Mi nhỏ xinh đẹp khẽ nháy vài cái, tầm mắt Sở Nguyệt Xuất dừng trên “Tiểu Lười số 2”, rồi trở lại trên người Ngôn Du, thanh âm bình tĩnh, “Thật vậy sao?”
Chính là trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu gia tăng tốc độ.
Khuôn mặt trắng nõn lập tức trướng thành màu gan heo, Ngôn Du tiếp tục ấp a ấp úng, cũng biết hành vi này của mình thật sự rất ngu ngốc, tay ôm gối nhỏ bởi vì khẩn trương mà run rẩy không ngừng, lăng lăng đối diện Sở Nguyệt Xuất, một lúc lâu đành cúi đầu, “Nhưng thật ra là tôi nhớ cô...”
Cơ hồ hút vào một hơi lạnh, Sở Nguyệt Xuất kinh ngạc nhìn Ngôn Du không khác gì tiểu tức phụ cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, hoàn toàn không biết nên phản ứng nữa.
Ngôn Du hôm nay... Là đang làm cái gì vậy?
Hơn nửa ngày không nghe đáp lại, Ngôn Du lén lút giương mắt nhìn lên thấy Sở Nguyệt Xuất một bộ diễn cảm kinh ngạc còn mặt cười ửng đỏ, trong lòng không khỏi vui sướng cực kỳ, thiếu chút nữa đã bật cười.
Vẫn là lần đầu tiên chứng kiến Sở lão sư có loại vẻ mặt này á nha...
Bởi vì thích thú, Ngôn Du rõ ràng liền ngẩng cao đầu, thẳng tắp nhìn Sở Nguyệt Xuất, vẻ mặt tò mò, cho đến khi Sở Nguyệt Xuất phục hồi tinh thần lại bắt gặp ánh mắt của nàng, híp mắt hỏi, “Muốn làm gì?”
“Không...” Vừa nghe ngữ khí này chỉ biết lại gặp nguy hiểm rồi, thế nhưng lúc này Ngôn Du lại có cảm giác mình giống như trở lại khoảng thời gian chưa hề phát sinh quan hệ với Sở Nguyệt Xuất, miệng nói xong trên mặt đã lộ ra nụ cười ngây ngốc, cười đến Sở Nguyệt Xuất cũng thấy một trận mạc danh kỳ diệu.
Ngôn Du hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Ngốc thì vẫn ngốc như vậy, chính là cảm giác cứ không thích hợp sao đó.
Há mồm, đang muốn nói chuyện thì các lão sư khác đã lục tục đi vào văn phòng, Sở Nguyệt Xuất một lần nữa ngậm miệng lại, chăm chú nhìn Ngôn Du vài giây, nghiêm nghị, “Còn có chuyện khác sao?”
Ngô...
Ngôn Du ôm gối nhỏ, thấy Sở Nguyệt Xuất lại bày ra bộ dáng nghiêm túc, lại cúi đầu, thanh âm nho nhỏ, “Tôi... Cũng không thể mời cô đi ăn cơm ư...”
Thanh âm này mặc dù nhỏ nhưng khoảng cách giữa Sở Nguyệt Xuất so với nàng vốn rất gần, cho nên có thể nghe được nhất thanh nhị sở, cơ hồ người nào đó cũng liền bị cả kinh, ngây ngẩn cả người.
“Ha ha...” Nữ lão sư ngồi cạnh Sở Nguyệt Xuất chính là đem Sở Nguyệt Xuất lạnh lùng mà nhìn không sót miếng nào, giờ phút này thấy Ngôn Du mời Sở Nguyệt Xuất ăn cơm lại còn đáng yêu như vậy, không khỏi cười ra tiếng, mở miệng giúp Ngôn Du, “Sở lão sư, cô xem Ngôn lão sư đều lấy lòng mời cô đi ăn như vậy, nên đáp ứng đi a.”
Dạo gần đây khi Ngôn Du tiến vào văn phòng Sở Nguyệt Xuất tựa hồ cũng không có lạnh lùng trước nữa. Hơn nữa Ngôn Du đáng yêu như vậy, tuy rằng không nói chuyện với người chung quanh nhưng mỗi tiếng nói, cử động tổng có thể chọc cho mọi người bật cười và nhường không khí áp lực trong văn phòng này, vốn bị kỳ thi vào trường cao đẳng ảnh hưởng mà thoải mái hơn rất nhiều.
“Ngôn lão sư muốn thỉnh Sở lão sư đi ăn a?” Nữ lão sư ngồi đối diện vừa nghe đến cũng chộn rộn vào cuộc, “Ha ha, cũng đúng, Ngôn lão sư sau khi vào đây đều có Sở lão sư hỗ trợ nha...”
Hơi hơi nhíu mi, vốn định muốn tìm đại một cái cớ cự tuyệt, chính là vừa thấy ánh mắt Ngôn Du có điểm ủy khuất lại có điểm chờ mong, Sở Nguyệt Xuất lập tức không đành lòng mặc kệ, hơn nữa những lão sư bên cạnh đã nói thế, rốt cuộc, ở trong lòng âm thầm thở dài hai tiếng, “Giữa trưa sao?”
“Buổi tối!” Ánh mắt Ngôn Du lập tức phát sáng, rất nhanh nói.
Buổi tối?
Nghĩ đến cô cô nói buổi tối sẽ cùng ăn cơm với người nam nhân kia, Sở Nguyệt Xuất không khỏi có chút khổ não.
Làm như thế nào nói với cô cô đây?
Được rồi, kỳ thật Ngôn Du chính là cố ý hẹn vào đêm nay, bởi vì tối qua ước chừng hơn chín giờ Sở Lục Y có gọi điện nói cho nàng biết tỷ tỷ đêm nay sẽ hẹn cùng ăn cơm với đối tượng xem mắt kia.
Cho nên nàng mới có thể đánh bạo hẹn Sở Nguyệt Xuất ra ăn cơm, vừa chẳng sợ bị cự tuyệt cũng vừa muốn dùng tất cả biện pháp quấn quýt lấy người ta.
Giờ phút này thấy Sở Nguyệt Xuất liễm mi trầm tư, Ngôn Du lại bắt đầu chu môi, mày cũng nhăn lại theo, “Không được sao...”
Ngẩng đầu nhìn nàng trong chốc lát, Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng gật đầu, “Có thể.”
“Hảo!” Ngôn Du tức thì cao hứng, miệng cười toe toét nhìn Sở Nguyệt Xuất ngây ngô, còn ôm gối nhỏ đứng bất động tại chỗ.
Ở trong lòng nghĩ lấy cớ, Sở Nguyệt Xuất đang muốn công tác thì phát hiện Ngôn Du còn đứng ở đó ngốc, cứ cười tủm tỉm nhìn mình, không hiểu sao cảm thấy một trận buồn cười, rất muốn đưa tay nắm lấy đôi má nàng, nhưng khắc chế, dứt khoát một cái liếc mắt qua, “Ngôn lão sư hôm nay thực rảnh rỗi nhỉ?”
“Đúng vậy a.” Ngôn Du cười đến nheo lại mắt, không chút do dự đáp.
Mắt đẹp híp lại, Sở Nguyệt Xuất nhìn chằm chằm nàng, thẳng đến khi Ngôn Du đột nhiên cảm giác có chút không đúng thì Sở Nguyệt Xuất đã đứng lên, đi đến trước mặt tổ trưởng tổ Toán, “Hà lão sư, Ngôn lão sư hiện tại trạng thái không sai, nàng nói với tôi bài thi chỉ để các vị chấm thực ngượng ngùng đâu.”
“A?” Đang mải miết chấm bài thi, nam nhân trung niên nghe vậy nháy mắt sửng sốt, đẩy gọng kính, quay đầu xem Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất cũng chuyển tầm nhìn qua, ánh mắt gợn sóng không sợ hãi lắc lắc mặt, lại làm cho Ngôn Du không khỏi xuống tinh thần, chậm chạp đi tới, thanh âm rầu rĩ, rất chi là ủy khuất, “Hà lão sư, trước đó đã làm phiền thầy, một ít bài thi cứ giao cho tôi đi.”
“Ơ...” Cấp ba năm môn khoa học tự nhiên tổng cộng có chín lớp, có hơn bốn trăm học sinh và năm lão sư Toán học... Mà Ngôn Du thông thường đều không có tham dự chấm thi thế cho nên, hơn bốn trăm bài thi Toán chỉ có thể do bốn lão sư Toán còn lại chia nhau thu phục, mà chia đều xuống mỗi người liền cần chấm hơn một trăm bài. Giờ phút này thấy Ngôn Du tự giác muốn chấm thi như vậy, bốn lão sư còn lại tự nhiên cao hứng, tổ trưởng tổ Toán lại càng vui, cầm một chồng bài thi tính cả đáp án tiêu chuẩn đưa cho Ngôn Du.
Từ trong tay hắn tiếp nhận một xấp bài thi, Ngôn Du đáng thương quay đầu xem Sở Nguyệt Xuất. Chính là Sở Nguyệt Xuất cũng không thèm nhìn tới nàng liếc mắt một cái, thẳng quay về vị trí của mình làm việc, vì thế nàng cũng chỉ có thể xám xịt cầm chồng bài quay về chỗ của mình ở bên kia.
Ô... Sở lão sư lại khi dễ nàng...
Buồn rười rượi, Ngôn Du buông gối nhỏ lại bắt đầu lục tung bàn làm việc. Bên kia Sở Nguyệt Xuất nghe tiếng vang, quay đầu nhìn thoáng qua, đối với cử động của nàng lòng dạ đã biết rõ, lấy trong ngăn kéo ra rồi cầm bút đỏ đứng dậy, đi qua để trên bàn nàng.
Thấy Sở Nguyệt Xuất lấy bút đỏ cho mình, Ngôn Du lại bắt đầu cười ngây ngô, hơn nữa không che giấu chút nào nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Xuất, nhường Sở Nguyệt Xuất lại một trận khó chịu, hạ giọng, “Cô hôm nay nếu còn dám xem tôi như vậy hoặc đối với tôi cười, tôi sẽ để cho cô sửa lại hết bài thi của cả năm môn, chính là Hoá - lý - sinh...”
“Ô...” Ngôn Du lập tức ngậm miệng lại, chính là phát ra một tiếng kêu ô ô, thật biết điều nhìn Sở Nguyệt Xuất.
Quả thực... Quả thực là...
Sở Nguyệt Xuất cảm giác hôm nay mình thật sự cũng bị sự cổ quái của Ngôn Du mê* đi. Vì cái gì sau khi đi vào liền chỉ biết đối với nàng ngây ngô cười hoặc là ngốc xem nàng, còn nói mấy lời kỳ quái. Hiện tại không cười cũng không nói chuyện thì ánh mắt kia lại... Lại như vậy, làm cho người ta có dục vọng muốn phạm tội... (*mê mang, mê muội... Có thể hiểu ra rất nhiều cái mê )
Cơ hồ muốn giậm chân, Sở Nguyệt Xuất hít thở sâu, xoay người trực tiếp trở về chỗ ngồi xuống, không thèm xem Ngôn Du nữa.
Quả nhiên Sở Lục Y nói rất đúng.
Quay thân mình lại cầm bút đỏ trong tay bắt đầu chấm bài, sắc mặt tươi cười của Ngôn Du dị thường xán lạn.
Sở Lục Y nói, chỉ cần nàng đủ chủ động, đủ dính người thì Sở Nguyệt Xuất nhất định sẽ không còn luôn giữ bộ mặt lạnh nghiêm nghị đó nữa.
Quả nhiên là vậy a.
Tuy rằng Sở lão sư khá phúc hắc, chính là... Nàng thật vui vẻ nha, ít nhất so với đoạn thời gian trước hoàn toàn không để ý tới nàng thì tốt hơn nhiều.
Buổi trưa, Sở Nguyệt Xuất ăn cơm xong lấy điện thoại ra bắt đầu gọi cho cô cô mình, “Cô cô ạ? Là con, Nguyệt Xuất... Buổi tối bỗng nhiên có chút việc... Chuyện ở trường học... Được rồi, hẹn lão sư khác cho nên... Ngượng ngùng a cô cô... Ừ, con biết... Cảm ơn cô cô...”
Cúp điện thoại, Sở Nguyệt Xuất thở dài, dựa lưng vào sô pha, nghĩ Ngôn Du cả một buổi sáng cực kỳ quái dị, lâm vào trầm tư.
Ngôn Du nàng... Là xảy ra chuyện gì sao?
Đối với thái độ của nàng cùng năm ngày trước hiển nhiên không giống lúc trước.
Nghĩ buổi sáng chính mình vô luận đi đến đâu Ngôn Du cũng có thể tìm ra lý do đi theo đến đó, Sở Nguyệt Xuất tay nâng trán, có chút mệt mỏi xoa xoa.
Trước kia vẫn biết Ngôn Du có chỉ số thông minh cao về khoa học tự nhiên, hiện tại xem ra còn có chỉ số thông minh cao về lấy cớ nữa, tuy rằng những cái cớ kia cũng không ghê gớm gì lắm... Chính là, nàng cũng không có cách nào cự tuyệt.
Còn có... Buổi tối...
Nghĩ đến việc sẽ cùng đi ăn riêng với Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất xoa trái tim đang đập rộn lên, lại có chút khẩn trương lại có chút chờ mong.
Sở Lục Y đứng ở cửa phòng vào lúc này rốt cục cũng chịu khép lại, vốn vẫn luôn tựa vào khe cửa nghe lén tỷ tỷ nói chuyện điện thoại, Sở Lục Y giờ đây đã có thể nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ Ngôn Du còn chưa tới nỗi vô dụng không có chút tiền đồ.
Buổi chiều, Ngôn Du rốt cục chấm xong toàn bộ bài thi, vui vẻ đem toàn bộ bài giao cho Hà lão sư tổ Toán học. Hà lão sư gật gật đầu, “Hôm nay thật sự vất vả Ngôn lão sư.”
“Không có gì...” Vẫn lần đầu tiên được người khác nói vậy, Ngôn Du có chút ngượng ngùng cười cười, tâm vui vẻ trở về vị trí của mình, ôm lấy gối nhỏ, ánh mắt sáng, vốn sẽ lại lén lút quay đầu xem Sở Nguyệt Xuất, chỉ sợ bị nàng phát hiện mà thôi.
Vừa mới nghe mấy thầy cô ở tổ Chính trị oán hận, bài thi tự luận còn không có chấm xong... Nàng cũng không muốn bị Sở lão sư chộp tới sửa bài luận đâu.
Lấy Sở Nguyệt Xuất mẫn cảm, làm sao lại không biết Ngôn Du làm ra động tác thật cẩn thận kia, vài lần lấy đồ vật này nọ dư quang cũng có thể quét đến Ngôn Du nhìn lén mình, Sở Nguyệt Xuất vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười, trong lòng không chỉ cảm thấy mê mang lại còn tràn ngập vui mừng.
Tuy rằng không biết Ngôn Du là làm sao vậy nhưng mà bị chính người mình xác định thích bỗng nhiên như thế để ý tới mình tiếp cận mình, tựa hồ cũng làm cho người khác thực vui vẻ a.
Tan tầm, động tác Ngôn Du rất nhanh, tức thì đã thu thập xong đồ dùng rồi đi đến bên cạnh bàn Sở Nguyệt Xuất. Còn đang chấm bài Ngữ văn, Sở Nguyệt Xuất ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, chần chờ nhưng vẫn mở miệng, “Cô rất rảnh sao?”
“Ngô...” Gãi gãi hai má, nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất còn nắm bút đỏ, Ngôn Du chẳng biết sao cứ vậy mà đã minh bạch lời Sở Nguyệt Xuất rồi, suy nghĩ, “Hoàn hảo...”
“Kia... Tôi còn ba bài văn, chờ tôi chấm xong, có thể chứ?” Có chút bận tâm Ngôn Du bị đói, dù sao lần trước bị bắt cóc, dáng dấp Ngôn Du sau đó trong ký ức hãy còn mới mẻ, Sở Nguyệt Xuất miệng nói xong, tầm mắt một lần nữa đã trở lại trên bài văn.
“Hảo.” Trong văn phòng, giáo viên đã muốn đi về hết, Ngôn Du dứt khoát kéo một bên ghế dựa, ngồi ở bên người Sở Nguyệt Xuất, nhìn bộ dáng Sở Nguyệt Xuất còn thật sự chấm bài, bắt đầu phạm si.
Có khi sẽ ninh lên mi, có khi sẽ nhẹ nhàng đọc lên câu văn trong đó, mà cũng có khi sẽ vui vẻ cười... Sở Nguyệt Xuất khi đang thực sự chấm bài cả người sẽ tản ra loại mị lực làm lòng người xao động, Ngôn Du nhìn thấy thế, bỗng nhiên có một loại xúc động.
Thật cẩn thận nhìn xem bốn phía, xác định tạm thời không có ai, Ngôn Du chợt khom qua, một hơi thân lên gương mặt Sở Nguyệt Xuất vốn vừa lúc chấm xong bài thi cuối cùng, còn đang buông bút đỏ, ngẩng đầu quay mặt qua phía nàng.
====================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT