Bực mình nằm trên cỏ, Lâm Bình Chi lại thúc dục một lần nữa: “Cô xong chưa?”

“Ngươi chờ một chút.” Tả An Chi đầu cũng không nâng lên đáp lại, tiếp tục nhìn gương đồng sửa sang đầu tóc.

Cách mục tiêu càng gần, trong lòng nàng càng sợ hãi, có lẽ đây là loại cảm giác gần người yêu mà hồi hộp a…Đối với nàng mà nói, đây chỉ là mấy tháng ngắn ngủi, nhưng đối với Đông Phương Bất Bại, chính là rất nhiều năm. Nhưng những điều này quan trọng sao? Người ta từng nói “Người con gái trang điểm xinh đẹp vì người mình thích”, nàng đến nay mới hiểu được. Người con gái nào khi gần người yêu cũng muốn mình đẹp nhất trong mắt người ấy, chỉ e sợ bản thân có chút tỳ vết sẽ người ta không vui.

Nàng ném Lâm Bình Chi ở bên ngoài, sau đó chui vào xe thay quần áo lụa xinh đẹp, thoa một chút son, đánh má phấn hồng. Nhưng cho dù tinh tế trang điểm thế nào, nàng vẫn không thấy hài lòng. Có lẽ là lông mi kẻ hơi đậm a? Nhưng nói không chừng hắn lại thấy nữ tử có chút khí phách nam nhi đáng yêu thì sao? Aizz, vẫn là kẻ nhạt một chút, Đông Phương Bất Bại đã quen bản thân mình không phấn son, nếu trang điểm quá đậm chỉ sợ hắn nhận không ra.

Nàng bôi bôi xóa xóa mãi, bất tri bất giác đã qua nửa canh giờ. Lâm Bình Chi lúc này ở bên ngoài đã bị nắng hun gần chết, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng mành xe xốc lên.

“Tốt lắm, mau lên đi.” Tả An Chi xuống xe cõng Lâm Bình Chi lên. Nàng cũng không ra ngoài đánh xe, mà để con ngựa chậm rì rì tự đi, trong tay không ngừng xoay gương đồng nhìn trái nhìn phải.

Lâm Bình Chi dựa vào đệm xe, nhìn chằm chằm nàng một lúc, thấy nàng như vậy liền nhịn không được mà hỏi: “Cô…Cô chung tình với vị ma giáo giáo chủ kia sao?”

“Như vậy thì sao?” Tả An Chi không chút để ý đáp.

“Ma giáo giáo chủ lớn hơn cô không ít, hơn nữa hắn không phải là rất thâm tình với một vị cô nương khác sao?” Cùng ở chung với nàng một thời gian, Lâm Bình Chi cũng hiểu rõ tính tình của nàng, biết nàng không phải loại người thích chen chân làm kẻ thứ ba.

Tả An Chi mím môi cười: “Ta thực sự hy vọng hắn có thể cả đời yêu thương cô nương kia nha.”

Lâm Bình Chi cũng không biết nàng có phải đang nói đùa không nữa. Hắn thầm nghĩ, với tuổi của nàng, hơn mười năm trước không có khả năng quen biết Đông Phương Bất Bại. Huống chi lúc ở Hoa Sơn, nàng nghe thấy tên của Nhạc Bất Quần liền khóc, mà nay lại cười, hẳn là đang đùa thôi. Vì vậy hắn nhắm mắt lại, không dài dòng với nàng nữa.

Con ngựa rất ngoan, dù không có người điều khiển, vẫn vững vàng đi dọc theo con đường, bốn vó “lọc cọc” đập vào mặt đường, lại giống như tiếng thời gian đập vào trái tim Tả An Chi. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, những quán rượu cửa hàng hai bên đường, nay đã rất nhiều quán đổi chủ. Cho nên nàng càng muốn sớm tới nơi ở trước kia để xem nó còn như trước hay không, cho dù đó là nơi nàng từng bị đánh hai mươi trượng, nhưng nay nhớ lại cũng cảm thấy đó là hồi ức ngọt ngào. Nhưng lúc sắp đến, nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi, giữ chặt dây cương để con ngựa dừng lại. Sau đó, Tả An Chi run run xốc mành xe lên, lại buông xuống, chậm chạp không dám bước ra. Bên cạnh tự nhiên lại có một bàn tay vươn tới, “xoát” một tiếng lưu loát xốc mành lên, sau đó Lâm Bình Chi nhàn nhạt nói: “Tả cô nương, cô không phải muốn nhìn nơi ở cũ của mình sao?”

Tướng mạo Lâm Bình Chi thanh tú, lại có chút ôn hòa lễ phép, khiến Tả An Chi vô cùng không vừa mắt, chỉ cảm thấy hắn cũng giả nhân giả nghĩa như Nhạc Bất Quần. Nhất là vừa rồi hắn còn nhìn thấy bộ dạng nao núng của mình. Nàng “hừ” một tiếng, sau đó nhảy xuống xe,…rồi chết lặng tại chỗ.

Nàng đã từng nghĩ, có lẽ Đông Phương Bất Bại nhìn chốn cũ sẽ khổ sở, có thể ban tòa nhà kia cho người khác, bên trong dựng thêm đình đài lầu gác, không còn lại một chút dấu vết nào của nàng. Nhưng nàng không thể nào ngờ tới, nơi này chỉ còn một mảnh bình địa, ngay cả cỏ dại cũng không mọc được. Biết rõ Đông Phương Bất Bại thâm tình, có thể tưởng tượng những năm qua hắn khổ sở thế nào, không chừng bây giờ đã hết hy vọng. Hoài nghi không ngừng nảy nở trong lòng nàng, khiến Tả An Chi không ngừng tự hỏi những kí ức về nàng trong đầu hắn có còn không, hay cũng giống như nơi này, bị nhổ sạch tận gốc?

Nước mắt không thể trào ra, Tả An Chi suy sụp ôm chân ngồi bệt xuống. Xa xa có một đám người, nhưng nàng lại coi như không thấy, chỉ không ngừng mờ mịt nghĩ, nếu tất cả chỉ là giấc mộng thì tốt biết bao. Tỉnh mộng rồi, là có thể bắt đầu lại từ đầu.

Lâm Bình Chi da mặt dù sao cũng không dày như nàng. Thấy người khác tò mò vây quanh nhìn nàng, hắn kìm lòng không được, ló đầu ra nói: “Cô còn muốn ngồi bao lâu…”

Lời của hắn còn chưa dứt, đã thấy một đạo ánh sáng từ trong tay Tả An Chi đập tới, nhất thời hoảng hốt, lập tức xoay người nhảy qua cửa sổ của xe. Sau đó mới trừng mắt nhìn Tả An Chi: “Cô định làm gì?”

“Ta mới muốn hỏi ngươi định làm gì?” Tả An Chi cười lạnh đứng dậy, nâng kiếm lên chỉ vào Lâm Bình Chi, “Chân của ngươi sớm đã khỏi, vì sao còn muốn giả như không nhúc nhích được? Bị người gói thành bánh chưng xách đến xách đi thích lắm sao?”

“Thì ra cô đã biết.” Lâm Bình Chi buồn bã nói. Hắn chậm rãi khuỵu hai đầu gối xuống, quỳ sụp trước mặt Tả An Chi, cái trán trắng nõn sạch sẽ không ngừng đập xuống mặt đường đầy bụi bặm, “Cầu Tả cô nương giúp ta báo thù, ta không biết lấy gì đền đáp, nhưng ân tình này của cô, cho dù có bắt ta cả đời này làm nô bộc cho cô thì ta cũng cam lòng.”

Hắn vốn là một thiếu niên có lòng tự trọng rất cao, trời sinh tính tình cao ngạo, bằng không cũng sẽ không thà rằng ăn xin sống qua ngày cũng không nhận một đồng tiền bất nghĩa. Sau khi đến Hoa Sơn, hắn vốn cũng có thể làm người bình thường sống hết cuộc đời. Nhưng Phúc Uy tiêu cục bao nhiêu người chết, nợ máu của cha mẹ, giống như một khối đá buộc chặt vào ngực hắn, khiến cho hắn thời thời khắc khắc không thể bình an. Hắn tin trên đời này nhất định có công lý chính nghĩa, sẽ có người vì hắn mà đứng ra bênh vực. Hắn tin Nhạc Bất Quần, sau đó phát hiện cái tên ngụy quân tử kia chẳng qua chỉ là mưu đồ muốn chiếm kiếm phổ gia truyền của hắn. Hắn muốn tin Nhạc Linh San, nhưng tiểu cô nương kia chỉ biết tươi cười dỗ dành hắn, làm sao có thể thấu hiểu được đau khổ trong lòng hắn đây.

Đã không còn Tịch Tà kiếm phổ, hắn chỉ có thể bám lấy Tả An Chi, tựa như nàng là cây cỏ cứu mạng hắn. Võ công của nàng cao hơn Nhạc Bất Quần, mà thân thế của nàng lại bí ẩn, chính sự tồn tại của nàng đã khiến hắn vơi đi rất nhiều đau khổ. Có lẽ Tả An Chi sẽ cảm thấy hắn rất vô dụng, thậm chí còn không có cả tư cách làm nô bộc cho nàng, nhưng hắn ngoại trừ chính bản thân mình ra, cái gì cũng không có. Cho nên, hắn chỉ có thể buông tha tự tôn, tuyệt vọng cầu xin nàng (editor: không hiểu sao đọc đoạn này ta cứ cảm thấy em Lâm Bình Chi bị cảm nắng Tả An Chi rồi).

Sau một khoảng thời gian im lặng rất lâu, lâu đến nỗi khiến Lâm Bình Chi cảm thấy đã mất hết hy vọng, Tả An Chi mới thản nhiên nói: “Ta không cần huynh làm nô bộc.” Nàng đưa tay kéo Lâm Bình Chi đứng dậy, “Ta sẽ cho huynh cơ hội lựa chọn công bằng, huynh chỉ cần đồng ý hoặc không. Ta cần huynh đi theo giúp ta làm một chuyện, chuyện này rất nguy hiểm, nếu huynh không đồng ý, sau này chúng ta tách ra. Còn nếu huynh đáp ứng, thì sau khi hoàn thành việc này, chỉ cần ta còn sống, cho dù huynh sống hay chết, ta sẽ liều mạng thay huynh báo thù.”

Nàng đồng tình với Lâm Bình Chi. Nhưng phần đồng tình này không đủ để nàng mạo hiểm tính mạng mình, đơn độc đấu với toàn bộ phái Thanh Thành. Nhưng nàng có một suy nghĩ rất rõ ràng, nơi này tuy rằng không còn, nhưng vẫn còn một nơi nàng có thể đến, đó là Mai trang Hàng Châu. Giang Nam tứ hữu nhất định sẽ nhận ra nàng, nếu nàng đuổi đến trước khi Nhậm Ngã Hành thoát ra, tự nhiên sẽ gặp được Đông Phương Bất Bại. Trước khi mỗi lần đều là Đông Phương Bất Bại lôi kéo nàng đi theo, mà lần này, nàng sẽ phải tự mình tìm đến hắn.

Chính là xa cách mười năm, ngay cả một người quen để nàng tin cậy nàng cũng không có. Không cần biết con đường phía trước cần đi có những gì, nhưng nàng cần một người đồng hành, cho dù người này là Lâm Bình Chi.

Công bằng? Không biết đã bao lâu rồi hắn không được nghe đến hai chữ này. Nghĩ đến nợ máu của cha mẹ có hi vọng báo, Lâm Bình Chi trong mắt có chút chua sót. Hắn đang muốn mở miệng đồng ý, lại nghe Tả An Chi ngạc nhiên nói: “Cho dù huynh không đồng ý đi theo ta, cũng không cần tức đến phát khóc chứ?”

Tức đến phát khóc…Vốn chuẩn bị nói ra “Lên núi đao xuống biển lửa ta cũng theo cô”, Lâm Bình Chi lập tức liền nuốt lại, chỉ cứng ngắc vươn tay lên: “Đồng ý.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play