Từ trên trời rơi xuống, thực sự là một trải nghiệm không dễ chịu chút
nào. Đại khái là bởi vì xuyên qua vài lần cho nên thân thể cũng có chút
thích ứng, lần này thời gian hôn mê của Tả An Chi có vẻ ngắn hơn. Lúc
này tỉnh lại, đã thấy mình giống như một con chim gãy cánh, chúi thẳng
xuống mặt đất.
Lần này sẽ không còn cơ hội về nhà nữa, nếu chết
thì chính là sẽ hết cơ hội. Cho nên, Tả An Chi khóc không ra nước mắt
nhìn mặt đất, bối rối định túm lấy một cành cây để giảm bớt tốc độ rơi,
ai ngờ nàng rơi quá nhanh, không kịp túm cành lớn, mà cành nhỏ thì không chịu nổi sức nặng của nàng. Càng rơi xuống, nàng càng nhìn thấy rõ
phong cảnh dưới chân, rõ ràng đó là một ngọn núi chứ không phải là nơi
có tỷ lệ sống sót cao như hồ nước hoặc là sông.
Mẹ à, con thực
xin lỗi, con không thể giống như người chờ mong, ở thế giới kia bình an
sống sót. Tả An Chi đau khổ nhắm mắt lại, chờ đợi sự đau đớn khi thân
thể tiếp xúc với mặt đất.
“…” Rõ ràng nghe thấy có tiếng kêu
đau, tại sao một chút nàng cũng không mình bị làm sao a? Tả An Chi cẩn
thận mở to mắt ra, sau đó, đập vào mắt nàng là một đôi chân trơn bóng.
Làn da rất tốt, trắng trắng mềm mềm.
Trong đầu nàng đây là những từ đầu tiên hiện ra, sau đó mới nghĩ đến, đôi
chân này, hình như không phải của nàng. Nếu đã không phải chân của nàng, như vậy…Hình như là nàng té vào một người. Hơn nữa còn đè lên chân
người ta.
Tả An Chi vội vàng đứng dậy tránh sang một bên, sau đó áy náy phát hiện, cái khối thịt đệm cho nàng kia hôn mê bất tỉnh rồi.
Nàng tựa hồ đã về tới thế giới cổ đại, hơn nữa còn rất giống thế giới kia.
Chẳng lẽ nàng còn có thể gặp lại Đông Phương Bất Bại? Tả An Chi nhìn
hình xăm trên cổ tay, không khỏi vui buồn lẫn lộn.
Gây chuyện mà chạy là không đúng, huống chi người này còn gián tiếp cứu tính mạng của nàng. Tả An Chi mặc niệm xin lỗi mấy lần, sau đó cố gắng đem ý tưởng
lao xuống núi tìm người hỏi bây giờ là thời đại gì quên đi, ngồi xổm
xuống kiểm tra vết thương của ân nhân cứu mạng. Người này không biết
trước lúc bị nàng đè thì đang làm gì nhỉ, ngay cả quần cũng không mặc?
Mà nàng rơi xuống vừa vặn đè lên đùi hắn, không chừng hắn gãy xương rồi. Tuy rằng đã từng học qua một ít biện pháp cơ bản xử lý vết thương,
nhưng nơi này không có cây thuốc gì, nàng làm sao có thể nối xương được
đây? Nàng cũng không dám cõng hắn xuống núi, bởi vì nàng không biết
đường a.
Sầu lo nhìn người kia hồi lâu, Tả An Chi mới cẩn thận
ngắm nghía người này. Người này ước chừng khoảng mười tám mười chín
tuổi, mi thanh mục tú, chính là loại hình tuấn mỹ. Chỉ là sắc mặt hắn
trắng bệch, có lẽ là bị đè đau quá đó.
Tả An Chi rơi vào đường
cùng, thay hắn mặc quần vào, sau đó cấu cánh tay người kia mấy cái. Thấy hắn rên rỉ hai tiếng, nàng trong lòng vô cùng vui vẻ, ghé sát vào mặt
hắn hỏi: “Huynh tỉnh chưa?”
Người kia lông mi chớp vài cái, định mở mắt ra, sau đó bỗng nhiên thê thảm kêu to. Hắn muốn ngồi dậy, lại
phát hiện hai chân không thể nhúc nhích, đành dùng tay giãy dụa bò ra
ngoài vách núi.
Chẳng lẽ hắn nghĩ mình tàn phế rồi, cho nên
không muốn sống nữa chăng? Tả An Chi vội vàng chạy theo, chắn trước mặt
hắn, ngọt ngào khuyên nhủ: “Này, chân của huynh có thể chữa khỏi mà,
huynh đừng nghĩ quẩn.”
Người nọ một phen túm vạt áo của Tả An Chi, lạnh lùng nói: “Áo cà sa của ta, ngươi trả áo cà sa cho ta.”
“Áo cà sa gì?” Tả An Chi bị lời này của hắn làm cho mơ hồ, thầm nghĩ chẳng
lẽ người này là hòa thượng, cho nên mới cần áo cà sa chăng. Nhưng đầu
hắn đầy tóc, mà cách ăn mặc xem ra cũng không giống.
Người nọ
tức đến mức đôi mắt đỏ bừng, cả giận nói: “Cái con yêu nữ nhà ngươi,
không biết từ đâu rơi xuống, lúc đè lên người ta đã làm áo cà sa của ta
bay mất. Bây giờ nó rơi xuống vực sâu rồi, ngươi bảo ta tìm thế nào
đây.” Hắn trong lúc hôn mê, tay vẫn nắm chặt một con dao nhọn, Tả An Chi sợ làm hắn bị thương nên cũng không cố sức lấy ra. Lúc này, hắn liền
vung con dao kia lên, liều mạng đâm tới Tả An Chi.
Lúc vừa mới
rơi xuống, Tả An Chi quả thực thấy trước mắt mình có một cái gì màu đỏ
bay lướt qua rồi rơi xuống vực. Bây giờ thấy hắn phẫn nộ như vậy, nàng
mới biết cái áo cà sa kia vô cùng quan trọng với người này. Nàng mặc dù
muốn xin lỗi, nhưng cũng không phải bằng cách đứng yên để hắn chém cho
hết giận a, vì vậy Tả An Chi liền lùi ra sau hai bước, xấu hổ cười nói:
“Xin lỗi, nhưng ta cũng là không may ngã xuống. Hay là để ta trước tiên
đưa huynh xuống núi tìm đại phu, sao đó ta sẽ đền cho huynh một cái áo
cà sa mới.” Đợi đến lúc nàng tìm được Đông Phương Bất Bại rồi, cho dù
hắn muốn áo cà sa bằng vàng cũng được.
“Ngươi có thể đền được
sao? Con yêu nữ này, cha mẹ ta đều chết vì cái áo cà sa đó đó.” Hai chân người nọ bị thương rất nặng, hắn lết mãi cũng không túm được góc áo của Tả An Chi, chỉ đành phải thở hồng hộc, nằm rạp trên mặt đất, tức giận
mắng.
Cha mẹ chết? Tả An Chi ngẩn người, sau đó liền lập tức nhớ ra, mĩ thiếu niên không mặc quần, cầm dao, bên người còn có một cái áo
cà sa, tuy rằng đã bị nàng làm rớt cái áo xuống vực, thế nhưng…Việc này
đã chứng tỏ thân phận người này, chẳng phải là Lâm Bình Chi sao. Chẳng
lẽ đây chính là Hoa Sơn,…và nàng…vừa phá hỏng hiện trường tự cung của
Lâm Bình Chi?
Nói cách khác, nàng làm rơi áo cà sa của hắn, khả
năng sẽ hại Lâm Bình Chi không học được Tịch Tà kiếm phổ? Aizz, cũng
không biết làm như vậy là giúp hắn hay vẫn là hại hắn nữa…
Tả An Chi thở dài, nói: “Dù sao cũng đã rơi rồi, nơi này địa hình hiểm trở,
muốn lấy lại cũng không được. Nhưng thù của gia đình huynh chúng ta có
thể tìm biện pháp khác để báo. Việc trước tiên phải làm là đưa huynh đi
trị thương. Huynh nghĩ xem, nếu như không trị, cuối cùng để huynh bị
chết hoặc tàn phế thì còn báo thù gì nữa. Thật không dám giấu giếm, vừa
rồi là ta đánh cược với người ta, thử xem nếu không dùng khinh công mà
nhảy từ trên cây xuống, liệu có chết hay không…”
Nàng vắt hết óc muốn ngụy tạo bằng chứng để người kia không nghĩ nàng từ trên trời rơi
xuống. Sau đó, nàng liền hỏi: “Huynh…Huynh…Huynh là đệ tử Hoa Sơn sao?”
Sau khi gia đình Lâm Bình Chi gặp nạn, sự kiêu ngạo tự mãn của đại thiếu
gia hắn cũng không còn nữa, hắn cho là mình có thể nhịn nhục báo thù.
Thật vất vả mới lừa được Nhạc Linh San và vài sư tỷ muội khác xuống núi
mua đồ, không quấn quít lấy mình, sau đó hắn đến chỗ không người này,
định vung kiếm tự cung. Ai ngờ lại gặp được con sao chổi này, khiến hy
vọng trả thù của hắn bị dập tắt. Nhưng núi xanh còn đó, lo gì không có
củi đun. Phái Hoa Sơn tuy rằng có thuốc trị thương, nhưng nếu chuyện hắn bị thương bị Nhạc Bất Quần biết, người này nhất định sẽ giết hắn. Vì
vậy, cho dù vô cùng oán hận, nhưng hắn vẫn cần phải nhờ tới nữ tử trước
mặt đưa mình xuống núi chữa trị. Vì thế, Lâm Bình Chi liền đáp: “Phải,
tại hạ là đệ tử Hoa Sơn…” Hắn vừa định xưng tên, lại nhớ tới vừa rồi nửa người dưới trần như nhộng, chỉ sợ đã bị nữ tử này nhìn thấy hết, vì vậy đỏ bừng mặt, không biết phải làm sao.
Tả An Chi lại không rảnh
để ý tới tâm tư của hắn, nàng nỗ lực trấn tĩnh tâm tình, sau đó gượng
cười hỏi: “Ta ngưỡng mộ chưởng mộ Hoa Sơn đã lâu, mà thủy chung chưa
được gặp. Nghe người ta nói Quân Tử Kiếm tướng mạo phong độ bất phàm, ta rất tò mò, không biết Nhạc chưởng môn năm nay bao nhiêu tuổi, đã có gia đình chưa?”
Lâm Bình Chi trong lòng khinh bỉ, thầm nghĩ nữ tử
này quả thực không biết thẹn, mở miệng đã nói ngưỡng mộ nam tử mình chưa từng gặp, còn truy cả gia đình người ta. Nhưng vì bây giờ hắn phải cầu
nàng, cho nên cũng chỉ có thể cắn răng trả lời: “Sư phụ của ta năm nay
ba mươi hai tuổi, đã sớm thành thân, có một người con gái mười lăm tuổi. Cho nên, chỉ sợ lòng ngưỡng mộ của cô nương không có chỗ để thể hiện
rồi.”
Ba mươi hai? Lần trước lúc nàng nhìn thấy Nhạc Bất Quần,
hắn cũng không lớn hơn Lâm Bình Chi hiện nay bao nhiêu. Vậy mà bây giờ
con gái hắn đã hơn mười tuổi. Trên trời mới một ngày, dưới đất đã là
ngàn năm. Nàng chẳng qua chỉ là chạy qua chạy lại giữa hai thế giới,
không ngờ mười năm đã trôi qua rồi. Mọi sự xoay vần, không biết Đông
Phương Bất Bại bây giờ ra sao, lần đó bị vây có thoát được không? Liệu
rằng hắn còn nhớ tới nàng không nhỉ? Nàng bây giờ rời xa mẹ, nếu ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng có người khác rồi, vậy thì nàng phải làm sao
đây?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng chua sót vô cùng, không để ý tới dưới chân bùn đất dơ bẩn, Tả An Chi ngồi bệt xuống khóc nức nở.
Mà trong mắt Lâm Bình Chi, thì cảnh này được hiểu như sau. Nữ tử kia vô
cùng ái mộ Nhạc Bất Quần, cho nên vừa nghe nói hắn thành thân, liền thất vọng tột độ mà gào khóc. Thật là một nữ tử lụy tình đáng thương a. Lâm
Bình Chi đang định khuyên nhủ nàng vài câu, lại không biết nói gì, đành
nhịn đau chân mà ngồi nhìn.
Tả An Chi khóc hồi lâu, sau đó mới
đưa tay áo lau mặt, nói: “Mặc kệ như thế nào, ta phải tận mắt chứng
kiến, chính miệng hỏi qua mới được.” Nàng đỡ Lâm Bình Chi lên lưng:
“Huynh chỉ đường, ta mang huynh xuống núi.”
Nàng vừa nói lời
này, Lâm Bình Chi càng cảm thấy vị cô nương này cuồng si Nhạc Bất Quần
quá nặng rồi. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh chỉ đường cho nàng xuống núi.
Chú thích của tác giả: Căn cứ vào nguyên tác, tôi suy đoán tuổi của các
nhân vật như sau: An An 18, Đông Phương 23, Nhạc Bất Quần 20, Nhậm Ngã
Hành 31, Nhậm Doanh Doanh 7, Lâm Bình Chi 6, Lệnh Hồ Xung 8, Nhạc Linh
San 3. Sau mười hai năm thì cứ thể cộng lên. Có thể tư liệu không chính
xác, nhưng xin mọi người hãy chấp nhận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT