầu một cái, khinh thường nói: “Yêu nữ Ma giáo? Huynh cảm thấy cái gọi là chính phái đều là người tốt hết à? Trước không nói tên sư phụ Nhạc Bất Quần của ngươi là ngụy quân tử, ngươi nói xem, chưởng môn phái Thanh Thành Dư Thương Hải giết cả nhà ngươi là người tốt sao? Nói tới nói lui còn không phải là vì tranh quyền đoạt lợi, ai mạnh hơn thì có quyền to mồm thôi.”

Rõ ràng khi mới gặp còn thấy nàng ngưỡng mộ Nhạc Bất Quần như thế, sao bây giờ lại nói hắn là ngụy quân tử. Lâm Bình Chi còn đang nghi hoặc chuyện này, nhưng nghe nàng nhắc đến Dư Thương Hải, nhất thời tức giận nghiến răng nói: “Dư Thương Hải là đồ ti tiện vô liêm sỉ, nếu nói hắn là người tốt, vậy thì trên đời tất cả mọi người còn lại sẽ là người xấu.”

“Ngươi nói rất đúng. Cả nhà ngươi vô duyên vô cớ bị giết, ngươi xem, danh môn chính phái như Ngũ Nhạc hay Thiếu Lâm, Võ Dang, có ai vì ngươi mà nói một câu công đạo không? Còn người của Nhật Nguyệt Thần giáo, ai cũng gọi là Ma giáo, nhưng ngươi đã thấy ai vừa gặp ngươi liền cầm đao xông vào chém chưa?” Tả An Chi không có ác cảm với Lâm Bình Chi, thậm chí đối với thân thế đáng thương của hắn còn có vài phần đồng tình. Nhưng thấy hắn cổ hủ như vậy, lúc nào mở miệng cũng yêu nữ yêu nữ, thật khiến nàng lo lắng mình có cứu nhầm một con sói phản chủ không đây? Chẳng lẽ lại ném hắn đi, mặc hắn muốn sống muốn chết thì tùy?

Lâm Bình Chi bị lời của nàng làm cho nghẹn họng. Từ khi hắn gia nhập Hoa Sơn tới nay, luôn thấy mọi người lặp đi lặp lại lời dạy, Ma giáo thâm độc thế nào, táng tận lương tâm ra sao. Nhưng hắn chưa từng chân chính gặp qua người của Ma giáo, duy có lúc Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng thì Khúc Dương xuất hiện thôi. Mà Khúc Dương kia, tuy là trưởng lão Ma giáo, nhưng cũng không đả thương ai, ngược lại là bị chính phái đuổi giết. Chỉ là, tự nhiên những gì mình đã biết thay đổi một trăm tám mươi độ khiến hắn có chút mờ mịt. Vì thế, hắn vụng trộm liếc nhìn Tả An Chi: “Tả cô nương, cô là người của Ma…Nhật Nguyệt Thần giáo sao?”

Dọc theo đường đi, Tả An Chi đối với hắn không tệ. Nàng tính tình hiền hòa, ngày thường cười nói không ngớt. Nhưng không biết vì sao, vừa rồi khi nàng lên tiếng, lại lộ ra một cỗ khí phách nghiêm trang cao quý, khiến hắn nảy sinh hối hận, không ngừng tự hỏi có phải mình đã sai rồi không.

Tả An Chi tức giận nói: “Phải thì làm sao? Ngươi nếu không thích, chúng ta sớm chia tay đi. Ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta đi đường dương quan của ta.”

Nghĩ đến cả Phúc Uy tiêu cục bị thảm sát mà chính phái không có lấy một người đứng ra chủ trì công đạo, Lâm Bình Chi thực sự có vài phần oán hận. Hắn nghĩ đến Tả An Chi võ công cao cường, nói như vậy, địa vị của nàng trong giáo cũng không thấp. Vì báo mối thù nhà, bảo hắn chịu nhục thế nào hắn cũng làm được. Nay đã không còn Tịch Tà kiếm phổ, không biết đến tháng năm nào mới giết được Dư Thương Hải, nếu có thể được Tả An Chi tương trợ…

Hắn dùng ánh mắt khẩn khoản cầu xin nhìn Tả An Chi, lại thấy ánh mắt của nàng đã dời đến khe núi. Hắn nghe Tả An Chi lẩm bẩm nói: “Nếu không hay là bắt Nhậm Doanh Doanh kia hỏi một chút?”

Lâm Bình Chi có chút ngạc nhiên, nàng là người trong Ma giáo, vậy bắt Thánh cô Ma giáo làm gì.

Tả An Chi trong lòng vẫn không ngừng do dự, nàng muốn bắt Nhậm Doanh Doanh để hỏi cho rõ tình hình gần đây của Đông Phương Bất Bại. Nhưng mà Nhậm Doanh Doanh võ công tuy kém, bên cạnh lại có một vị độc cô cửu kiếm Lệnh Hồ Xung. Tuy rằng hai người này đang bị trọng thương, nhưng nếu liều chết thì chưa chắc nàng đã có phần thắng. Nàng trầm ngâm một lát, sau đó che miệng Lâm Bình Chi, nói: “Đừng lên tiếng, chúng ta đi nghe trộm bọn họ nói gì.”

Nàng tha Lâm Bình Chi tới bụi cỏ, liền thấy hai người kia vẫn nằm trên bờ suối không nhúc nhích. Nữ tử xinh đẹp Nhậm Doanh Doanh kia, nay tuổi cũng xấp xỉ nàng, Tả An Chi nghĩ tới chuyện này, không khỏi có chút không biết nên khóc hay nên cười. Nàng quyết định không băn khoăn chuyện này nữa, tập trung nghe chuyện của hai người kia. Chỉ nghe Nhậm Doanh Doanh nói: “Huynh đối với tiểu sư muội tốt như vậy. Ai…Cũng có một người cuồng dại giống như huynh vậy. Người con gái hắn yêu đã chết cách đây mười năm, vậy mà hắn thủy chung cũng không chịu tin nàng đã chết. Nàng kia từng trêu hắn, nói hắn sau này sẽ ‘văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh, thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ’. Vậy là hắn liền đưa mười sáu chữ đó viết lên cờ lệnh của mình. Hắn nói, làm như vậy, sau này địa bàn của hắn mở rộng đến đâu cũng sẽ có dấu vết mười sáu chữ này, để nàng đi đâu cũng nhìn thấy. Như vậy nàng sẽ biết hắn vẫn còn đang đợi nàng. Mà ta, gương mặt chỉ có ba phần tương tự với nàng thôi, nhưng hắn cũng đối đãi với ta vô cùng tốt. Nếu như trên đời có thể có một người đối với ta như vậy, ta có chết cũng cam lòng.”

Lệnh Hồ Xung nói: “Người cô nói, hẳn là Đông Phương giáo chủ?”

Nhậm Doanh Doanh trong giọng nói có vài phần thẫn thờ: “Đúng vậy, hắn mấy năm gần đây càng ngày càng ưu sầu, xem ra rốt cục đã hết hy vọng. Thôi, không đề cập đến hắn nữa, vết thương của huynh sao rồi?”

Hai người bọn họ tiếp tục thì thầm câu được câu không. Tả An Chi rốt cục không nghe được nữa, nàng ôm miệng thật chặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nàng thật không ngờ, mười sáu chữ kia, chính là bức thư tình đặc biệt mà Đông Phương Bất Bại viết cho nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play